Mục lục
Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 306

“Rõ ràng là không muốn anh đi thăm Chu Nhã Tĩnh, lại cứ nhất mực đẩy anh cho người yêu cũ, em thật sự yên tâm anh đến như vậy sao?

Yên tâm? Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy từ trước đến giờ cô đều không yên tâm, nhưng mà cô tin tưởng ở anh, tin anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cô. Mặc dù anh đã kết hôn, nhưng vẫn còn rất nhiều người nhớ thương anh, đại loại là Chu Nhã Tĩnh, đương nhiên cô sẽ không tình nguyện trao anh cho bất kỳ một ai khác. Nhưng cô tin hai chữ tín nhiệm, nó là mối ràng buộc giữa anh với cô.

“Bị anh nhìn thấu rồi, em nói cho anh biết, em không những không để ý mà là cực kỳ để ý anh ở bên Chu Nhã Tĩnh. Người ta nói là gì, tình cũ không rủ cũng tới. Em sợ sẽ có một ngày nào đó anh và Chu Nhã Tĩnh sẽ quay lại bên nhau, nhưng mà nghĩ đến cô ta chỉ có một mình trong cái thành phố này, em rất hiểu cảm giác đó, cho nên mới đồng ý để anh đi thăm Chu Nhã Tĩnh. Dù sao con gái một mình tồn tại ở một nơi không dễ dàng gì, em không thể ích kỷ vì tình yêu mà không suy nghĩ cho người khác.”

Vân Thiên Lâm bị những lời của cô làm cho cảm động, anh không nghĩ là cô nghĩ nhiều đến thế, hóa ra thời gian trước đã ám ảnh cô nhiều đến vậy. Vân Thiên Lâm kéo Bạch Hiểu Nguyệt vào lòng, tay vuốt vuốt tóc cô an ủi: “Không sao rồi, em nín đi, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, chúng ta về nhà nào.”

Về đến nhà, lại nhìn tờ giấy kết quả trong tay, Bạch Hiểu Nguyệt vẫn không nén nổi buồn rầu. Vân Thiên Lâm nhìn cô như thế cũng đau lòng, quả thật chuyện này rất khó, anh an ủi cô thế nào thì tâm trạng cô vẫn không thể khá lên được.

Bệnh viện cũng vừa mới gọi đến, nói là thân thể anh không có vấn đề gì. Nhưng mà anh nghĩ vấn đề của cô cũng không phải là nghiêm trọng lắm, chỉ cần điều trị tốt thì sẽ khỏi thôi.

Nhưng mà Bạch Hiểu Nguyệt vẫn luôn nghĩ đó là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, nên tự gây ra áp lực cho mình. Không bằng… Vân Thiên Lâm nghĩ nghĩ, anh nhích tới ôm Bạch Hiểu Nguyệt vào trong lòng, anh thở dài.

“Em đừng suy nghĩ nữa, đừng tự gây ra áp lực cho mình. Xem em như vậy, anh rất là đau lòng.”

Bạch Hiểu Nguyệt cũng không muốn như thế, nhưng mà đầu óc cô cứ luôn nghĩ về chuyện này. Không thể có con còn ảnh hưởng đến tương lai của bọn họ, anh có thể vì cô mà không cần con, nhưng mà với mẹ và ông nội thì sao, bọn họ rất mong cô mang thai đứa cháu của Vân gia. Họ sẽ không trách cô, nhưng cô cũng không thể mặt dày ở bên cạnh anh mà không làm tròn bổn phận của người phụ nữ.

“Thiên Lâm, em không nghĩ thì không được. Có con là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Ngộ nhỡ em… em không thể ở bên cạnh anh như lời mà em đã hứa “Chỉ cần anh còn em thì em nhất định sẽ ở bên cạnh đến hơi thở cuối cùng”. Em sợ mình sẽ không vượt qua nổi chuyện này.”

Vân Thiên Lâm ghì siết chặt Bạch Hiểu Nguyệt vào lòng, như muốn khảm cô vào người anh.

“Hiểu Nguyệt, em đừng làm anh sợ. Rồi sẽ có cách giải quyết thôi. Chỉ cần em không buông tay anh ra thì anh nhất định sẽ không bao giờ để em tuột khỏi tay anh, cái chết cũng không thể chia ly chúng ta thì chuyện cỏn con này em sợ gì chứ.”

Bạch Hiểu Nguyệt ôm chặt Vân Thiên Lâm, cô cũng sợ rời khỏi vòng tay anh là đối mặt với một thế giới cô đơn. Tại sao tình yêu của cô đến bước đường này còn trắc trở đến thế, cô chưa chịu đủ những thử thách của cuộc đời hay sao.

Cho đến ngày đi làm, cả người Bạch Hiểu Nguyệt uể oải, không có tinh thần làm việc. Bạch Hiểu Nguyệt thở dài, chuyện đó cô chưa nói cho mẹ chồng cô biết, mà cô cũng không biết phải nên nói như thế nào.

Cô chỉ biết giữ bí mật một ngày thì sẽ được ở bên Vân Thiên Lâm một ngày, hạnh phúc của cô đang được đếm từng ngày. Đột nhiên di động của cô vang lên, nhắc tào thào thì tào tháo đến ngay. Bạch Hiểu Nguyệt thấy tên mẹ chồng cô hiển thị, tim giật thót lên, không phải chứ, biết thế cô không nhắc đến mẹ chồng làm gì. Bạch Hiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, lấy lại vẻ tự nhiên rồi bắt máy.

“Mẹ, mẹ đột nhiên gọi con thế này có chuyện gì sao?” Bạch Hiểu Nguyệt cầu mong là mẹ chồng cô không nhắc đến vấn đề con cái, cô không biết nói dối, cô sẽ cứ như thế mà nói ra mất.

“Không có gì, hiện tại hẳn là thời gian nghỉ trưa của con. Mẹ đang ở dưới công ty con đang làm, chúng ta cùng với dì Tôn đi ăn cơm trưa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK