Chương 68: Là Vân phu nhân không thể tùy tiện
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn cả người mình, có chút nhận không ra. Cô không ngờ tới cũng không hề biết chính mình lại có bao nhiêu xinh đẹp, giống như là cô đang nằm mơ vậy.
“Vân thiếu quả nhiên là người có mắt chọn người, bộ váy dạ hội này vì phu nhân mà chế tác ngày đêm. Làn da của thiếu phu nhân rất đẹp kết hợp với màu xanh hải dương của chiếc váy này đúng là đẹp không sao tả xiết. Quả thật chiếc váy này sinh ra là để dành cho thiếu phu nhân.” Một người trong số đó nói.
Bạch Hiểu Nguyệt trước giờ chưa từng thử qua bộ váy nào màu xanh của biển cả, đây vẫn là lần đầu tiên. Váy dài cùng với thiết kế eo cao, càng làm tôn thêm đường cong cơ thể của cô. Phía trước ngực ẩn hiện, bên hông lại có nơ bướm lại càng tăng thêm vài phần xuân cảnh.
Làn da của Bạch Hiểu Nguyệt quả thật rất trắng lại mịn, chuyên viên trang điểm chỉ trang điểm nhẹ cho cô theo lối tự nhiên. Cả người của cô đều có một chút khác biệt, khuôn mặt ngây thơ thánh thiện nhưng cơ thể lại là của yêu tinh.
Bạch Hiểu Nguyệt mang đôi giày cao gót mười phân, trong nháy mắt liền biến thành nữ thần, cả người đều toát ra khí chất thanh thanh tại thượng, quả thực rất hoàn mỹ.
Tóc của Bạch Hiểu Nguyệt vốn rất thẳng, vào trong tay của nhà tạo mẫu tóc liền biến thành lượn sóng bồng bềnh trước ngực.
Nhìn người trong gương, mỗi biểu cảm hành động đều toát lên thần thái nữ thần. Bạch Hiểu Nguyệt có chút ngây dại chính mình.
Một người khác lại nói: “Phu nhân, người nhất định là đẹp nhất trong buổi đính hôn ngày hôm nay.” Không có người phụ nữ nào là không yêu cái đẹp, Bạch Hiểu Nguyệt cũng không ngoại lệ, trước kia tuy cô cũng có dành nhiều cho bản thân mình nhưng cũng không đến mức nghĩ rằng mình có thể xinh đẹp đến nhường này.
“Tôi muốn đi cho Vân Thiên Lâm xem một chút.”
Bạch Hiểu Nguyệt phục hồi lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của cô là muốn nhìn xem Vân Thiên Lâm có bộ dạng thì khi nhìn cô thế này, có phải anh rất thích không?
Bạch Hiểu Nguyệt từ phòng thay quần áo đi ra tìm Vân Thiên Lâm, anh nhìn cô ngạc nhiên. Chiếc váy này, so với tưởng tượng hiệu quả đúng là vượt sức mong đợi. Anh đột nhiên có chút hối hận, đột nhiên lại biến cô trở thành mỹ nữ. Nếu như cô trở nên đẹp hơn thì chỉ cần một mình anh thấy là được rồi, trong bữa tiệc khẳng định sẽ có rất nhiều người đàn ông khác sẽ bám lấy Bạch Hiểu Nguyệt mà say mê mất.
“Thế nào? Đẹp không?” Bạch Hiểu Nguyệt cười hỏi hắn. Thấy Vân Thiên Lâm nửa ngày cũng không có phản ứng, cô còn tưởng rằng mình rất khó coi, không giống như cô nghĩ, dù sao cô vẫn là lần đầu tiên mặc loại váy này.
Vân Thiên Lâm lúc này mới nói: “Em rất là đẹp.” Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ nở nụ cười, Vân Thiên Lâm vẫy vẫy tay, ý bảo cô lại đây ngồi xuống.
Bạch Hiểu Nguyệt ngoan ngoãn đi qua, Vân Thiên Lâm duỗi tay, chợt cảm giác trên cổ lành lạnh. Cô cúi đầu nhìn thấy trên cổ mình xuất hiện một chiếc vòng cổ ngọc bích, bên cạnh còn có người cầm chiếc hộp.
Vân Thiên Lâm nói: “Đeo cái này nữa là rất đẹp.”
Bạch Hiểu Nguyệt liếc mắt một cái cũng biết chiếc vòng cổ hẳn rất đắt, có giá trên trời. Lúc ở Vân gia, mẹ chồng đã cho cô một bộ trang sức rất xa xỉ, nhưng cô không có đeo. Hiện tại Vân Thiên Lâm lại chuẩn bị cho cô một bộ trang sức giá trị khác, cô không biết chính mình phải nên làm thế nào.
Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Anh không cần phải mua cho em món quà đặt tiền như vậy làm gì, cũng chỉ là một buổi tiệc đính hôn của người khác mà thôi.”
“Em chính là vợ của Vân Thiên Lâm, đương nhiên không thể tùy tiện được rồi. Anh sẽ cho tất cả mọi người thấy, em có bao nhiêu hạnh phúc. Anh sẽ làm em trở thành một người con gái hạnh phúc nhất trên đời, người người nhìn lên đều sẽ ngưỡng mộ.” Vân Thiên Lâm khẳng định.
“Đây chẳng phải là bộ trang sức hoàng gia ở Ý tuần trước bán đấu giá, thế mà lại đang nằm trong tay Vân thiếu. Chỉ cần chiếc vòng cổ này đã có giá tới 6.
vạn.” Một chuyên gia trang điểm liếc mắt một cái đã nhận ra bộ trang sức giá trị xa xỉ này, mội người được một phen chiêm ngưỡng.
Bạch Hiểu Nguyệt thiếu chút nữa, mặt cắt không còn giọt máu, một chiếc vòng cổ trị giá 6ooo vạn. Chưa kể đến hoa tai, vòng tay các thứ, rốt cục thì thứ này đáng giá bao nhiêu tiền đây.
Vân Thiên Lâm không muốn Bạch Hiểu Nguyệt ở bên cạnh anh lại bị áp lực về mặt tiền bạc, địa vị hay xuất thân. Từ khi cô dọn về biệt thự ở cũng không có tiêu tiền của anh về mặt sinh hoạt. Nhưng mà có những trường hợp là bắt buộc, không thể tránh được. Anh cũng đã nghĩ tới phản ứng này của cô.
Vân Thiên Lâm lo lắng Bạch Hiểu Nguyệt đang bị cảm sẽ bị bệnh trở lại, hiện tại thời tiết vẫn lạnh, nếu không chăm sóc kỹ e rằng bệnh khó mà khỏi hẳn, anh nói: “Đem áo khoác lông ấm đến đây.”
Trợ lý bên cạnh nhanh chóng đem áo tới. Vân Thiên Lâm giúp cô mặc vào, cảm giác được làn da mịn màng của cô trong lòng bàn tay, sờ vào lại càng thích đàn hồi làm anh không nỡ buông tay. Quả thực làn da trắng trẻo của cô rất phù hợp với chiếc vày này.
Bạch Hiểu Nguyệt kéo tay Vân Thiên Lâm ra khỏi cửa. A Nham đã ở bên ngoài chờ sẵn mở cửa chiếc xe Rolls Royce dài ngoằn. Một cảnh này làm cho Bạch Hiểu Nguyệt cảm tưởng đây là đính hôn của người khác hay là tiệc đính hôn của cô. Nhưng do có Vân Thiên Lâm đứng bên cạnh, cho nên cô cảm giác rất ngọt ngào.
Mọi người từ xa ánh mắt ngưỡng mộ, chiếc xe hướng tới khách sạn Minh Đỉnh. Trình Lãng và Bạch Vân Khê tổ chức buổi lễ đính hôn ở đó.
Lúc này, ở phòng trang điểm của khách sạn, Bạch Vân Khê cũng mặc một chiếc váy màu xanh biển cả, đang được chuyên viên trang điểm tận tình. Tần Lệ đứng ở một bên cười đến mức không khép miệng lại được.
Bạch Vân Khê là con gái của nhà họ Bạch, gả cho hào môn Trình gia. So Bạch Hiểu Nguyệt nào có được phúc khí vạn phần như vậy. Chỉ có bảo bối Vân Khê của bà mới được đáng giá.
“Mẹ có thật sự mời Bạch Hiểu Nguyệt tới tham dự không?” Bạch Vân Khê nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình, vẻ mặt không khỏi đắc ý, cô chính là đợi lâu như vậy rốt cùng cũng chờ được đến ngày hôm nay. Bạch Hiểu Nguyệt cùng cô đấu, muốn đấu thì hãy xem lại mình là ai đã.
Tần Lệ nói: “Mẹ đã mời riêng nó rồi, ngày này tháng này phải tới tham gia tiệc đính hôn của con. Với tính tình của nó, khẳng định sẽ đến tham dự. Nếu như nó không tới thì cũng chẳng có việc gì, càng tốt, chứng tỏ là nó không dám tới, ta càng trở nên vui sướng. Nhìn người mình yêu đằng ấy năm trời cưới chị họ của mình, nếu là ta, thì đã không muốn sống trên đời này nữa rồi.
Ngay cả người đàn ông của mình cũng không giữ được thì không thể trách người khác được.”
Tần Lệ khinh miệt cười nói, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên bụng của Bạch Vân Khê, xoay người đối với chuyên gia trang điểm nói: “Ta cần nói chuyện riêng với con gái của ta, cô mau đi ra ngoài đi.”
Chuyên viên trang điểm cũng không muốn ở đây nghe mấy lời lảm nhảm của hai mẹ con nhà này nữa, cũng chỉ là tiệc đính hôn chứ có phải là kết hôn đâu mà lên cả mặt. Nhìn mặt Bạch Vân Khê kia e là cũng chẳng vui sướng gì lắm.
Tần Lệ đuổi người ra ngoài, lại đi ra cửa nhìn xem có ai nghe trộm không, xác định là không có ai nữa mới khóa cửa lại một tiếng rắc, ngồi xuống chỗ Bạch Vân Khê nói: “Mẹ nói cho con biết, dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải bấu chặt nhà họ Trình, biết không? Thời gian qua lâu chắc chắn sẽ lộ tẩy.” Tần Lệ có chút lo lắng khi nhìn bụng của Bạch Vân Khê chẳng có dấu hiệu gì cả.
Lúc ấy bà cũng không biết là nha đầu này lại lớn gan như vậy. Thấy Bạch Hiểu Nguyệt trở lại, trong lòng liền sốt ruột, muốn kết hôn với Trình Lãng sớm một chút, thế là chạy tới bệnh viên làm giấy xét nghiệm giả, nói dối mình mang thai. Trình gia thấy như vậy mới đồng ý làm hôn sự.
Nhưng nếu như chuyện này càng kéo dài lại càng bất lợi, đêm dài lắm mộng.
Nói đến chuyện này, Bạch Vân Khê cũng có chút phiền lòng. Gần đây cô đã biểu hiện rất rõ với Trình Lãng, nhưng không hiểu tại sao hắn cứ mãi không chạm vào cô, nói là cô đang mang thai không thể chạm vào cô được sợ tổn thương đến đứa bé. Đúng lúc hai ngày gần đây là thời kỳ cô dễ mang thai nhất.
“Để mẹ chỉ cho con vài cách, con thử xem được không. Nếu không được thì thử cách khác…” Tần Lệ tiến đến, nói nhỏ bên tai Bạch Vân Khê, thì thầm vài câu. Bạch Vân Khê ánh mắt trở nên sáng rỡ, vội vàng gật đầu.
Chuyện này không thể chậm trễ được nữa.