Mục lục
Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107

Vân Thiên Lâm nhanh tay nắm chặt tay cô lại vặn hỏi: “Em đứng lại đó, anh chưa nói xong mà, em tính đi đâu?”

Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu lại nhìn vào đôi mắt anh mà nói: “Em đi đâu cũng được, chỉ cần không phải là ở đây. Đây vốn dĩ không phải là nhà của em, nó chỉ thuộc về mình anh và cô gái đó, em chỉ là một người tạm bợ không hơn không kém trong ngôi nhà này.”

Vân Thiên Lâm tức giận, đôi mắt như nảy lên lửa, cô nói như thế chẳng khác nào sỉ nhục anh là một người chống không tốt, là một người đàn ông chẳng ra gì, anh không kìm chế được, đi tới đống chén vừa mới rửa hất đổ xuống sàn nhà, những gì đang ở trong tầm mắt anh đều đập vỡ không sót một cái. Bạch Hiểu Nguyệt lần này cũng sẽ không vì thế mà thương xót anh, cô đi thẳng ra phía cửa, cô không muốn ở lại nơi này.

Vân Thiên Lâm trông thấy cô bỏ đi, anh bước nhanh tới, ôm lấy eo cô lại từ phía sau, giọng ra lệnh: “Em muốn đi đâu, trời đã khuya lắm rồi.”

Bạch Hiểu Nguyệt cố buông tay anh ra khỏi eo mình, nhưng sức của anh rất lớn, căn bản là không được, cô hét lên: “Anh buông em ra, em không mặt dày đến mức ở lại trong căn nhà này đâu!”

Vân Thiên Lâm sợ cô rời đi, anh lại càng ôm chặt eo cô hơn làm cho Bạch Hiểu Nguyệt lại càng đau hơn, giọng Vân Thiên Lâm yếu ớt: “Đừng rời bỏ anh có được không? Em nghe anh nói, anh không có ý định quay lại với Chu Nhã Tĩnh, hôm nay chỉ muốn nói cho em biết về sự hiện diện của Chu Nhã Tĩnh, anh không muốn em nghe được chuyện này từ một người khác, nếu như em không thích anh đến bệnh viện thăm cô ấy vậy thì anh sẽ không đi nữa. Chỉ cần em ở lại bên anh, không rời bỏ anh.”

Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh giải thích từng chữ, cô định quay người lại nhưng anh ôm eo cô cứng ngắc không cách nào di chuyển, cô từ từ di chuyển đến đối diện nhìn anh, sờ lên má anh nói: “Chỉ có thế thôi, không có việc gì nữa?”

Vân Thiên Lâm nhìn cô gật gật đầu: “Em không tin anh sao? Toàn bộ anh nói đều là sự thật. Anh chưa bao giờ có ý định sẽ ly…không, sẽ xa em. Mong em hãy tin anh.”

Bạch Hiểu Nguyệt mới nhận ra tất cả chỉ là sự hiểu lầm của cô, bạn gái cũ của anh quay trở lại thì đã sao, năm năm quen biết chẳng phải anh cũng không để ý đến việc cô và Trình Lãng bảy năm đấy sao. Cô vì cái gì lại ích kỷ để ý. Ai trong tim mà chẳng có một ký ức khó quên, quan trọng là hiện tại người đang đi bên cạnh bạn. Chỉ cần Vân Thiên Lâm vẫn còn cần cô thì cô sẽ không đi đâu hết.

Bạch Hiểu Nguyệt nói anh không cần phải vì cô mà khó xử, có thể đi bệnh viện thăm cô ấy. Người bệnh, cô không nên cố chấp làm gì. Vân Thiên Lâm nghe vậy, hôn cô một cái, hôn đến trời long lở đất.

Bạch Hiểu Nguyệt cảm giác được Vân Thiên Lâm hoảng hốt với sợ hãi, Bạch Hiểu Nguyệt chỉ có thể dùng chính mình đáp lại nụ hôn của anh, trấn an lại tinh thần đang bất an của anh.

Bạch Hiểu Nguyệt mơ mơ hồ hồ nghe thấy anh nói bên tai cô, âm thanh ôn nhu, nhẹ giọng nỉ non: “Sau này em không được nhắc đến hai chữ ly hôn nữa.” Bạch Hiểu Nguyệt khóe môi hơi giơ lên, xoay người, đổi lấy tư thế thoải mái, dựa vào lồng ngực anh.

Vân Thiên Lâm theo đà đó, bế cô lên lầu đẩy cửa ra đặt cô xuống giường tiếp tục hôn. Bạch Hiểu Nguyệt được anh hôn, không biết trời trăng gì, cứ thế mà nương theo lồng ngực anh mà ngủ say.

Ngủ một giấc, khi cô tỉnh lại là đã 11 giờ, Bạch Hiểu Nguyệt từ trên giường đột nhiên ngồi dậy, vừa nhìn thấy thời gian, phản ứng đầu tiên chính là bị muộn giờ làm rồi.

Vân Thiên Lâm đầy cửa phòng vào, vừa lúc nhìn thấy cô đang thay quần áo. Thân hình trơn bóng, nhẵn mịn, còn lại dấu vết tối qua, anh cười tiến đến duỗi tay ôm cô vào trong ngực.

Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu nhìn lại, không biết khi nào anh đã tiến vào, cô nhanh tay che người mình lại.

“Thẹn thùng? Có nơi nào trên thân thể em mà anh chưa thấy qua?” Đơn giản mấy chữ, lại làm cho Bạch Hiểu Nguyệt trên mặt nổi lên một tầng đỏ, trả lời cũng không xong.

“Có phải tối qua làm em mệt đúng không? Sao không ngủ thêm một chút nữa?” Vân Thiên Lâm biết, bình thường Bạch Hiểu Nguyệt ít khi dậy trễ, nhưng mà anh phát hiện ra một điều, cơ thể của Bạch Hiểu Nguyệt về sức khỏe không tốt, mỗi lần cùng anh hoan ái sáng hôm sau khẳng định ngủ rất nhiều, có khi anh phải đánh thức cô thì mới tỉnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK