Chương 15: Say rượu làm càn
Bạch Hiểu Nguyệt và Trần Gia Gia đi đến một nhà hàng Hong Kong gọi các món lẩu. Khói bay ngun ngút cùng với các món ngon đậm vị truyền thống đã làm cho hai người quên hết những chuyện không vui khi nãy. Bạch Hiểu Nguyệt và Trần Gia Gia cùng nhau nâng cốc vì tình bạn thân thiết.
Đột nhiên điện thoại của Bạch Hiểu Nguyệt vang lên. Bạch Hiểu Nguyệt lấy ra, cô nhíu mày là một số lạ. Cô bắt máy thì một giọng nói vang lên: “Cô Bạch Hiểu Nguyệt, tôi là A Nham.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhớ đến người ban sáng, là người luôn đi theo Vân Thiên Lâm, cô vội nói: “Tôi nghe đây. Bố tối có vấn đề gì sao?”
A Nham không lạnh không nhạt trả lời: “Bố cô vẫn bình thường, không có vấn đề. Theo lời của Tổng giám đốc tôi gọi cho cô để báo tin bố cô đã được chuyển đến một bệnh viện có tiếng nhất thành phố, được sự đãi ngộ tốt nhất của bệnh viện và được các bác sĩ tốt nhất chữa trị.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe thế, vui vẻ cười nói: “Cám ơn anh, tôi không nghĩ là nhanh đến như vậy. Chút nữa tôi sẽ đến thăm bố.”
A Nham trả lời: “Nếu không có việc gì nữa thì tôi cúp máy.”
Bạch Hiểu Nguyệt ở bên này điện thoại, vui không nói nên lời gật đầu đến nỗi Trần Gia Gia cũng khó hiểu: “Vâng, chào anh”
Cúp máy rồi nhưng Bạch Hiểu Nguyệt vẫn chìm trong thế giới hạnh phúc. Trần Gia Gia ngửi thấy có mùi của bát quái liền kiềm chặt đầu Bạch Hiểu Nguyệt tra hỏi: “Nói mau, cậu có chuyện gì giấu bản cô nương. Nó thể hiện hết lên trên khuôn mặt của cậu rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt kéo tay Trần Gia Gia ra khỏi cổ mình phiền hà nói: “Cậu bỏ tay ra trước đã. MÌnh vui chỉ vì mình không cần phải kết hôn với lão già dê họ Lưu kia nhưng bố mình vẫn được ở lại bệnh viện, không những thế ông ấy còn được chữa trị bởi các bác sĩ giỏi nữa.”
Trần Gia Gia nghe bạn nói thế vui thay bạn mình nhưng cô vẫn cảm thấy có chuyện ẩn giấu gì ở đâu đây nói: “Không đúng, hiện tại cậu còn nghèo hơn cả mình, vậy thì lấy đâu ra tiền mời bác sĩ giỏi. Cậu giấu mình, được lắm. Là bạn thân bao lâu nay, cậu còn giấu mình nhiều chuyện như vậy.”
Bạch Hiểu Nguyệt dưới sự truy hỏi dồn dập với sự tra tấn tâm lý về tình bạn của Trần Gia Gia không nói được câu nói. Bạch Hiểu Nguyệt suy nghĩ trước sau gì cậu ấy cũng biết, chỉ là biết sớm hay muộn thôi. Để muộn chi bằng nói cho cậu ấy biết ngay từ bây giờ, cô nói: “Mình trịnh trọng thông báo cho cậu biết một tin long trời lở đất đó là mình kết hôn rồi, không còn là người phụ nữ độc thân đáng giá ngàn vàng nữa.”
Trần Gia Gia đang gặp một cánh gà nghe tin này đầu ong ong, miệng làm rơi miếng cánh gà xuống đất. Trần Gia Gia cũng không để ý, lấy hai tay lắc lắc vai Bạch Hiểu Nguyệt: “Kết hôn rồi.
Chuyện tày trời vậy mà cậu chỉ thông báo một câu thôi sao? Có coi mình là bạn không đấy. Cưới với ai, tổ chức ở đâu?”
Bạch Hiểu Nguyệt bị lắc vai, đầu cũng không ngừng đong đưa theo: “Đừng lắc nữa, chẳng phải đang nói cho cậu biết đấy sao. Mình chỉ đăng ký giấy kết hôn thôi, không tổ chức đám cưới. Mình sẽ kể chi tiết cho cậu biết.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghiêm túc kể lại quá trình gặp Vân Thiên Lâm như thế nào, trao đổi cuộc kết hôn chớp nhoáng, rồi các điều kiện trong hôn nhân. Có bao nhiêu bí mật cô đều tường thuật chi tiết hết, không giấu một bí mật nào.
Trần Gia Gia nghe Bạch Hiểu Nguyệt kể từng chi tiết xong cảm thấy rất ngạc nhiên, cô nói: “Hiểu Nguyệt, nghe cậu kể làm mình rất tò mò về người đàn ông này. Cậu không cảm thấy anh ta là cực phẩm trong nhân gian sao? Tại sao cậu không nhân cơ hội này, chiếm lấy tình cảm của anh ta, một bước tiến thẳng tới tim anh ta, biến cuộc hôn nhân giả thành tình yêu thật.”
Bạch Hiểu Nguyệt đang nuốt miếng thịt trong miệng nghe thế bị nghẹn, không sao nuốt trôi được. Trần Gia Gia vội lấy cốc nước cho Bạch Hiểu Nguyệt uống. Cô khó khăn nuốt xuống nói: “Cậu không biết anh ta biến thái thế nào đâu. Lúc nào cũng là bộ mặt lạnh lùng âm phủ, cùng anh ta nói chuyện yêu đương chi bằng cậu đi nói chuyện với cái cây còn thú vị hơn.”
Trần Gia Gia sờ sờ cằm phán xét: “Đến mức độ như vậy sao. Mình thật sự rất muốn gặp người đàn ông này. Cậu phải cho mình có cơ hội được chiêm ngưỡng dung nhan của vị lão phu nhà cậu vừa cực phẩm vừa biến thái.”
Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu chắc chắn: “Được rồi, ăn đi. Hôm nào mình sẽ tạo cơ hội cho cậu gặp mặt cực phẩm biến thái. Gặp rồi đừng có hối hận là được.”
Trần Gia Gia chắc nịch quả quyết sẽ không. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn người bạn hùng hồn vì muốn gặp anh ta chuyện gì cũng bất chấp, thầm lắc lắc đầu. Sau đó hai người ăn uống xong rồi chia tay, hẹn một dịp khác lý tưởng gặp mặt Vân Thiên Lâm.
Bạch Hiểu Nguyệt không trở về nhà mình mà đi đến biệt thự của Vân Thiên Lâm về chuyện bố cô. Vào trong nhà, cô chẳng thấy bóng dáng ai bèn lên phòng Vân Thiên Lâm tìm kiếm. Cô gõ cửa phòng Vân Thiên Lâm, chẳng thấy ai mở cửa. Cô nghĩ có lẽ anh chưa về, định đi xuống dưới lầu ngồi chờ.
Cô vừa ngoảnh đầu cửa mở ra, cô nhìn lại là khuôn mặt của Vân Thiên Lâm. Cô vui mừng định nói thì đã bị Vân Thiên Lâm nắm cánh tay kéo vào trong phòng. Bạch Hiểu Nguyệt mất thế liền bị sức mạnh của anh cuốn vào trong.
Bạch Hiểu Nguyệt bị Vân Thiên Lâm ôm, không còn mùi hương quen thuộc hằng ngày nữa mà thay vào đó là nồng nặc mùi rượu. Cô nhíu mày bịt chặt mũi: “Anh uống rượu đấy à?”
Vân Thiên Lâm uống rượu không biết bao nhiêu mà khuôn mặt đã không còn lạnh lùng như thường ngày nữa, trở nên quyến rũ đẹp trai hơn rất nhiều làm cho Bạch Hiểu Nguyệt có chút say mê.
Vân Thiên Lâm uống say, men rượu trong người làm anh không kiềm chế được bản thân mình, vội vàng ôm chầm lấy Bạch Hiểu Nguyệt. Cơ thể họ dính sát vào nhau, tư thế có chút ám muội.
Sức của Bạch Hiểu Nguyệt không thể kháng cự lại Vân Thiên Lâm nên đành để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Vân Thiên Lâm được thế càng càn rỡ hơn, anh bá đạo đè lên đôi môi của Bạch Hiểu Nguyệt mà mút. Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên bị anh hôn, bất ngờ không biết phản ứng thế nào đã bị anh khống chế tiếp.