Mục lục
Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 102

Hiện tại Vân Thiên Lâm chỉ muốn lập tức nhìn thấy cô gái ngốc kia, đem cô ôm vào trong ngực, hôn một trận thật cuồng nhiệt rồi cùng cô quấn quýt một phen.

“Vì cái g? Em cũng đã trở lại, anh không thể tha thứ cho em được sao? Em hứa sẽ bồi thường cho anh thật tốt cả ba năm qua nữa.” Chu Nhã Tĩnh không cam tâm, cô đã hạ mình xuống như thế, anh còn muốn như thế nào nữa.”

“Vợ của anh còn đang chờ ở nhà, đợi anh trở về ăn cơm, em nghỉ ngơi cho tốt.” Vân Thiên Lâm không nói gì nữa, anh không quay đầu lại rời khỏi phòng bệnh. Chu Nhã Tĩnh nhìn bóng lưng lạnh lùng biến mất ở cửa, nửa ngày vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.

Anh là vừa mới nói, vợ của anh…

Sau khi Bạch Hiểu Nguyệt rời đi khỏi phòng, Giai Giai lại ngây ngốc người ra, lẳng lặng nằm ở trên giường, cô không ngừng suy nghĩ lung tung làm cho đầu óc trở nên rối loạn. Nhưng câu nói của Bạch Hiểu Nguyệt vẫn luôn không ngừng văng vẳng bên tai cô.

Cố Thần xảy ra tai nạn xe cộ. Say rượu rồi lái xe, ở trẻn cao tốc đụng trúng phải một chiếc xe khác, người vẫn chưa tỉnh lại, còn đang trong trạng thái hôn mê.

Tuy Giai Giai biết rằng, trong lòng Cố Thần thích một người phụ nữ khác, nhưng cô không có cách nào làm cho mình không nghĩ đến anh. Ngảy cả trên bản thảo cũng có những tư liệu về Cố Thần, trên màn hình máy tính chính là hình ảnh của anh, cô cảm thấy chính mình vì anh mà điên rồi, thậm chí còn cảm thấy mình bị sắp chết vì tương tư anh.

Nói chung, cô cần phải đi bệnh viện.

“Chỉ là bạn bè thôi, không có gì hết, bạn bè thì đi thăm bệnh là lẽ đương nhiên thôi.” Trên thực tế, bọn họ vẫn chưa phát sinh quan hệ gì, Cố Thần nhiều nhất cũng chỉ xem cô là một người bạn bình thường, cô suy nghĩ quá nhiều quá rồi.

Giai Giai đứng ở một lối đi nhỏ, một lần lại một lần nói với chính mình đừng nên nghĩ nhiều, xác định không có gì nữa, lúc này mới lấy hết can đảm hướng phòng bệnh đi đến. Chỉ là chưa đi vào cửa thì đã nghe thấy âm thanh nam nữ trong phòng bệnh đang nói chuyện.

Giai Giai đứng ở cửa, sửng sốt, giọng nói này không giống với giọng nói của Thẩm Nhược Tâm, chẳng lẽ…Cố Thần còn có người phụ nữ khác?

Trần Giai Giai lắc lắc đầu, bản thân cô đừng có suy nghĩ nhiều như vậy có được không? Cố Thần có bao nhiêu cô gái thì cũng không liên quan đến cô, đấy là quyền tự do cá nhân trong cuộc sống của anh ấy.

Cửa khép hờ, bên ngoài lại không có ai, Giai Giai đứng ở một góc tường vô tình nghe thấy toàn bộ nội dung câu chuyện.

“Em không nghĩ tới, lại một lần nữa tái ngộ với Vân Thiên Lâm, thế nhưng lại trong hoàn cảnh này. Buổi tối ngày hôm đó…Thật đúng là nguy hiểm, nhưng coi như chúng ta mạng lớn.” Chu Nhã Tĩnh ngồi ở trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt, chua xót cười.

Chu Nhã Tĩnh ở trong phòng bệnh quá nhàm chán, lại nghe nói Cố Thần đã tỉnh, bọn họ tốt xấu gì cũng quen biết nhau, cô nghĩ lại đây thăm bệnh Cố Thần cũng là chuyện bình thường. Nhưng mỗi lần nghĩ đến chân cô, trong lòng lại đau nhói.

“Hai người đã gặp qua, nói vậy chắc là em cũng biết, Thiên Lâm đã kết hôn rồi. Vợ của cậu ấy rất được nhà họ Vân yêu thích.”

Cố Thần với Lăng Phong đều có chung một ý, lúc trước nếu như Chu Nhã Tĩnh lựa chọn đồng ý ở bên Vân Thiên Lâm, hai người bọn họ sẽ rất vui vẻ mà chúc phúc cho họ. Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn, Chu Nhã Tĩnh rời đi sang Paris, để lại Vân Thiên Lâm một mình trong nước ôm mối tình đơn phương.

Bây giờ thời thế đã khác, bọn anh đều không thích Chu Nhã Tĩnh nữa, một người phụ nữ làm cho người anh em của bọn họ khổ sở liệu có còn cảm tình chăng huống chi bọn anh lại rất thích Bạch Hiểu Nguyệt.

Với lại, lần này trở về của Chu Nhã Tĩnh làm cho anh cảm giác không đơn giản, cô ấy nhất định còn có mục đích nào đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK