Trọng Đạo Nam nghiêm túc nhìn Tiểu Thạch Đầu, đáy mắt hiện lên hình ảnh của Tiểu Thạch Đầu. Ánh mắt cực kỳ chuyên tâm, dường như cả thế giới của y chỉ có mỗi mình Tiểu Thạch Đầu.
Cái nhìn ấy thật sự khiến người ta rất cảm động. Nếu bình thường ắt hẳn Tiểu Thạch Đầu đã bị ánh mắt kia hút hồn. Nhưng bây giờ Tiểu Thạch Đầu chỉ thấy như có ai cấu vào tim mình, đau đến tê dại.
Bao nhiêu lo lắng khổ sở vừa rồi bỗng chốc bay biến đâu mất, trong lòng Tiểu Thạch Đầu chỉ thấy xót xa vì ánh mắt của Trọng Đạo Nam và một chút hối hận.
Nếu nó không hỏi vấn đề kia, A Nam sẽ không nhìn nó như vậy đúng không?
Tiểu Thạch Đầu khẽ gọi, “A Nam…”
“Ừ, ta đây.”
“A Nam… nếu A Nam không có người thân bằng hữu, Tiểu Thạch Đầu sẽ làm người thân bằng hữu của A Nam.” Tuy trên thân tảng đá không có con mắt nhưng Trọng Đạo Nam vẫn biết Tiểu Thạch Đầu đang chăm chú nhìn mình. Xưa nay những lời mà Tiểu Thạch Đầu nói bao giờ cũng xuất phát từ nội tâm, “Tiểu Thạch Đầu cam đoan luôn luôn đối xử tốt với A Nam, bất luận A Nam gặp rắc rối khó khăn đến mấy Tiểu Thạch Đầu cũng sẽ cố gắng giúp đỡ hết mình. Ngay cả…”
“Ngay cả sau này A Nam muốn ở cùng với yêu quái khác, Tiểu Thạch Đầu cũng sẽ không bắt nạt A Nam như người trong thôn Niệm Thanh đâu.” Nói đến đây, Tiểu Thạch Đầu cảm thấy có gì đó sai sai mà không biết sai chỗ nào, trong lòng rất khó chịu, nói xong hết rồi lại bắt đầu xuống tinh thần.
Trọng Đạo Nam nghe đến đó, tuy rất cảm động nhưng cũng dở khóc dở cười, y thở dài hỏi Tiểu Thạch Đầu, “Tiểu Thạch Đầu quên rồi à? Ngươi là bạn đời của ta, ngươi có biết bạn đời tức là sao không?”
“Bạn đời… A Nam có nói rồi, bạn đời tức là luôn luôn sống cùng nhau, dù đối phương có gặp chuyện gì đi nữa cũng sẽ không vứt bỏ, cũng không bao giờ phản bội, sẽ luôn giúp đỡ lẫn nhau, nếu chết cũng phải chôn chung một mộ.”
“Vậy Tiểu Thạch Đầu… ngươi muốn sau này A Nam sống chung với người khác hoặc yêu quái khác à?”
Tiểu Thạch Đầu tưởng tượng ra hình ảnh đó, lập tức lắc đầu nguầy nguậy, động tác quá mạnh, cả tảng đá to đùng suýt rơi từ trên ghế xuống, may mà Trọng Đạo Nam nhanh tay đỡ được.
Tiểu Thạch Đầu lên cơn kích động, “Tiểu Thạch Đầu… Tiểu Thạch Đầu không muốn A Nam sống chung với người khác, vừa rồi Tiểu Thạch Đầu chỉ ví dụ thôi! A Nam là của Tiểu Thạch Đầu! Tiểu Thạch Đầu không cho A Nam sống chung với người khác đâu!”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu nói được những lời “bá đạo” như vậy.
A Nam là của Tiểu Thạch Đầu.
Nghe một câu như thế, cõi lòng Trọng Đạo Nam bị tình cảm ấp áp nhấn chìm, y muốn ôm Tiểu Thạch Đầu, và y đã làm thật. Ôm tảng đá ngốc thành tinh đã hơn trăm năm mà vẫn ngây ngô này vào lòng.
Tiểu Thạch Đầu vẫn đang cuống cuồng giải thích, vừa rồi nó chỉ lấy ví dụ thôi mà, bởi vì nó không biết nói sao cho hoành tráng.
Nó chỉ… nó chỉ muốn nói…
“Bất luận A Nam muốn làm gì, mặc kệ A Nam xảy ra chuyện gì đi nữa, Tiểu Thạch Đầu vẫn sẽ bảo vệ A Nam, mãi mãi ở bên cạnh A Nam. Thế nên A Nam… A Nam đừng hiểu lầm Tiểu Thạch Đầu mà…” Vì Trọng Đạo Nam không nói năng gì nên Tiểu Thạch Đầu bắt đầu khóc rấm rứt.
Thân là một tảng đá, mới đầu nó còn không biết nói chuyện. Sau này phải tự tìm tòi học tập, lại được cây hòe già dạy dỗ mới biết nói.
Nó không biết cái gì là “văn chương bay bướm”, dĩ nhiên cũng không biết nói “lời ngon tiếng ngọt”.
Tiểu Thạch Đầu rất ghét cái miệng vụng về của mình.
Nếu A Nam thật sự đi sống chung với người khác hoặc yêu quái khác, nó chỉ phác họa sơ hình ảnh đó là đã khó chịu đến mức thở không được.
Cuối cùng Trọng Đạo Nam cũng chịu lên tiếng, y nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Thạch Đầu, dịu giọng dỗ nó. Y vừa hạnh phúc vừa thấy bất đắc dĩ, xúc cảm ngọt ngào lan tràn trong tim, vừa đau lòng lại vừa buồn cười vì Tiểu Thạch Đầu.
Cảm giác như vừa mới ức hiếp Tiểu Thạch Đầu.
Mặc dù lúc nghe Tiểu Thạch Đầu lỡ miệng thốt ra câu đó, Trọng Đạo Nam vô cùng tức giận.
Lửa giận đột ngột bùng lên, được tiếng cười của tâm ma đổ thêm dầu, ngọn lửa trong linh hải cháy càng lúc càng dữ dội. Trong nháy mắt cứ như đã trở lại kiếp trước, lúc y và Tiểu Thạch Đầu vừa bắt đầu chung sống.
Sư phụ của Trọng Đạo Nam phát hiện y quan tâm Tiểu Thạch Đầu quá mức, thế nên sư phụ đã nói cho y biết chuyện bạn đời.
Trọng Đạo Nam là tu chân giả có tài năng và thiên phú cao nhất giới tu chân, người muốn làm bạn đời của y nhiều không đếm xuể. Nhưng Trọng Đạo Nam một lòng hướng đạo, y làm ngơ tất cả hành động công khai hoặc ám chỉ của những người kia.
Lúc sư phụ nhắc đến chuyện bạn đời, y cũng đã nói rõ với sư phụ.
Y không cần bạn đời, mà nếu nhất định phải có thì… y chỉ muốn người đó phải là Tiểu Thạch Đầu.
Tảng đá ngốc nghếch mà thẳng thắn này bất tri bất giác bước vào cuộc đời y, chiếm trọn trái tim vốn nhỏ hẹp của y, sau đó dây dưa cả đời…
Vì một câu nói của Tiểu Thạch Đầu mà tâm ma suýt vùng lên, cũng vì một câu của Tiểu Thạch Đầu mà áp chế được tâm ma.
Tảng đá ngốc này đúng thật là kiếp số của y mà.
Là kiếp số y cam tâm tình nguyện đón nhận.
Được Trọng Đạo Nam dỗ dành, Tiểu Thạch Đầu từ từ dằn xuống cơn kích động, xác nhận A Nam thật sự không hiểu lầm, cuối cùng Tiểu Thạch Đầu cũng yên tâm.
Nhìn sắc trời, bọn họ không ở lại sân nhà ông lão nữa mà quay về tiểu viện.
Lúc đang đọc sách với Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu đột nhiên hỏi, “Đại Mộc… chắc đã đi đầu thai rồi hả?”
“…Chắc vậy.”
“Nếu Đại Mộc và Thủy Thanh có thể gặp lại nhau thì tốt quá.” Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ, nói, “Con người hận yêu quái, cũng có rất nhiều yêu quái căm ghét con người. Nếu vì hai người họ một là người một là yêu mà không thể ở bên nhau, thì hy vọng kiếp sau họ hãy biến thành sinh vật cùng loài… Vậy là không ai có thể ngăn cản bọn họ nữa đúng không?”
Dù biến thành động vật hay cây cối, là con người hay cỏ dại ven đường cũng không sao cả.
Chỉ cần được ở cùng nhau thì họ sẽ luôn vui vẻ đúng không?
Tiểu Thạch Đầu cho là như vậy.
Nó thật sự rất thích A Nam.
Tuy khoảng thời gian từ lần đầu gặp A Nam đến nay không tính là lâu dài. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu lập tức sinh ra cảm giác thân cận khó hiểu, sau này về sống chung, nó càng ngày càng thích y nhiều hơn.
Thích đến mức nếu sau này chết rồi đi đầu thai chuyển kiếp, Tiểu Thạch Đầu vẫn muốn ở cùng với A Nam.
Mặc kệ là đầu thai thành thú vật, thành cỏ cây sỏi đá vô tri vô giác hay con người. Chỉ cần có thể được ở cùng với A Nam là đủ rồi.
Coi như không có thần trí cũng không sao hết, có bị bánh xe cán trúng cũng không sao hết, chỉ cần được ở cùng A Nam là đủ rồi. Nó nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ A Nam, chỉ cần được ở cùng A Nam thôi là đủ rồi…
“Đang nghĩ gì đấy?” Trọng Đạo Nam cảm giác Tiểu Thạch Đầu tự nhiên phấn chấn lên, liền mở miệng hỏi.
