Lạc Tòng Giới có nhiều điểm đặc biệt khác những nơi bên ngoài.
Điểm rõ rệt nhất là bầu trời lúc nào cũng trong vắt. Không phải không có kiểu thời tiết khác, chỉ là chúng tập trung ở những khu vực đặc biệt.
Ví dụ như, trong Lạc Tòng Giới có một vùng đất bị mây sét bao trùm toàn bộ, đứng từ xa cũng thấy được ánh chớp thường xuyên bổ xuống. Có nơi thì mưa không ngừng nghỉ. Cũng có ngọn núi vị trí hiểm yếu, tuyết đổ quanh năm.
Còn nơi ở và chỗ tu hành của chúng đệ tử thì linh khí đậm đặc, khí hậu ôn hòa.
Nơi mà khí hậu lý tưởng nhất chính là nơi chủ điện tọa lạc.
Bên trên chủ điện là tầng tầng lớp lớp mây trắng, sương mù mỏng manh như khói, thoáng trông như đường lên tiên cung. Linh khí quẩn quanh, khiến người ta thấy vô cùng thoải mái, lại không mất vẻ uy nghiêm.
Nhưng bây giờ, bầu trời phía trên chủ điện xuất hiện một đám mây đen cực lớn.
Mới đầu đám mây còn nhỏ, không ai chú ý, dù có thì mọi người cũng đang dồn hết tâm tư vào việc các trưởng lão bắt họ di dời phạm vi hoạt động. Chỉ trong thoáng chốc, mây đen đã tụ lại thành cụm khổng lồ.
Xung quanh đám mây nhá ánh sét vàng rực, mây đen bành trướng to đến mức như muốn nuốt trọn Lạc Tòng Giới.
“Đám mây đó… có phải vân kiếp không?” Có người nghi hoặc, “Nếu là vân kiếp thì ai đang độ kiếp? Thật đáng sợ.”
Đám mây thoạt nhìn rất giống vân kiếp, nhưng cũng không giống hoàn toàn.
Tuy không ai biết các trưởng lão xua bọn họ ra ngoài để làm gì, nhưng khi bắt gặp đám mây kia, còn cảm nhận được uy lực của nó, tất cả đều ngầm hiểu chuyện này ắt có liên quan đến đám mây xuất hiện đột ngột này.
Số lượng đệ tử Lạc Tòng Giới nhiều vô kể, hiện tại tất cả đứng ngoài môn phái, trông chẳng khác gì rừng người nhưng có trật tự rõ ràng, không hề hỗn loạn.
Có đệ tử quan sát đám mây một lúc lâu, không nhịn được lên tiếng, “Ta cảm thấy… chuyện này có lẽ có liên quan đến Thiên Tẫn sư huynh.”
“…Đúng là có khả năng.” Có người phụ họa.
Từ ngày Thiên Tẫn sư huynh trở về, Lạc Tòng Giới xảy ra liên tiếp những sự kiện kinh người.
Các đệ tử vốn chẳng hay chẳng biết gì, nhưng có một ngày, họ được điều động đi thu nhặt vật liệu, đồng thời chú ý đến chân khí.
Lúc đó mọi người chỉ đoán được sắp xếp tham dự vào bố trí pháp trận, cụ thể như thế nào thì không biết, những thứ đó quá cao thâm, họ xem không hiểu.
Bây giờ thấy mây đen phủ kín bầu trời phía trên chủ điện, lại liên tưởng đến pháp trận, tất cả đều cho rằng rất có khả năng liên quan đến Thiên Tẫn sư huynh.
Nhưng mặc kệ bọn họ đoán già đoán non ra sao, tất cả cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Tiểu Thạch Đầu đứng lẫn trong đám đệ tử, im hơi lặng tiếng, cố gắng xóa bỏ sự tồn tại của mình, mắt hướng đến chủ điện cùng các đệ tử.
Lối vào bí cảnh Lạc Tòng Giới chính là mặt sau của chủ điện. Mây đen kéo đến để phá hủy bí cảnh, dĩ nhiên phải tập trung trên bầu trời chủ điện.
Tiểu Thạch Đầu nhìn khu vực u ám đó mà rụt cổ.
Đám mây quả thật không phải vân kiếp, nhưng hắn lại cảm nhận được uy lực của vân kiếp.
Từ khi dung hợp với Thủy tinh, cách tu luyện của Tiểu Thạch Đầu không giống những tu chân giả khác, hắn chưa từng nếm mùi lôi kiếp. Nhưng phàm là sinh linh trần tục, luôn có đôi phần sợ hãi lôi kiếp.
