Mục lục
Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 259

Đám phóng viên này cái gì cũng nghĩ ra được, nói cái gì mà sợ cô mất đi vị trí ở Vân gia, mặc kệ là cho cô có trả lời thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ nghĩ là cô nói dối. Mà người phóng viên này lại còn nghĩ đến có người đứng đằng sau lưng cô bày mưu kế. Cái người phóng viên này cũng quá phận rồi, có phải một chút nữa lại lôi kéo mẹ chồng cô vào chuyện này?

Đặng Cầm đối với cô rất tốt, những người này nói với cô như thế nào cũng được, nhưng liên lụy đến mẹ chồng cô thì tuyệt đối không được. Cô có thể tùy ý để người khác nói xấu mình, để họ bịa đặt về cô, cô có thể chịu đựng được nhưng đến ngườ thân của cô cũng không buông tha thì cô nhất định phải giúp họ đòi công bằng.

Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở góc tường, đột nhiên tiến lên hai bước, sắc mặt cô ẫm trầm nhìn về người phóng viên ban nãy có ý dám nói mẹ chồng cô. Hắn ta mang một đôi mắt kính to, nhìn qua trông rất lịch sự nhưng lại có ý công kích vào Vân gia, nói sai sự thật.

“Tôi khi nào thì thừa nhận tất cả những chuyện đó. Anh hỏi tôi mới câu vừa rồi có bằng chứng gì không hay chỉ là dựa vào mấy giả thiết không thiết thực do mấy người nghĩ ra. Nếu như anh có chứng cứ thì mau mau mang ra đây, nếu như không có thì coi chừng tôi kiện anh tội phỉ báng người khác. Anh là nhân viên của tòa soạn nào, ai là sếp của anh, chuyên đặt ra các giả thiết không có thực, lừa tiền người khác đọc mấy cái tin rác rưởi không có chứng thực, lừa dối công chúng thích nói gì thì nói. Anh có tin tôi hay không tôi nói với chồng tôi ngày mai lập tức kiện tòa soạn anh không, còn có cả mấy người nữa.”

Một đám phóng viên đang hùng hồn khí thế tra hỏi, đột nhiên đều giống như nhau, cùng lúc bị á khẩu bởi màn chất vấn đanh thép, lí lẽ hùng hồn của Bạch Hiểu Nguyệt. Mới vừa rồi bị Bạch Hiểu Nguyệt đáp trả gay gắt, bọn họ nửa ngày cũng chưa phục hồi lại tinh thần, cho đến bây giờ bọn họ cũng chưa gặp qua tình huống này.

“Trong báo chí có một tiêu chí bắt buộc những phóng viên chân chính phải tuân theo đó là sự thật. Muốn có sự thật các người phải có bằng chứng hẳn hoi, nhưng các người chỉ là tưởng tượng rồi đặt ra giả thiết của mình viết nhăng viết cuội chỉ để đạt được lợi nhuận. Các người có còn chú trọng đến sự thật hay không? Tôi căn bản thấy là hai chữ phóng viên mà mấy người mang danh thật sự là không xứng với cái nghề thiêng liêng đem lẽ phải đến với công chúng. Nếu là tôi, tôi cảm thấy mình thật là hổ thẹn với đất nước.”

Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy thật sự là bí bách, sự việc xảy ra lần trước với đám phóng viên cô vẫn còn ám ảnh, những con người đó giống như là mãnh thú đói khát cào cấu vào cô mà cắn xé.

Cô chán ghét những người này, chỉ biết vu tội cho người khác. Cô không biết mình lấy đâu ra dũng khí để nói một hơi như vậy, nói thì nói, cô mặc kệ kết quả thế nào, hậu quả đã có người giúp cô giải quyết đó là ông chồng yêu quý của cô. Lương tâm phóng viên bây giờ giống như là đã vứt vào sọt rác hết rồi.

Mà đám phóng viên bị Bạch Hiểu Nguyệt giáo huấn mấy câu làm cho á khẩu không nói nên lời. Ai lại nghĩ đến lúc trước một Bạch Hiểu Nguyệt không thể phản kháng đột nhiên lại nói ra những lời sắc bén đến vậy, khí chất của Vân phu nhân quả là không tầm thường.

“Không nghĩ tới là Vân phu nhân miệng lưỡi lại sắc bén như vậy, nói đến nỗi phóng viên chúng tôi đều á khẩu không thốt nên lời. Nếu như cô muốn có chứng cứ, vậy thì cô có chứng cứ gì để chứng minh Chu tiểu thư là không phải do cô đẩy ngã xuống sàn nhà. Chính xác nơi này chỉ có hai người, Vân phu nhân không phải là nên giải thich một chút để mọi người biết rõ sự việc sao?”

Lại một lần nữa Bạch Hiểu Nguyệt đem ánh mắt dừng lại trên người phóng viên đeo mắt kính, anh ta đã che đi thẻ nhân viên của mình, hắn chính là cố ý. Cố ý nói giúp Chu Nhã Tĩnh, mà lúc này Chu Nhã Tĩnh vẫn là một bộ dáng ủy khuất dưới sàn nhà, không nói một tiếng nào.

Bạch Hiểu Nguyệt cũng không trông cậy vào Chu Nhã Tĩnh sẽ nói giúp cô cái gì, cũng còn may là cô ta không lên tiếng thêm mắm dặm muối nói cái gì đó cô bắt nạt.

“Vậy anh cũng đâu có chứng cứ để chứng minh là tôi đẩy ngã Chu Nhã Tĩnh xuống khỏi xe lăn. Hơn hết tất cả, đó chỉ là suy đoán của cá nhân anh để áp đặt lên trên người tôi. Như vậy tôi có thể cho rằng anh với Chu tiểu thư là bạn tốt, anh mới làm như vậy để giúp Chu tiểu thư hay không?”

Những người khác nghe Bạch Hiểu Nguyệt nói xong dấy lên sự nghi ngờ đồng loạt nhìn về phía người đàn ông phóng viên đó, thậm chí bọn họ quên mất mục đích tới đây của bọn họ là gì, mà Chu Nhã Tĩnh vẫn luôn ngồi ở dưới đất, căn bản là không có ai để ý tới cô ta.

Chu Nhã Tĩnh trộm nhìn đồng hồ, lúc này hẳn là Vân Thiên Lâm đang đi tới. Tại sao những phóng viên này lại bị Bạch Hiểu Nguyệt áp đảo, không phải mỗi người phóng viên đều phải dồn dập, áp bức Bạch

Hiểu Nguyệt để cô ta không còn lý lẽ nào để nói hay sao? Thế nào lại để cho Bạch Hiểu Nguyệt chiếm thế thượng phong nói cho đến bị á khẩu không trả lời được. Rốt cục là Trương Tử Nham đang làm cái gì vậy, kêu một đống người vô dụng tới đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK