• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vện

Tuy Tiểu Thạch Đầu không biết mặt vị Thiên Tẫn chân nhân đang bị truy lùng, nhưng trực giác của hắn mách bảo, Thiên Tẫn chân nhân kia là A Nam của hắn.

Hắn không hiểu trong bí cảnh xảy ra chuyện gì, tất cả đều rất kỳ quái, nhưng sau khi vị tán tiên kia xuất hiện, Tiểu Thạch Đầu bắt đầu căng thẳng.

Tán tiên luôn bị lầm tưởng là bán tiên.

Tuy vẫn chưa vượt qua đủ lôi kiếp để phi thăng nhưng cơ thể bọn họ đã hoàn toàn khác tu chân giả bình thường.

Vận chuyển trong cơ thể tu chân giả là chân khí, còn thứ lưu động trong cơ thể tán tiên là tiên khí. So với tiên nhân thật sự, tán tiên thua kém rất nhiều, cứ như một trời một vực, nhưng so với tu chân giả bình thường, tán tiên là sự tồn tại bất khả xâm phạm.

Không có kẻ nào dám trêu chọc tán tiên.

Vị tán tiên này đã sống gần nghìn năm mà vẫn chưa độ kiếp, cứ tiếp tục tu thành tán tiên. Trong số những tán tiên, hắn là người duy nhất chưa trải qua đợt lôi kiếp nào, tu vi có thể xem như thấp, nhưng đối với tu chân giả, tán tiên dù chưa chịu lôi kiếp lần nào cũng đã rất đáng sợ rồi.

Huống chi, nhìn khắp giới tu chân chẳng tìm được bao nhiêu tán tiên.

Tán tiên không hay ra ngoài, càng không ai biết họ ở đâu, nhóm tán tiên cứ như truyền thuyết.

Thế mà có một tán tiên xuất hiện trong bí cảnh này.

Tại sao tán tiên lại có mặt ở đây? Chẳng phải thường ngày tán tiên toàn là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi à?

Không chỉ Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh kinh ngạc, tất cả tu chân giả ở đây cũng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng uy áp của tán tiên khiến người ta hiểu sự chênh lệch thực lực xa đến thế nào.

Càng tu luyện lâu, chênh lệch sức mạnh giữa từng cấp bậc càng lớn. Mọi người biết tán tiên lợi hại nhưng chưa khi nào chứng kiến tận mắt. Đang lúc vô số ý nghĩ rối ren trong đầu, vị tán tiên kia đột nhiên thu lại uy áp, bây giờ thì chẳng khác gì một người phàm, tán tiên ôn hòa nói, “Ta muốn tinh hoa của đất.” Câu nói này dập tắt hết ảo tưởng muốn cướp tinh hoa của đất trong tay Thiên Tẫn chân nhân.

Lúc trước nghe đồn các lão quái vật cũng góp một tay tranh giành, mọi người vẫn xem nhẹ, thầm ôm ấp suy nghĩ viển vông. Bây giờ tán tiên chân chính xuất hiện, sau khi nếm thử sức mạnh của uy áp, không ai dám mong muốn xa vời nữa.

Đồng thời, tất cả cùng nghĩ, Thiên Tẫn chân nhân chạy không thoát được rồi.

Tán tiên chỉ nói một câu như vậy rồi đi, giao chuyện về sau cho người khác, tức là nhóm tu chân giả đã kêu gọi mọi người về đây.

Có thể tập trung nhiều tu chân giả như vậy, địa vị của nhóm người kia dĩ nhiên không tầm thường, vị dẫn đầu là đại sư huynh của Vô Tĩnh Điện, là một trong ba môn phái đứng đầu giới tu chân, còn tán tiên kia chính là lão tổ của Vô Tĩnh Điện.

Theo lời đồn đại, trong ba môn phái đứng đầu giới tu chân ắt sẽ có tán tiên trấn thủ. Nhưng tất cả chỉ là đồn thôi, hôm nay mới được thấy sự thật.

Đúng là khiến người ta phải thán phục.

Sau câu nói của tán tiên, mọi người tự động dẹp bỏ ý tưởng tranh đoạt. Đại sư huynh Vô Tĩnh Điện rất hài lòng với tình hình này, hắn không để ý cả rừng tu chân giả đang nằm rạp dưới đất, chỉ chọn ra vài người dẫn đầu của những môn phái khá tiếng tăm để thảo luận.

Chờ tất cả lồm cồm bò dậy, Tiểu Thạch Đầu lén lánh đến nơi kín đáo chỉ có một người một ếch, lòng như lửa đốt.

Diễn biến càng lúc càng đáng sợ.

Đó chính là tán tiên sao…

Nếu gặp phải tán tiên, A Nam có đánh thắng được không?

Tiểu Thạch Đầu đi qua đi lại, vòng vèo cho Ếch tiên sinh nằm trên vai chóng mặt nhức đầu.

Ếch tiên sinh bất đắc dĩ nhảy sang tảng đá khác, nhìn Tiểu Thạch Đầu xoay như bông vụ, trấn an nói, “Đừng cuống lên, từ từ tìm cách, ngươi càng rối thì càng không suy nghĩ được gì đâu.”

Dù an ủi Tiểu Thạch Đầu như vậy chứ nội tâm Ếch tiên sinh cũng cực kỳ nặng nề.

Trước sức mạnh tuyệt đối, có xài thủ đoạn gì cũng không thoát khỏi cái chết.

Ếch tiên sinh vốn đã không đồng ý cho Tiểu Thạch Đầu đến đây, giờ lại xuất hiện tán tiên, Ếch tiên sinh tự biết họ không có phần thắng. Thật là… không biết Đạo Nam chân nhân rốt cuộc đã làm gì mà biến mọi chuyện thành tình huống éo le này.

Tiểu Thạch Đầu ôm gối ngồi xổm dưới đất, nước mắt lăn dài, vô số đá tí hon rơi xuống thảm cỏ. Tiểu Thạch Đầu hít vào một hơi, giấu kín cảm giác đau lòng, lại cúi xuống nhặt từng viên đá bé tí xíu.

Ếch tiên sinh nhìn Tiểu Thạch Đầu mà khó hiểu, “Ngươi làm gì đấy?”

Tiểu Thạch Đầu khịt mũi, âm thanh nức nở, “A… A Nam nói… phải nhặt hết nước mắt của ta.”

Ếch tiên sinh không biết phải nói gì, nửa ngày sau mới lên tiếng, “…Thật khó cho ngươi, đến giờ vẫn chưa quên lời Đạo Nam chân nhân dặn dò.”

“Ừa…” Nhắc đến A Nam, tim Tiểu Thạch Đầu lại đau, hắn cố nhịn nói, “A Nam dặn là không được quên… Ta nhớ A Nam quá…”

“Được rồi được rồi… Haiz…” Ếch tiên sinh cũng không biết dỗ Tiểu Thạch Đầu thế nào, bèn nhảy xuống giúp Tiểu Thạch Đầu nhặt nước mắt.

Ếch tiên sinh dù mang hình con ếch nhưng ngón tay rất linh hoạt, chỉ là chi trước hơi ngắn, hai mắt lại nằm chếch ở hai phía nên khó thấy đồ vật trong phạm vi gần.

Ếch tiên sinh đang nỗ lực soi nước mắt của Tiểu Thạch Đầu rơi ở đâu, Tiểu Thạch Đầu nhìn chằm chặp đống đá tí hon trong tay mình lâu thật lâu, đột nhiên nói, “Ta có cách rồi!”

“Hả?” Ếch tiên sinh vẫn đang lúi cúi nhặt nước mắt, nghe vậy thì sửng sốt, “Ngươi nghĩ ra cách gì?”

“Nấu đồ ăn cho bọn họ!” Tiểu Thạch Đầu nghiêm túc nói.

Không gian hết sức yên lặng, Ếch tiên sinh không nói gì, cơn gió lạnh thổi qua, Ếch tiên sinh thả mấy hòn đá vất vả lắm mới nhặt được vào tay Tiểu Thạch Đầu, “Cầm cẩn thận.” Nó nói.

Sau khi nhặt hết nước mắt, Tiểu Thạch Đầu bảo Ếch tiên sinh biến nhỏ lại, cả hai quay về chỗ nhóm “sư huynh đệ”.

Lúc Tiểu Thạch Đầu đến nơi, những “sư huynh đệ” kia đang thảo luận về tán tiên, trưởng lão Văn Thư đã bị đại sư huynh Vô Tĩnh Điện gọi đi bàn bạc, khi về thì mặt nặng mày nề, nhóm đệ tử thức thời không dám hó hé tiếng nào.

Tiểu Thạch Đầu nhìn nhóm sư huynh đệ như gà mắc dây thun, lại nhìn trưởng lão Văn Thư mặt trầm như nước, cuối cùng lôi một con vật trông như con gà hắn bắt được trên núi ra nấu ăn.

Hành động đó khiến mọi người dồn mắt vào hắn, chỉ là không ai ngăn cản Tiểu Thạch Đầu.

Thật ra Tiểu Thạch Đầu chưa xử lý nguyên liệu nấu ăn nào ngoài cá, cơ mà đưa linh lực vào thì vô cùng thành thạo, rất nhanh đã xử lý xong con vật như con gà kia, cuối cùng là công đoạn thử thách nhất – nấu nướng.

Ếch tiên sinh không thích lửa, nhưng khi thấy Tiểu Thạch Đầu sắp đốt con gà thành cục than, nó lập tức la lên, “Dừng dừng dừng, Tiểu Thạch Đầu ngươi muốn nấu món gì?”

“Gà nướng?” Tiểu Thạch Đầu trả lời không quá xác định.

“Ngươi có chắc là gà nướng chứ không phải than đút lò không?”

“Khác gì nhau?” Tiểu Thạch Đầu mờ mịt.

Ếch tiên sinh, “…Để ta, ta bảo sao ngươi làm vậy.”

Ếch tiên sinh thật sự không đành lòng nhìn con gà chứa nhiều linh lực như vậy bị phá hủy nên đích thân ra trận. Trong lúc chỉ huy, nó phát hiện Tiểu Thạch Đầu trộn cả muối, đường và một đống đan dược linh tinh rồi bỏ vào thức ăn…

Nếu chỉ muối với đường thì cũng thôi đi, nhưng bỏ cả đan dược không biết tên kia vào sẽ chết người đó. Hơn nữa, có thể trước khi người khác chết thì bản thân mình đã bị ngộ độc chết trước rồi.

May mà Ếch tiên sinh phát hiện kịp thời, quá trình sau đó không xảy ra vấn đề gì nữa.

Nấu xong xuôi, Tiểu Thạch Đầu còn chưa biết nói thế nào với người khác, nhóm sư huynh đệ đã tự động mò qua hỏi, “Sóc Phương sư đệ đang nấu ăn à?”

Tiểu Thạch Đầu bắt chước Sóc Phương, im lặng hồi lầu mới phun ra một chữ, “Ừ.”

“Sóc Phương sư đệ, món này chẳng những hấp dẫn mà còn dồi dào linh lực, ta giúp ngươi đưa cho trưởng lão Văn Thư nhé?” Nói rồi cũng không quan tâm Tiểu Thạch Đầu có đồng ý không, vị sư huynh kia trực tiếp bưng đồ ăn đi mất.

Tiểu Thạch Đầu nhìn chòng chọc bóng lưng người kia, không nói không rằng.

Ếch tiên sinh bức xúc, “Mấy đứa này đúng là không biết lễ phép.”

“Không sao mà.” Tiểu Thạch Đầu cúi đầu, nghịch thứ gì đó trong tay, “Họ thích là được rồi.” Nếu thích thì hắn mới làm nhiều hơn được chứ.

“Không lẽ ngươi muốn nấu cho bọn chúng ăn thật à?” Ếch tiên sinh mù mờ.

Tiểu Thạch Đầu nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai bèn truyền âm nói, “Đương nhiên là không rồi.”

“Vậy ngươi…”

“Ta muốn nấu ăn cho họ. Sau đó…”

“Sau đó?”

“Ừm…” Tiểu Thạch Đầu nói nhỏ, “Sau đó bỏ thuốc bọn họ.” A Nam có cho hắn thuốc đó, chỉ là lâu quá nên hắn suýt quên là mình có đem theo thuốc.

Ếch tiên sinh, “…” Đạo Nam chân nhân… ngươi đang ở đâu? Mau tới cứu Tiểu Thạch Đầu nhà ngươi nè. Ếch tiên sinh quả thật có khổ mà không thể nói! Tiểu Thạch Đầu muốn bỏ thuốc tán tiên kìa, nó sợ là Tiểu Thạch Đầu sẽ chết ở đây!

Ở một nơi vắng vẻ, xung quanh là mây mù, Trọng Đạo Nam ngồi xếp bằng, cong khóe môi, chậm rãi mở mắt, “Thật đáng yêu.” Y nhẹ giọng nói.

“Nhưng bây giờ chưa phải lúc…” Giờ chưa phải lúc đến tìm Tiểu Thạch Đầu.

Dù là Trọng Đạo Nam hay tâm ma cũng bất ngờ khi thấy Tiểu Thạch Đầu ở đây. Thế nhưng lúc này họ không thể dẫn Tiểu Thạch Đầu theo.

Bởi vì hiện giờ không ở bên cạnh họ, Tiểu Thạch Đầu mới được an toàn.

Sẽ nhanh thôi…

Rất nhanh sẽ kết thúc.

Trọng Đạo Nam đứng dậy, mây mù tản đi, lộ ra một con quái vật có sừng hình thể khổng lồ.

Con quái vật như đang ngủ, mây mù và hơi nước liên tục biến hóa theo nhịp thở của nó, Trọng Đạo Nam đứng trước mặt quái vật.

Không ai muốn đánh thức con quái vật đáng sợ này, nhưng mục đích của Trọng Đạo Nam là bắt nó tỉnh lại.

“Thức dậy đi…” Trọng Đạo Nam nói, sau đó nâng tay, giữa không trung xuất hiện một bàn tay vô hình, Trọng Đạo Nam vung tay, bàn tay phóng đại kia áp xuống.

Trời rung đất lở…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK