Mục lục
Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146

“Cái gì miệng hôi?” Tô Na ra vẻ nhắc lại câu nói của Bạch Hiểu Nguyệt, phối hợp với Bạch Hiểu Nguyệt mà diễn, kẻ xướng người họa đúng là làm cho người ta tức chết.

Bạch Hiểu Nguyệt lóe mắt một cái liếc thoáng qua bàn bên cạnh đã nhìn thấy sắc mặt hai người trầm xuống, trong lòng lạnh lùng cười, mới như vậy đã chịu không nổi, sao có thể chơi nổi với bọn cô lâu dài.

“Những lời ám chỉ này thật đúng là có hiệu quả, hai người kia mặt đã đen lắm rồi, so với than chắc còn được đấy, không cần phải ra mặt làm gì cho mệt.!” Tô Na thật sự là nhịn không được, nở một nụ cười, Bạch Hiểu Nguyệt ăn cơm lại càng vui vẻ hơn. Hai người tiếp tục nói chuyện bỏ mặc mấy bà thím nhiều chuyện bên kia, ở trong mắt Lý Vân liền trở thành một bộ dáng ương ngạnh kiêu ngạo.

Một bàn tay Lý Vân nắm chặt chiếc đũa trong tay, tức giận đến phát run. Còn chưa có người nào dám chế nhạo cô như vậy, chẳng lẽ bọn họ cho rằng cô không biết là những lời này là đang nhắm lấy cô hay sao?

“Chúng ta ăn nhanh lên, bằng không lát nữa có muốn ăn cũng không được.” Tô Na phụ họa, ăn lấy ăn để, hôm nay là một bữa cơm đặc biệt vui vẻ, Tô Na cảm thấy làm bạn với Bạch Hiểu Nguyệt quả là thú vị.

Chỉ là Bạch Hiểu Nguyệt cao cao tại thượng, địa vị cao như vậy hẳn là sẽ không muốn làm bạn với cô, chỉ có mình cô là ảo tưởng về tình bạn này mà thôi.

“Bạch Hiểu Nguyệt, cô có bản lĩnh thì nói lại một lần nữa xem.”

Lý Vân không phải cái gì là tiểu thư nhà khuê các, cành vàng lá ngọc, nhìn hai người vui vẻ ăn như vậy, sao cô có thể cam tâm cho được. Cạch một tiếng, đem chiếc đũa đặt lên trên bàn, đôi tay chống nạnh trừng mắt đứng trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt.

Bạch Hiểu Nguyệt căn bản nhìn cũng không nhìn, tiếp tục ăn cơm cho xong. Lúc này mới nâng mí mắt lên hướng về phía Lý Vân mà nhìn lướt qua. Loại ánh mắt này chính là khinh miệt Lý Vân như muốn đang phát điên.

“Bạch Hiểu Nguyệt, tôi là đang nói với cô, một thực tập sinh lại nên có thái độ đó với trưởng bối sao?”

Bạch Hiểu Nguyệt lấy khăn ăn lau miệng một cái rồi từ tốn gấp miếng khăn lại bỏ vào trong thùng rác, bữa ăn hôm nay rất ngon. Làm xong, Bạch Hiểu Nguyệt mới nhìn trực tiếp Lý Vân, bộ dạng ghét bỏ nói: “Vậy thái độ của thực tập sinh phải nên như thế nào, chẳng lẽ phải quỳ xuống dập tạ mấy đầu thì trưởng bối mới hài lòng hay sao, với lại thư ký Lý cũng xem tôi không thuộc sự hướng dẫn của thư ký Lý có nên xem là tiền bối không? Và cuối cùng, giờ là giờ ăn trưa rồi, không phải giờ làm việc.”

Bạch Hiểu Nguyệt chỉ chỉ đồng hồ, đích thực là không xem trọng Lý Vân. Thái độ như vậy hoàn toàn chọc giận Lý Vân nổi điên.

Chính mình ở công ty lâu như vậy, cô không tin là không trị được ả cứng đầu này.

“Bạch Hiểu Nguyệt, cô có ý gì thì nói cho rõ ràng.” Tư thế của Lý Vân kia giống như là sắp muốn đánh nhau, kích động đến mức giọng nói hét lên hết cỡ gây chú ý đến mọi người trong nhà ăn, lúc này trông chả khác nào sư tử hà đông.

Bạch Hiểu Nguyệt trấn định bản thân, hai mắt nhìn cổ tay mình bị Lý Vân nắm chặt, cười lạnh một tiếng.

“Như thế nào, thư lý Lý, đang làm gì vậy. Tôi mới là đang không hiểu ý của thư ký Lý là gì. Không biết, còn tưởng rằng…thư ký Lý bị người khác cướp đoạt đàn ông.” Bạch Hiểu Nguyệt ưu nhã cười, đứng cùng chung với Lý Vân một chỗ thật đúng là hình thành nên hai thế khác biệt. Một là nữ sinh, hai là bà thím.

“Thư ký Lý, nơi này là nhà ăn của chung, cô vẫn là nên chú ý một chút đi!” Lý Vân cười, hai nha đầu thực tập sinh muốn chơi cô, còn chưa biết cô là ai đâu, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Muốn chơi với cô, phải xem cô là ai mới được.

Hôm nay Lý Vân cô phải làm cho mọi người thấy rõ bản lĩnh của Lý Vân. Vân phu nhân của Vân thiếu thì làm sao, ở công ty này mọi người là bình đẳng với nhau. Huống chi, Vân gia lại không có công bố chính thức cô ta là con dâu Vân gia, có thể địa vị cô ta chỉ là hão danh vô thực mà thôi.

“Bạch Hiểu Nguyệt, tôi lặp lại một lần nữa, cô có giỏi thì nói lại câu vừa rồi thử xem, cô nói ai là miệng thối.” Vẻ mặt Lý Vân phẫn nộ, chẳng khác gì một phụ nữ độc ác. Bạch Hiểu Nguyệt nhớ rất rõ, lúc trước cô vô ý nghe được người ta bàn tán những người đàn ông quen với Lý Vân chẳng được bao lâu thì lại chia tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK