Chương 34 Giúp cô trả thù
Sáng hôm sau thức dậy, trước khi đi làm, Bạch Hiểu Nguyệt dùng bữa sáng tiện tay cầm tờ báo lên đọc thì thấy một tin vô cùng bất ngờ, tin ấy được lên cả bìa trang nhất công ty của tên Lưu Kỳ Sơn lúc trước giở trò với cô đã bị phá sản. Hiện giờ công ty ấy trở thành công ty con của tập đoàn RV.
Bạch Hiểu Nguyệt thấy việc này đã qua lâu lắm rồi nên cũng quên hẳn nhưng nay lại được khui ra cô có chút vui mừng. Tên Lưu Kỳ Sơn này cuối cùng cũng có người ra tay trị hắn, không cần bản thân tự trả thù mà cũng có người trả thù hộ. Bạch Hiểu Nguyệt sung sướng vô cùng. Cô không tự chủ được ăn sáng có chút ngon hơn, mặc dù cô biết vui vẻ trên nỗi đau của người khác chẳng phải tốt lành gì nhưng mà Lưu Kỳ Sơn phẩm chất của hắn tệ như vậy còn không bẳng cầm thú, cô có vui một tý cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.
Vân Thiên Lâm len lén nhìn cô, thấy cô có vẻ vui hơn thường ngày, đoán chắc là bị tin tức trên báo làm cho thích thú. Việc làm này của anh coi như là không bị uổng công. Vân Thiên Lâm nhìn nhìn cô nói: “Em ăn xong chưa, chúng ta đi thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt có chút sợ anh, lật đật như học sinh dọn đĩa thức ăn của mình và của anh nhanh chóng vào bồn rửa bát nói: “Chúng ta đi nhanh thôi, không thể chậm trễ được.”
Vân Thiên Lâm nhìn hành động buồn cười của cô, đoán chắc là cô bị anh dọa sợ chuyện tối hôm rồi. Cũng tốt, nếu không cho cô biết chút quyền uy thì cô sẽ không chịu nghe lời anh.
Khi vào đến văn phòng làm việc, Bạch Hiểu Nguyệt đã nghe thấy mấy chị em gái trong văn phòng đồn ầm, rỉ tai nhau, buôn dưa lê, bán dưa chuột tin tức trang nhất của báo về tên Lưu Kỳ Sơn.
Nhưng tin cô hóng hớt được lại con quan trọng hơn đó là bọn họ chẳng quan tâm tên Lưu Kỳ Sơn đó như thế nào mà bọn họ để tâm đến nhân vật truyền kỳ vị tổng giám đốc đứng đằng sau RV được mệnh danh là “Diêm Vương mặt lạnh” chính xác là người như thế nào?
Bạch Hiểu Nguyệt không quan tâm đến Diêm Vương mặt lạnh là ai, cô chỉ cần biết người bắt nạt cô bây giờ được người khác bắt nạt lại rồi. Bạch Hiểu Nguyệt vui sướng đi đến bàn làm việc của mình chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới nhưng mà nếu như Bạch Hiểu Nguyệt lắng nghe kỹ thì sẽ để ý người người bọn họ đang nói chính là Vân Thiên Lâm. Đáng tiếc, Bạch Hiểu Nguyệt lại không nhận ra.
Bỗng nhiên, Bạch Vân Khê đi đến chỗ Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, rót cho tôi cốc nước, tôi khát.”
Bạch Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn lên trên nói: “Tại sao tôi phải rót cho cô, cô có tay chân làm gì?”
Bạch Vân Khê thản nhiên trả lời: “Vậy tôi cố gắng leo lên chức vị giám đốc công ty để làm gì mà lại không thể sai bảo một nhân viên rót cho mình một cốc nước.”
Bạch Hiểu Nguyệt có cảm giác rất ức chế, nhưng vẫn phải đi rót cho cô ta, ai bảo cô ta có ô dù phía sau chống lưng. Bạch Hiểu Nguyệt đưa cốc nước cho cô ta nhưng mà vô tình hay cố ý gì đó thì kết quả là Bạch Hiểu Nguyệt làm đổ cốc nước trên người Bạch Vân Khê. Bạch Hiểu Nguyệt đã tính toán, cô ta đang mang thai nên nước cô đem tới cũng không phải là nước nóng, chẳng qua là chỉ bị ướt một mảng áo thôi, không gây thương tích nhưng cũng đủ gây cho Bạch Vân Khê tức giận rồi.
Đúng như vậy, Bạch Vân Khê bị Bạch Hiểu Nguyệt chơi lại, cô ta tức tối la lối om sòm mắng nhiếc Bạch Hiểu Nguyệt: “Bạch Hiểu Nguyệt, cô đúng là đồ không có lương tâm, có phải vì cô thấy tôi có con với Trình Lãng nên không cam tâm, cố rắp tâm hãm hại tôi để tôi mất đi đứa con này có đúng không? Cô đúng là người phụ nữ lòng lang dạ sói, tâm địa rắn rết.”
Bạch Hiểu Nguyệt còn lạ gì mấy động khẩu vu khống này của cô ta, hất nước vào người khác có thể động thai sao. Cô ta sao không nói, một chiếc lá rơi cũng làm cô ta hoảng sợ.
Bạch Hiểu Nguyệt ngoáy ngoáy tai, đáp lại cô ta: “Làm ơn đi, tôi có chồng giàu rồi cần gì Trình Lãng nữa. Không phải là cô sợ tôi sẽ cướp đi Trình Lãng của cô cho nên cô mới bày kế có con trước khi cưới với anh ta đấy chứ. Nếu không sao chỉ có một cốc nước lạnh hất vào người mà cô đã sợ mất con đến vậy.”
Bạch Hiểu Nguyệt chỉ là nói bâng quơ cũng chẳng để ý gì nhiều nhưng lời nói đó lại tác động đến Bạch Hiểu Nguyệt rất nhiều. Cô ta thầm nghĩ không phải là Bạch Hiểu Nguyệt biết chuyện gì rồi chứ.
Bạch Vân Khê tức vì bị nói trúng điểm yếu hóa giận vung tay lên định đánh Bạch Hiểu Nguyệt. Bạch Hiểu Nguyệt nhanh nhẹn né tránh rồi xoay người ấn Bạch Vân Khê vào chỗ ngồi của mình, kẹp chặt hai tay cô ta lại không để cho Bạch Vân Khê có cơ hội đánh mình. Bạch Vân Khê tức điên lên muốn thoát khỏi sự kèm cặp của Bạch Hiểu Nguyệt mà kìm giọng hét: “Buông ra”. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Bạch Vân Khê không thể làm gì được mình mà trong lòng vui mừng.