Tiểu Thạch Đầu lấy lại tinh thần, à một tiếng, “Đâu nghĩ gì đâu.” Bị A Nam hỏi đột ngột làm nó ngượng lắm, Tiểu Thạch Đầu cuống quýt nói, “A Nam A Nam, chúng ta đọc sách tiếp đi, không biết Thủy Thanh giờ sao rồi nhỉ.”
Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu không biết Thủy Thanh nói gì với ông lão, cũng không muốn hỏi.
Lúc Thủy Thanh trở lại thì trời đã tối mịt.
Trọng Đạo Nam đã thiết lập pháp trận quanh tiểu viện nên Thủy Thanh không thể vào, hắn đứng trước cửa tiểu viện, bốn mắt nhìn nhau với con ngựa giữa đêm hôm khuya khoắt.
Mấy ngày nay con ngựa đã quen với Thủy Thanh, tuy bây giờ hắn không mang hình dáng cá chép nhưng con ngựa vẫn nhận ra, con ngựa nhướn cặp mắt ngái ngủ lên nhìn Thủy Thanh, gõ móng mấy cái rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam vốn phải đi ngủ chợt xuất hiện trong sân, y nhìn Thủy Thanh đứng ngoài cửa, lên tiếng hỏi, “Ngươi có muốn gặp Đại Mộc không?”
Thủy Thanh tính đến từ biệt lập tức chấn động, hắn mở to mắt nhìn Trọng Đạo Nam hồi lâu, ánh mắt lộ vẻ mong mỏi và khẩn cầu, “Ta… ta có thể gặp hắn sao?”
Thủy Thanh là người vô cùng bình tĩnh lại lạnh nhạt, tuy người trong thôn Niệm Thanh phản bội hắn, gây bao nhiêu đau khổ cho hắn mà hắn vẫn có thể cho qua. Nguyên nhân chính khiến hắn biến thành ác quỷ nán lại nhân gian là vì hắn cho rằng Đại Mộc đã phản bội mình.
Dù thần trí không đầy đủ nhưng chấp niệm không cách nào tiêu tan.
Hắn náu mình dưới sông, tâm tâm niệm niệm muốn quay lại thôn Niệm Thanh tìm kiếm Đại Mộc, hỏi Đại Mộc tại sao lại phản bội mình. Nhưng tìm biết bao nhiêu năm vẫn không thấy, hắn lại càng không biết Đại Mộc đã sớm đi theo hắn rồi.
Sau khi biết được sự thật, oán hận của Thủy Thanh tan biến, nhưng hắn vẫn muốn gặp lại Đại Mộc một lần… bởi vì… đó là người mà hắn yêu thương nhất.
“Ta có thể cho ngươi gặp lại hắn, nhưng ta có một điều kiện.” Trọng Đạo Nam nói, “Ta muốn… Thủy tinh.”
Nguyên tố ngũ hành chính là sức mạnh trụ cột của thế giới này, ngũ hành sinh ra mọi sự sống. Có là tu chân giả thông thái nhất cũng không dám nói mình hiểu thấu được năm nguyên tố này, sức mạnh mà mọi người có thể sử dụng được chỉ là một phần rất nhỏ của trụ cột mà thôi.
Năm nguyên tố ngũ hành là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Nếu hỏi thứ gì khó thành tinh nhất thì đó chính là năm nguyên tố ngũ hành.
Thủy tinh không phải nước tu luyện thành tinh mà là tinh hoa ngưng đọng của nước, cũng có thể xem như sức mạnh nguyên thủy của dòng nước.
Thứ này mà xuất hiện là có thể dấy lên sự truy lùng từ khắp nơi, vô số giới tu chân đã bị hủy diệt vì săn tìm nguyên tố ngũ hành. Tu chân giả hệ nào cũng muốn có, vì nó có tác dụng thúc đẩy đột phá cảnh giới tu luyện. Chỉ cần tìm được, thậm chí có thể một bước thành tiên.
Tuy nhiên, những thứ này được xem như không tồn tại, coi như có tồn tại thật đi nữa cũng cực kỳ khó tìm, đến nhận ra được cũng là vấn đề rồi. Chúng nhìn rất bình thường, chẳng có đặc điểm gì nổi bật. Nếu có người nhận ra cũng chưa chắc đã có thể phân tách, càng khỏi nói phải sử dụng thế nào.
Thế giới của bọn họ có một viên Thủy tinh, kiếp trước, khi Trọng Đạo Nam biết Thủy tinh thật sự có tồn tại là lúc nó đã bị các tu chân giả xâu xé đến nỗi tự hủy diệt.
Đặc tính của nguyên tố ngũ hành là nếu người truy lùng nó không có tâm kiên định hoặc thuần khiết thì có giành được cũng sẽ nhanh chóng phá hủy nó mà thôi.
Như vậy chẳng phải rất thú vị sao?