Chương 77 Đều đã qua rồi
Lý Khanh Vũ còn nhớ rất rõ, Bạch Hiểu Nguyệt trước kia rất thích ăn hải sản của Nhật Bản. Anh đã cố ý tìm ra một nhà hàng gần ở Vinh Thăng với các món ăn ngon đặc chất Nhật Bản, chỉ mong cô có cảm giác ăn ngon miệng.
Hai người ngồi đối diện với nhau, cô không biết có phải mình nhầm không nhưng mỗi lần cùng ngồi riêng với Lý Khanh Vũ. Anh ấy đều đặc biệt nhìn cô bằng một ánh mắt rất khác làm cho cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Anh Khanh Vũ, anh cứ nhìn em như vậy, em hơi xấu hổ.” Bạch Hiểu Nguyệt thật sự chịu không nổi, xấu hổ nói với anh. Nhưng tựa hồ Lý Khanh Vũ nghe không hiểu Bạch Hiểu Nguyệt nói gì, cứ như cũ mà nhìn cô không chút kiêng kỵ.
“Có phải hôm nay… em mặc đồ có chỗ nào rất kỳ quái hay không? Hay là trên mặt em dính gì?” Bạch Hiểu Nguyệt đã quá quen mình là người bình thường trong đám đông, đột nhiên bị một người nhìn như vậy có cảm giác không quen, muốn ngồi không được mà muốn đứng cũng không xong.
“Không có, em rất đẹp. Cũng đúng thôi, không gặp trong nhiều năm như vậy, em đối với anh có phần xa lạ cũng không phải là bất ngờ gì.” Lúc Lý Khanh Vũ nói ra những lời này, hơi thở không còn đều đặn như trước, có chút dồn dập, ngực cũng thấy có chút đau đau.
Không muốn tiếp tục nói cái đề tài xấu hổ này nữa, Bạch Hiểu Nguyệt cố ý nói sang chuyện khác.
Lý Khanh Vũ rót một ly trà để trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt, mở miệng nói: “Những chuyện về em tất thảy anh đều biết rõ.”
“Hả, anh đều biết?” Bạch Hiểu Nguyệt không rõ, không phải là anh vừa mới trở về sao? Đoạn thời gian ấy là cô nhớ rõ là anh đã đi ra nước ngoài rồi.
“Anh đều biết hết, biết em như thế nào ở chung với chú thím của em, biết em đã mất đi mẹ, bố cũng không còn là người bình thường, em bị người ta bắt nạt thế nào, mỗi ngày đều phải bị người ta sai việc, bị chị của mình ức hiếp. Mỗi một chuyện về em, anh đều biết rất rõ.” Lý Khanh Vũ nặng lòng nói.
Bạch Hiểu Nguyệt có chút phản ứng không kịp, anh…Là làm sao biết được nhiều như thế.
“Anh đã trở lại, muốn hỏi em mấy năm qua sống có tốt không? Nếu sớm biết trong những năm qua em bị người ta ức hiếp vậy, bất luận thế nào anh cũng sẽ đem em xuất ngoại cùng anh.”
Lý Khanh Vũ phảng phất vài lời lý giải cho Bạch Hiểu Nguyệt những thắc mắc trong lòng. Nhìn Bạch Hiểu Nguyệt trong mắt lộ ra đau thương, nhưng nhìn đến anh lại nở nụ cười, anh lại càng cảm thấy khó chịu, tự trách bản thân mình.
Lý Khanh Vũ tình nguyện Bạch Hiểu Nguyệt giống như lúc trước, nếu như bị ủy khuất sẽ là tới tìm anh khóc lóc, tựa vào ngực anh mà kể lể, nhưng mà lúc ấy thời điểm cũng đã quá lâu rồi, khỉ chỉ còn là một đứa trẻ.
“Anh Khanh Vũ, không có việc gì. Nhưng cái đó… đều là chuyện quá khứ, đều đã qua rồi. Nếu như không có gia đình thím Tần, hẳn là em đã được vào viện mồ côi rồi. Tuy rằng bọn họ đối với em không tốt, nhưng mà thành ra em cũng quen với điều đó rồi.
Không phải là hiện tại em sống rất tốt sao? Ai dà nói là dẫn em tới đây ăn mà chỉ toàn nói. Chúng ra ăn gì nhỉ?”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không muốn nói tiếp tục đề tài bi thương này nữa, thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ, cô cơ hồ cũng không có nhận thức gì nhiều, chỉ có thể giao hết cho người lớn xử lý.
Có thể nói bọn họ không đối xử tốt với cô, nhưng công ơn dưỡng dục cô không thể cứ vì thế mà quên được. Bạch Vân Khê đích xác đối với cô không ưa gì nhưng mà không phải bây giờ cô đã dọn ra khỏi nhà bọn họ, không cần phải chạm mặt họ hàng ngày, bây giờ không cần phải nhìn sắc mặt của bọn họ để sống nữa rồi.
Tâm nguyện duy nhất hiện tại của Bạch Hiểu Nguyệt là hy vọng bố của cô có thể tỉnh dậy hưởng thụ cuộc sống.
“Hiểu Nguyệt, em cảm thấy hiện tại em sống rất tốt sao? Trong mắt Lý Khanh Vũ, Bạch Hiểu Nguyệt ở hiện tại chỉ là miễn cưỡng chính mình, làm ra vẻ mình hạnh phúc để anh không khỏi lo lắng mà thôi.
Vân Thiên Lâm là ai chứ, bên ngoài người người đều đồn hắn là loại người gì anh đều biết. Vân gia là gia tộc hào môn, anh rất lo lắng, Bạch Hiểu Nguyệt sẽ bị người ta khi dễ ở Vân gia. Mà Bạch Hiểu Nguyệt sợ Vân Thiên Lâm phiền toái nên sẽ không nói với anh ta.
“Ừm, đúng vậy, em cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt. Anh cũng đã trở lại, nếu như bố của em tỉnh lại nữa thì tốt rồi. Đúng rồi, nếu như có thời gian sẽ dẫn anh đến thăm bố em.”
Bạch Hiểu Nguyệt một bên ăn hải sản, một bên nói một hai câu, tay không ngừng gắp thức ăn.
Nhà hàng hải sản này quả thật hương vị rất ngon, hôm nào cô sẽ cùng với A Lâm tới đây ăn, nếu như thức ăn không cay hẳn anh ấy sẽ rất thích.
Bạch Hiểu Nguyệt phát hiện nếu như cô thấy cái gì ngon, phản ứng đầu tiên sẽ nghĩ đến chính là lần sau sẽ dẫn Thiên Lâm đi ăn thử, còn phản ứng thứ hai là nghĩ đến thức ăn cay hay không cay để dạ dày anh ấy có thể đáp ứng được.
“Hiểu Nguyệt, nơi này không có ai khác ngoài anh, em còn muốn diễn kịch đến bào giờ nữa trước mặt anh?” Lý Khanh Vũ nhìn cô hỏi.
Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, miếng cá hồi đang gắp trên đũa thiếu chút nữa rơi xuống trên bàn, cô kỳ quái nhìn Lý Khanh Vũ.
Diễn kịch? Cái gì diễn kịch? Chẳng lẽ Lý Khanh Vũ cho rằng cô đang diễn trò ân ái trước mặt anh sao?
Bạch Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, nói: “Anh Khanh Vũ, em không biết từ chỗ nào anh lại nhận định là em diễn kịch sống không tốt, bất quá em có thể nói cho anh biết em ở Vân gia không thiếu thứ gì, mọi người ở Vân gia đối xử với em rất tốt. Vân Thiên Lâm cũng đối xử với em vô cùng tốt. Lúc chuyện xảy ra với bố em, cũng là Vân Thiên Lâm đứng ra thay mặt giải quyết giúp em, nếu không có anh ấy, em không biết bây giờ bố em sẽ ra sao nữa. Vân gia không có giống như trong tưởng tượng của em, ban đầu em cũng rất là lo lắng, nhưng khi đến đấy em mới biết căn bản là em suy nghĩ quá nhiều.”
Mỗi một việc Bạch Hiểu Nguyệt nói cho Lý Khanh Vũ biết đều là sự thật, nhưng trong tiềm thức của Lý Khanh Vũ luôn cho rằng, Bạch Hiểu Nguyệt nói nhiều như vậy, đều la hy vọng anh không lo lắng nữa mà thôi.
“Hiểu Nguyệt, em cùng với Vân Thiên Lâm kết hôn, căn bản chính là không tình nguyện, hai người không có một chút tình cảm nào sao có thể sống hạnh phúc. Với loại người như Vân Thiên Lâm, muốn loại phụ nữ nào mà không có, tại sao nhất thiết phải là em?
Lý Khanh Vũ vốn dĩ không nghĩ sẽ nói như vậy với Bạch Hiểu Nguyệt, sợ lo lắng sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của cô, nhưng mắt thấy cô còn không nói sự thật, anh không thể không nói ra.
“Khanh Vũ, anh nói vậy là có ý gì?” Bạch Hiểu Nguyệt buông đũa trong tay, bất giác cô trở nên nghiêm túc.
Tóm lại, nghe thấy người khác nói xấu Vân Thiên Lâm không tốt, Bạch Hiểu Nguyệt liền không vui, ngay cả Lý Khanh Vũ cũng không được nói như thế.
“Chính trong lòng em biết rất rõ, lúc trước em với hắn kết hôn là vì cái gì. Hôn nhân của hai người hoàn toàn không có tình cảm.
Còn với Vân Thiên Lâm, phụ nữ nào mà hắn chưa trải qua cớ sao lại chọn em. Hiểu Nguyệt, em đừng quên, em là người họ Bạch, là người thừa kế chân chân chính chính.”
“Ý của anh là A Lâm tiếp cận em, cùng với kết hôn với em chỉ là vì nhìn trúng Bạch gia, muốn thâu tóm công ty.?” Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy chuyện này giống như từ trên trời rớt xuống vậy, không có nửa điểm đáng tin.
Bạch Hiểu Nguyệt lẳng lặng nhìn Lý Khanh Vũ, cô có chút không thể tin được những lời này lại xuất phát từ miệng của anh Khanh Vũ mà cô từng ngưỡng mộ.
“Em đừng quên, hắn là thương nhân. Em nghĩ Vân Thiên Lâm sẽ bỏ qua cơ hội này, hắn ta chẳng lẽ lại sợ áp lực kết hôn người trong nhà? Với tính cách của hắn, nếu như hắn không muốn thì ai có thể ép buộc được. Cố tình ở bên cạnh em những lúc em khổ sở nhất, cố tình ra tay giúp đỡ em, rồi cùng em kết hôn đơn giản chính là vì nhìn trúng Bạch gia. Hiện tại, quyền chỉ thị kinh doanh tạm thời là của chú em nhưng thực chất công ty vẫn là ba của em.”
Bạch Hiểu Nguyệt bình tĩnh lắng nghe Lý Khanh Vũ nói từng câu từng chữ, nghe Lý Khanh Vũ giải đáp từng chi tiết, tất thảy đều rất logic, hợp tình hợp lý khiến cho Bạch Hiểu Nguyệt chút nữa phải tin đó là thật.
“Anh Khanh Vũ, tập đoàn RV có bao nhiêu là thế lực, nếu anh ấy muốn thâu tóm công ty Bạch gia, hà tất phải lấy chính hôn nhân của mình làm trao đổi, đây không phải là điều kiện trao đổi quá lớn hay sao?
Bạch Hiểu Nguyệt từ tốn trả lời anh, Lý Khanh Vũ nói một tràng dài như vậy, cô sẽ không vì những lời này mà hồ nghi Vân Thiên Lâm.