Huống chi mây đen trước mắt còn kéo theo sấm sét, sức mạnh không thể xem thường, trong mắt Tiểu Thạch Đầu, đám mây kia đáng sợ đến mức không thấy nổi màu mây, tất cả đều bị tia sét vàng nuốt chửng.
Người khác càng nhìn càng mờ mịt, Tiểu Thạch Đầu càng nhìn càng sáng tỏ. Năng lượng tụ lại càng lúc càng nhiều, ánh sáng vàng dần biến thàng trắng lóa, chói lòa đến mức Tiểu Thạch Đầu không thấy nổi bất cứ thứ gì khác.
Nhưng so với uy áp khổng lồ trước mắt, Tiểu Thạch Đầu lo lắng cho A Nam hơn.
A Nam nói, kiếp trước y từng sử dụng cách này để hủy diệt bí cảnh Lạc Tòng Giới, giết sạch những người còn ẩn nấp mà y khó có thể tìm ra.
A Nam đã kể chuyện kiếp trước cho Tiểu Thạch Đầu.
Trọng điểm là Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam gặp nhau như thế nào, cuối cùng tiến đến yêu đương. Còn cuối cùng hai người bị toàn giới tu chân truy sát, thậm chí Tiểu Thạch Đầu bỏ mạng, sau khi Tiểu Thạch Đầu chết thì Trọng Đạo Nam làm gì, y chỉ đề cập thoáng qua, không nói cụ thể.
Còn những đau khổ giằng xé, Trọng Đạo Nam tuy quyết định buông tay, nhưng không có nghĩa những đau đớn đó không tồn tại.
Mỗi khi chạm đến, trái tim vẫn đau như bị xé nát.
Tiểu Thạch Đầu chỉ nhìn vào mắt Trọng Đạo Nam, không muốn gặng hỏi, dù muốn biết rõ ràng nhưng hắn sẽ không hỏi. Tiểu Thạch Đầu không hỏi hắn làm sao mà chết, sau đó A Nam phải trải qua những gì, điên loạn thế nào, giết người ra sao, làm gì để tăng cao công lực.
Hắn không hỏi những điều ấy.
Nhưng hắn biết…
Không cần A Nam kể, chỉ cần nhìn vào mắt A Nam thôi.
Tiểu Thạch Đầu cảm giác được nỗi đau như bị ai đâm từng nhát dao vào tim.
Ánh mắt A Nam đã cho hắn biết tất cả.
Thứ đau đớn không cách nào diễn tả bằng lời.
Cho nên, dù Tiểu Thạch Đầu đã hiểu đại khái, biết kiếp trước sau khi hắn chết, A Nam nhập ma, điên cuồng tàn sát toàn bộ giới tu chân, Tiểu Thạch Đầu cũng chưa từng có ý định thay đổi số phận.
Thậm chí, vì A Nam phải chịu đau khổ, Tiểu Thạch Đầu còn muốn khiến những kẻ đó nếm nỗi đau tương tự, cũng không muốn đến gần.
Nhưng mà…
Lúc ấy, cách A Nam hủy diệt bí cảnh Lạc Tòng Giới có đôi chút khác biệt so với bây giờ.
Không phải dựa vào trạng thái tâm lý của Trọng Đạo Nam mà là tu vi và cảnh giới.
Thật ra Tiểu Thạch Đầu không đoán được tu vi của A Nam ở mức nào, nhưng chắc chắn là kém hơn kiếp trước.
A Nam từng nhắc, kiếp trước, Lạc Tòng Giới là nơi cuối cùng bị y xóa sổ. Sau khi quét sạch Lạc Tòng Giới, lôi kiếp phi thăng liền xuất hiện. Trọng Đạo Nam luôn đè nén tu vi, chờ giết sạch tất cả lũ đáng chết thì nghênh đón lôi kiếp.
Nói cách khác, tu vi của A Nam kiếp trước tệ lắm cũng phải là kỳ Độ Kiếp. Nhưng kiếp này…
“A Nam… nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, muốn rũ bỏ hết âu lo.
Nếu có nguy hiểm, A Nam của hắn sẽ không giúp những người này đâu.
Tiểu Thạch Đầu nghĩ như vậy, chợt bình tĩnh hơn nhiều, hắn lại tập trung vào vầng mây sét trên trời.
Mây sét mất rất nhiều thời gian tích tụ năng lượng.
Các đệ tử vẫn đứng ngoài quan sát, chớp mắt đã qua bảy ngày.
Đa số đệ tử đã chắc mẩm rằng có người muốn độ kiếp, trên bầu trời chính là mây sét độ kiếp, hơn nữa còn cực kỳ đáng sợ.
Tất cả đều biết, mây sét tích năng lượng càng lâu, uy lực giáng xuống càng lớn.
Tình huống mây sét tích năng lượng vẫn thường xuất hiện trong quá trình độ kiếp.
Nếu là độ kiếp thông thường, mây sét ít khi tích năng lượng lâu như vậy, chỉ mất một lúc là bổ xuống rồi.
Mà cụm mây sét trước mắt đã tích năng lượng đến bảy ngày…
“Nếu nó là cửu cửu trùng lôi, các ngươi nói xem, tia sét cuối cùng phải khủng khiếp cỡ nào.” Một đại đệ tử vẫn còn tâm tình trêu đùa, cười nói.
Chỉ là những người nghe nào có phơi phới được như vậy, ngược lại còn toát mồ hôi lạnh.
Cửu cửu trùng lôi cực kỳ hiếm thấy, dù là lôi kiếp phi thăng cũng ít khi xuất hiện, đám mây sét này ngần ngừ lâu đến thế, liệu có phải là cửu cửu trùng lôi không?
Không ai có tâm trạng nói chuyện, mọi người đều bất an, sau khi các đệ tử cấp cao trấn an, tất cả quay lại nhiệm vụ của mình.
Các trưởng lão cấp thấp cũng góp sức dỗ dành chúng đệ tử, không để họ vì quá sợ mà làm chuyện gì phá hỏng đại sự.
Bị sợ hãi giày vò một lúc lâu, không ít đệ tử bắt đầu tĩnh tọa.
Có đệ tử vẫn tập trung quan sát bầu trời, xem mây sét có biến hóa gì không, sợ nó lại tiếp tục mở rộng phạm vi.
Tuy không rõ đó rốt cuộc có phải mây sét độ kiếp hay không, nhưng nếu bọn họ bị cuốn vào thì hậu quả khôn lường.
Chỉ sợ lúc đó không phải chỉ một người độ kiếp, mà biến thành đệ tử toàn Lạc Tòng Giới độ kiếp luôn.
Năng lượng của đám mây kia quá lớn, e là tất cả bọn họ đều phải chết.
Cũng may đám mây kia đã cố định, không có xu hướng mở rộng.
Nhưng rốt cuộc khi nào nó mới giáng sét?
Vô số đệ tử nổi máu tò mò, đám mây tích năng lượng lâu quá rồi.
Trong lúc mọi người đoán chừng nào xuất hiện tia sét, cũng vì thời gian quá dài, không ít đệ tử bắt đầu phân tâm thì đám mây đột ngột co lại.
Tốc độ mây co cụm nhanh hơn lúc mở rộng rất nhiều, các đệ tử vẫn còn ngơ ngác, đồng loạt ngẩng đầu nhìn.
Mây sét tụ lại thành một quả cầu nhỏ trắng lóa, cường độ sáng quá mạnh khiến người ta không thể nhìn thẳng, hệt như một mặt trời thu nhỏ.
Quả cầu lóe lên, các đệ tử nhất thời cảm thấy như mù lòa, không nhịn được giơ tay che mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, quả cầu biến thành quầng sáng dữ dội, từ trên trời giáng xuống.
Tốc độ rơi không nhanh, nhưng quầng sáng đi đến đâu, không gian xung quanh vặn vẹo đến đó, gió cũng không thể nổi lên.
Quầng sáng lơ lửng ở chân trời nơi chủ điện.
Sau đó khuếch tán từng chút một, mãi đến khi bao phủ toàn bộ ngọn núi nơi chủ điện tọa lạc.
Tiểu Thạch Đầu như nghe thấy tiếng vật gì đó vỡ vụn.
Hắn bỏ hai tay đang che mắt xuống, xung quanh là một màu trắng xóa.
Nơi này hình như đâu phải Lạc Tòng Giới.
Tiểu Thạch Đầu cảm giác mình đã hòa làm một với hư vô, hắn không thấy bất cứ thứ gì, đập vào mắt chỉ thuần một màu trắng.
Hắn đi về phía trước, xoay người nhìn quanh, vẫn một màu trắng.
A Nam thành công rồi à?
Lạc Tòng Giới đâu?
Các đệ tử xung quanh đâu rồi?
Nơi này… là đâu? Có còn nằm trong Lạc Tòng Giới không?
Tiểu Thạch Đầu hoang mang đi qua đi lại, hắn không biết nên chạy đến hướng nào, phải đi bao lâu. Tiểu Thạch Đầu phát hoảng, mãi đến khi một đôi tay vòng ra từ sau lưng ôm lấy hắn.
“Tiểu Thạch Đầu, ngươi muốn đi đâu?”