Chương 92 Tín nhiệm
Mấy ngày sau, Vân Thiên Lâm đưa Bạch Hiểu Nguyệt trở về Vân gia thăm mẹ và ông nội. Hai người thúc giục Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt tổ chức lễ cưới. Cả hai người đều đồng ý. Sau đó hai người trở về nhà, cách mấy ngày, Đặng Cầm với Vân lão gia gọi điện thoại hỏi Bạch Hiểu Nguyệt về khách khứa của nhà gái như thế nào. Lúc này Bạch Hiểu Nguyệt mới nhớ tới, chuyện lớn như vậy mà cô lại quên khuấy mất.
Chỉ là Bạch Hiểu Nguyệt có rất ít thân thích, bạn bè. Gia đình cô lúc trước bị tai nạn xe cộ, mối quan hệ với chú thím cũng không tốt. Nếu như mời thì bên nhà gái cũng chỉ có mấy người so với Vân gia thì đúng là cô không có cách để nào so sánh.
“Mẹ à, mẹ cứ làm theo ý thích đi! Con chỉ có một vài người bạn, thật sự không có nhiều người lắm. Nếu có đến tham dự thì cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.” Lúc này Đặng Cầm hỏi vấn đề này, trong tiềm thức của Bạch Hiểu Nguyệt, cô không muốn chú thím và chị họ tham gia hôn lễ của mình, dù cho họ là những người thân duy nhất còn sót lại. Có thể mọi người trách cô vong tình bội nghĩa cũng được nhưng mà không muốn chính là không muốn.
“Đặng Cầm bên kia cảm nhận được mất mát của Bạch Hiểu Nguyệt, Đặng Cầm nói: “Không sao, nếu như vậy thì đề mẹ và ông nội tự mình làm chủ cho con. Còn bạn của con cứ mời bao nhiêu cũng được.
“Dạ vâng, con cảm ơn mẹ.” Bạch Hiểu Nguyệt tay cầm điện thoại giờ khắc này mới cảm giác được mình thật sự là kết hôn, có một loại không nói nên lời, rất là vui sướng. Cô vốn tưởng rằng, cuộc đời của cô sẽ không có ngày này.
“Váy cưới với trang sức hôm nào mẹ tới sẽ mang con đi chọn.”Đặng Cầm nói.
“Mẹ, vất vả cho mẹ rồi.”
“Không vất vả không vất vả, những việc vất vả này ta còn cảm thấy rất vui vẻ. Chỉ cần tình cảm các con tốt là được, nhanh chóng sinh cho ta với ông nội một đứa cháu là được rồi.” Nói đến đây, Bạch Hiểu Nguyệt nhịn không được trên mặt đỏ lên, chuyện con cái này vẫn là thuận theo tự nhiên. Nhưng mà mấy hôm nay ngày nào Vân Thiên Lâm cũng cật lực chăm chỉ, không biết trong bụng cô liệu đã có em bé chưa.
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ, một tay khác không tự chủ được đặt trên bụng của mình, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
Đang ở nơi làm việc, Bạch Hiểu Nguyệt không dám nói chuyện quá lâu, cô liền chào tạm biệt mẹ. Cô với Vân Thiên Lâm kết hôn tháng 7, chuẩn bị hôn lễ là ba bốn tháng. Đặng Cầm nói ba bốn tháng là không đủ, rất khó tưởng tượng cái hôn lễ này sẽ trở thành dạng gì.
Nhìn Vân gia coi trọng lễ tiết, Bạch Hiểu Nguyệt có dự cảm, hôn lễ này khẳng định là không tổ chức đơn giản.
Bạch Hiểu Nguyệt đắm chìm trong thế giới mật ngọt, cô chuẩn bị đi ra ngoài dùng cơm trưa thì lại lần nữa cô gặp Lý Khanh Vũ ở công ty, ánh mắt tràn ngập ưu thương. Hôm nay Vân Thiên Lâm hẹn cô đi ăn trưa, cô không hy vọng chút nữa anh đến đón lại nhìn thấy cô và Lý Khanh Vũ đứng chung nhau.
Bởi vì chỉ vì anh mà Vân Thiên Lâm thường xuyên ghen vô cớ, thậm chí anh còn cãi nhau với cô, cô không hy vọng sẽ có thêm bất cứ hiểu lầm nào nữa giữa cô với Lý Khanh Vũ.
Từ ánh mắt đầu tiên, Lý Khanh Vũ đã nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt bước ra từ công ty, trong tay còn cầm tờ báo, mỗi một bước cô đi đều giống như mũi đao ghim vào tim anh vậy. Anh biết, cho dù anh có làm thêm bất cứ chuyện gì thì cũng sẽ không thay đổi được cục diện, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình thích bao nhiêu năm cùng với người đàn ông khác tiến vào giảng đường. Anh chính là không muốn tham dự hôn lễ của cô, anh không làm được.
Có lẽ cảm nhận được những cảm xúc phức tạp của Lý Khanh Vũ, Bạch Hiểu Nguyệt ý thức lùi về sau vài bước, cô né tránh ánh nhìn của anh. Hôn lễ của cô với Vân Thiên Lâm đã công bố trên báo, hiện tại các tờ báo truyền thông đều đang bàn luận về vấn đề này.
Nhà họ Vân suy xét vì cô hiện còn đang là thực tập sinh của Vinh Thăng, cho nên không xác minh danh tính của cô dâu, trên tờ báo chỉ để lại một bóng lưng thần bí. Nhưng người thân thiết khi nhìn thấy bóng lưng này, liếc mắt một cái có thể nhận ra ngay là ai. Trên tạp chí còn mười ngón tay đan vào nhau của hai người được chụp ở buổi đấu giá, càng khẳng định hơn đó là Bạch Hiểu Nguyệt.
“Anh Khanh Vũ, anh đến đây có chuyện sao?” Bạch Hiểu Nguyệt không biết nên nói gì với anh, trong tâm nàng hiện giờ chỉ có duy nhất một bóng hình Vân Thiên Lâm. Đối với Lý Khanh Vũ, cô chưa hề có tình cảm nào vượt qua ranh giới tình anh em với anh. Lý Khanh Vũ vẫn luôn là một người anh trai che chở cho cô.
“Em đi theo anh, anh có vài lời muốn nói với em.” Lý Khanh Vũ mặc kệ ở đây nhiều người, anh lôi kéo Bạch Hiểu Nguyệt đi, làm một số ánh mắt chú ý tới. Đây không phải là lần đầu tiên trước cửa công ty có chiếc xe thể thao hàng hiệu đậu, mặc kệ là Lý Khanh Vũ hay là Vân Thiên Lâm, chỉ cần là xe hàng hiệu đã thu hút ánh nhìn của người khác. Rất khó có thể không làm cho người ta không chú ý.
Bạch Hiểu Nguyệt vào tổng công ty làm mấy ngày, nhưng đã gây sự chú ý trong các phòng ban không ít bởi vì sự xuất hiện của Bạch Vân Khê ở nhà ăn hôm trước. Cho nên thêm một màn này, làm cho các đồng nghiệp nhiều chuyện phải dừng lại hóng hớt, may ra còn có thể nghe được chuyện gì hay ho.
“Anh Khanh Vũ, anh muốn làm gì?” Bạch Hiểu Nguyệt không thể nào chống lại sức lực của Lý Khanh Vũ, tay cô lúc này bị Lý Khanh Vũ nắm đã cảm thấy đau, cô không nghĩ tới anh lại hành động như vậy ở trước cửa công ty. Cô đành phải miễn cưỡng đi theo sự ép buộc của Lý Khanh Vũ, mắt thấy Lý Khanh Vũ định đẩy cô lên xe, Bạch Hiểu Nguyệt dùng sức ném tay anh ra.
“Có chuyện gì thì nói tại đây luôn đi, đừng có níu níu kéo kéo nữa.” Bạch Hiểu Nguyệt không kiên nhẫn lớn giọng, cô xoa xoa cổ tay mình, đôi mắt Lý Khanh Vũ dừng lại ở cánh tay trắng nõn của cô bị anh dùng lực nên đã thành một mảng đỏ, anh có chút áy náy.
“Xin lỗi, vừa rồi anh làm đau em.” Lý Khanh Vũ thừa nhận, mới vừa rồi chính anh xúc động quá, nhưng nhìn đến tin tức trên báo, những cảm xúc mà anh khống chế đều đã mất đi.
Bạch Hiểu Nguyệt lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì, thân thể không tự chủ được lại lui về sau mấy bước, cố gắng duy trì khoảng cách với Lý Khanh Vũ.
“Hiểu Nguyệt!” Lý Khanh Vũ nói, anh muốn tiến lên, thì lập tức Bạch Hiểu Nguyệt đưa tay ra dấu anh dừng bước.
“Anh Khanh Vũ, chúng ta cứ như vầy đi sẽ hay hơn!” Theo bản năng, Bạch Hiểu Nguyệt có cảm giác bài xích sự gần gũi của Lý Khanh Vũ, còn anh thì trong lòng một trận đau đớn, thật sự là cô ghét anh đến vậy sao? Cho nên về sau có gặp lại, bọn họ chỉ có thể là người xa lạ bước qua nhau trên đường. Anh chẳng qua là trở về muộn một chút, thật sự đã không thể cứu vãn nữa rồi sau?
“Hiểu Nguyệt, vì cái gì? Vì sao em lại muốn công bố hôn sự, không phải là anh đã nói với em, hôn nhân hào môn không đơn giản như em nghĩ, em làm như vậy, chính là chặt đứt đường lùi của mình sau này. Nếu như có chuyện gì phát sinh về sau, em có nghĩ tới, một ngày nào đó em sẽ rời khỏi Vân gia, em có nghĩ đến cho chính mình không? Vì cái gì em lại không cho mình một con đường lùi.”
Lý Khanh Vũ chỉ thẳng vào mặt bìa của tờ báo, hinh ảnh cô với Vân Thiên Lâm nắm tay rời đi để lại cho anh một ánh mắt bi thống.
Bạch Hiểu Nguyệt không biết nên trả lời như thế nào đối với Lý Khanh Vũ, cô không hề nghĩ tới chuyện này, cô có nghĩ tới một ngày nào đó anh không còn yêu cô nữa, anh sẽ bỏ rơi cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ cho chính mình, cô sẽ làm sao nếu như cuộc sống cô không hề có Vân Thiên Lâm nữa.
“Anh Khanh Vũ, đây là chuyện riêng của em, hãy để em tự mình quyết định và nếu sau này có như thế nào đi chăng nữa thì em cũng sẽ tự chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm ra. Em sẽ không hối hận khi gả cho Vân Thiên Lâm đâu.”
Lý Khanh Vũ lại tiếp tục thông não cho Bạch Hiểu Nguyệt: “Em căn bản không biết Vân Thiên Lâm là dạng người thế nào. Em cho rằng, RV có thể đi đến ngày hôm nay đều là nhờ hắn ta làm ăn chân chính. Em quá đơn thuần rồi, em cùng với một người tính kế thâm sâu ở bên nhau chắc chắn sẽ không vui vẻ đâu. Một thời gian sau, chính em sẽ phát hiện ra căn bản hai người là ở hai thế giới khác nhau.
Bạch Hiểu Nguyệt quyết tâm nói: “Anh Khanh Vũ, yêu chính là yêu, em không thể lý giải cho anh rằng em biết Vân Thiên Lâm không phải là người tốt hoàn toàn nhưng mà em yêu anh ấy. Mong anh hãy hiểu cho em, chúc anh sớm tìm ra người tri kỷ với mình.”
Bạch Hiểu Nguyệt biết nói như vậy với Lý Khanh Vũ là rất tàn nhẫn, khẳng định anh rất khổ sở. Nhưng mà chi bằng đau dài không bằng đau ngắn, cứ như vậy, cô nhẫn tâm nhưng mà đối với mọi người đều tốt cả.