Chương 63 Tính khí thất thường
Trong căn phòng to lớn, chỉ có một mình mẹ Ngô ở trong phòng bếp nấu buổi ăn chiều. Mẹ Ngô thấy Bạch Hiểu Nguyệt ũ rũ trở về một mình, trong lòng bà cảm thấy có chút kỳ quái. Mỗi ngày đều là hai người cùng nhau trở về, sao hôm nay chỉ có mỗi Bạch Hiểu Nguyệt, không thấy Vân Thiên Lâm đâu cả.
Bạch Hiểu Nguyệt vào nhà liền ngã người ra sô pha nằm xuống, cô nhìn lên trần nhà treo dàn đèn thủy tinh, thẩy cả người đều sầu não. Cô nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bếp, mới nhớ tới giờ này mẹ Ngô thường nấu ăn.
Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Mẹ Ngô, không cần làm buổi tối đâu, con không muốn ăn với lại hôm nay Vân Thiên Lâm cũng sẽ không ăn đâu. Không có gì nữa, con lên phòng trước đây.”
Mẹ Ngô liền nói vọng lên: “Hiểu Nguyệt, sao lại không muốn ăn. Vốn dĩ con đã gầy lắm rồi, nay lại không ăn sẽ biến thành bộ dạng da bọc xương mất. Để ta làm nhanh cho con.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe mẹ Ngô nói cũng không ngăn cản, cô lười lên tiếng. Cô không thích ăn cơm một mình, đặc biệt lại là thời gian gần đây, cô đều với Vân Thiên Lâm thường xuyên ăn chung. Nay ăn một mình có chút không quen lắm.
Bạch Hiểu Nguyệt nhớ tới chuyện lúc trưa, trong lòng lại thêm bực bội. Vân Thiên Lâm nói cái gì mà cùng đối tác ăn cơm, ăn cơm cùng với mỹ nữ? Có chắc thật là đối tác bàn bạc không? Mà cũng có thể sau buổi trưa, bọn họ dùng cơm xong lại thuận tiện đi uống rượu… Bạch Hiểu Nguyệt càng nghĩ trong đầu lại càng thấy loạn và phiền phức. Cô dứt khoát không nghĩ đến nữa, chạy lên lầu. Hôm nay thật sự là quá mệt mỏi, cho nên cô mới suy nghĩ những chuyện không đâu như vậy.
Bạch Hiểu Nguyệt quyết định đi tắm, cô ngâm mình trong dòng nước ấm. Sự thoái mái tràn vào trong cô dẫn đến ngủ quên lúc nào không hay. Hình như cô còn nằm mơ một giấc mộng kỳ quái nữa.
Trong mơ chính là buổi tối lúc Bạch Hiểu Nguyệt đang ngủ say, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ nói Vân Thiên Lâm đang ở quán bar cùng người ta ăn chơi thác loạn.
Sau đó Bạch Hiểu Nguyệt chạy tới địa điểm, vừa đi tới đã thấy toàn bộ xung quanh Vân Thiên Lâm đều là phụ nữ. Còn Vân Thiên Lâm giống như là một vị vua, ngồi ở giữa, trái ôm phải ấp. Một đám người phụ nữ vây lấy anh, suồng sã trên người anh, quần áo trên người bọn họ đặc biệt kiệm vải muốn lộ bao nhiêu đều có bấy nhiêu.
Bạch Hiểu Nguyệt tức giận đi qua định chất vấn anh, thế nào lại dẫm phải người phụ nữa kia. Cô ta liền lấy một lý rượu đứng lên hướng về phía mặt Bạch Hiểu Nguyệt mà hất lên.
Bạch Hiểu Nguyệt từ trong mộng tỉnh lại hét lên một tiếng, lúc này mới phát hiện thì ra cô đang nằm mơ, thiếu chút nữa là bị chìm xuống bồn tắm uống nước rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt đi ra khỏi bồn tắm, cả người đều run run cả lên, nước đã nguội đi từ lúc nào, cô không biết bản thân mình đã ngủ bao lâu rồi. Bạch Hiểu Nguyệt tắm nhanh bằng nước ấm lại một lần nữa, rồi nhanh chóng mặc đồ vào, cả người mới cảm thấy ấm áp một chút.
Bạch Hiểu Nguyệt đi ra khỏi nhà tắm, mới ngồi xuống ghế liền hắt xì một cái. Bạch Hiểu Nguyệt sờ sờ mũi mình, nghĩ thầm không phải là cô nhanh như vậy bị cảm đấy chứ. Không lẽ cô yếu ớt đến mức độ vừa một cái đã bị bệnh ngay. Chắc là không đâu.
Bạch Hiểu Nguyệt đi xuống lầu dùng cơm, liền thấy mẹ Ngô đang hâm nóng lại thức ăn cho cô, đột nhiên cô lại không muốn ăn nữa.
Cô nhìn đồng hồ trên tường, thoáng chốc đã 10 giờ những Vân Thiên Lâm còn chưa trở về. Bạch Hiểu Nguyệt ngồi trên sô pha nửa ngày đến ngây ngốc, cuối cùng cô quyết định gọi điện thoại cho anh hỏi một chút, khi nào thì anh trở về.
Điều không như mong đợi của cô là điện thoại anh đã tắt máy, truyền đến một giọng nói của nữ tổng đài vang lên: “Xin lỗi quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi không nghe máy…”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn di động trong tay, trong lòng càng lo lắng nhưng không tránh khỏi buồn bực. Đã trễ thế này, còn chưa chịu trở về lại còn là tắt máy nữa.
Trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt nghẹn ngào, lại không có chỗ trút giận, thế là cô lại đành ngồi trên sô pha xem phim truyền hình.
Cô cũng không biết nội dung của chương trình cô đang xem là gì nữa, cô cứ như vậy mà nằm.
Sau một lúc, Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút buồn ngủ liền thay đổi tư thế vài cái rồi chìm vào trong giấc ngủ.
Vốn dĩ Vân Thiên Lâm dự định trở về sớm, anh cùng với Giang Ngọc dùng cơm với bàn bạc một số chuyện thì đã xong lúc 8 giờ rưỡi. Ai biết được, anh dự định lái xe trở về nhà lại đụng phải Lăng Phong, một hai cứ bám lấy Vân Thiên Lâm cùng anh đi uống vài ly. Còn nói Vân Thiên Lâm có vợ liền quên mất tình anh em.
Vân Thiên Lâm bị Lăng Phong kéo đi quán bar, vừa hay nhìn thấy rượu, trong lòng lại buồn bực không ít thế là anh uống vài ly.
Nghĩ tới ban ngày, Bạch Hiểu Nguyệt và Lý Khanh Vũ hai người vừa nói vừa cười ăn uống, Vân Thiên Lâm lại thấy trong lòng một trận không thoải mái.
Lăng Phong cả một đêm khí huyết sôi trào kể về chuyện gia đình anh bắt anh đi gặp mặt. Các cô gái đó quả thật nhìn chẳng ra làm sao, nhìn thoáng qua một cái là biết ngay đều là bày ra một vẻ mặt giả tạo, thật sự chán chết đi được. Vân Thiên Lâm và Cố Thần nghe thấy thế được một phen cười lớn.
Ngày thường có bao giờ Lăng Phong thiếu phụ nữ bao giờ. Cứ có người phụ nữ nào đến gần thì lại tránh như tránh tà, bây giờ ngày ngày đều đi gặp mặt đúng là báo ứng đến.
Buổi uống rượu kết thúc, Vân Thiên Lâm trở về nhà, lúc ấy toàn bộ nhà đều tối đen thui. Anh nhíu mày, thì rả cô vẫn chưa trở về nhà, bởi vì nếu như trở về nhà thì nhất định cô ấy sẽ bật đèn chờ anh.
Vân Thiên Lâm bước tiếp đi đến, nghe được phòng khách truyền đến âm thanh ti vi. Trong lòng anh thấy lạ, liền bật đèn lên chỉ thấy ti vi mở còn người lại chẳng thấy đâu.
Anh đến tủ giày dép đổi giày, đi qua vừa thấy Bạch Hiểu Nguyệt đang ở trên sô pha ngủ. Ti vi thì mở hẳn là cô xem chán quá rồi ngủ quên luôn.
Vân Thiên Lâm để túi kiện một bên, bế cô lên phòng ngủ. Mới vừa quay người lại đã nghe thấy một tiếng rầm vang lên, anh quay đầu lại thì thấy Bạch Hiểu Nguyệt ngồi dưới đất, vẻ mặt mờ mịt, rồi ngây ngốc nhìn anh như vẫn còn chưa tỉnh hẳn, một bên lại xoa xoa mông.
Bạch Hiểu Nguyệt đầu óc có chút choáng váng, cô nãy giờ vẫn đang mơ, cũng không nhỡ rõ chính mình mơ cái gì, liền cứ như vậy lăn từ trên sô pha xuống nền nhà.
Lần ngã nay có chút đau, cả mông của cô đều ê ẩm cả lên. Sau đó cô nhìn thấy Vân Thiên Lâm đã trở về, cứ như vậy đứng thẳng nhìn cô.
Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng buồn bực, nếu là lúc trước anh sẽ ôm cô lên phòng ngủ, hôm nay ngược lại cứ đứng đó nhìn cô.
“Không phải đã dặn em bao nhiêu lần là không được ngủ ở sô pha sao? Ngã đau như vậy, để anh xem một chút.” Vân Thiên Lâm bất đắc thở dài, anh đi qua muốn đỡ cô lên.
Nhưng từ phía ở Bạch Hiểu Nguyệt, cô lại nghe giọng điều của anh giống như trách mắng bực mình, gây đến phiền phức cho anh, trách cô vô dụng.
Bạch Hiểu Nguyệt cắn môi, cô thì cứ ở chỗ này ngu ngốc chờ anh trở về. Còn anh thì sao? Ngược lại ở bên ngoài ăn chơi rồi trở về nhà còn mắng cô.
“Không cần anh đỡ, em tự mình đứng lên.” Bạch Hiểu Nguyệt khập khiễng đứng dậy, cú ngã này đúng là đau thật, đứng dậy đầu óc liền ong ong, tầm nhìn cũng mờ đi với lại chân ngồi lâu nên cô tê hết cả.
Vân Thiên Lâm tức tối: “Không cần anh đỡ, vậy em muốn ai đỡ, Lý Khanh Vũ?” Vân Thiên Lâm nhìn bộ dáng cô tránh anh như tránh tà, anh thuận miệng liền nói, nói xong anh có chút hối hận. Chắc hẳn cô đang đợi trở về nhà cho nên mới ngủ ở ghế sô pha.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng đáp trả: “Anh dùng tư cách gì quản em, anh lo mà dùng tâm tư đó đi quản người phụ nữ khác đi. Cùng người ta đi ăn cơm không phải là rất vui vẻ sao? Về sớm như vậy làm gì.”
Vân Thiên Lâm nhăn mày lại, suy nghĩ lời cô nói chính là buổi trưa anh ăn cơm cùng Giang Ngọc sao?
Bạch Hiểu Nguyệt ngửi được trên người anh có mùi rượu, trong đầu cô liền nhớ đến giấc mơ cô mơ ở phòng tắm, trong lòng lại nổi lên tức giận.
Bạch Hiểu Nguyệt không để ý tới anh nữa, cô phải lên lầu để tiếp tục ngủ. Cô đi qua người Vân Thiên Lâm thì lại bị anh giữ chặt tay lại.
“Đó là đối tác của công ty.” Vân Thiên Lâm từ trước đến này đều không thích giải thích chuyện của mình làm cho người khác nghe, đây là lần đầu tiên anh làm việc này, Anh thừa nhận, lúc buổi trưa nhìn hình ảnh cô với Lý Khanh Vũ anh có tức giận mới cố ý như vậy. Nhưng anh không ngờ chính cô cũng để ý.
Cô để ý? Chính là để ý anh cùng với người phụ nữ khác ăn cơm?”
Một Vân Thiên Lâm nãy giờ tâm trạng vẫn luôn là một màu đen tuyền, bởi vì một câu nói của Bạch Hiểu Nguyệt đã xóa tan tức giận trong lòng anh.