• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vện

Quả thật, chuyện đó đúng là có liên quan đến Trọng Đạo Nam.

Cách thức Trọng Đạo Nam rời khỏi Lạc Tòng Giới khiến người ta quá kinh hãi, cho nên sau khi y đi, chúng đệ tử Lạc Tòng Giới bắt đầu trỗi dậy như sóng.

Các đệ tử muốn thông qua bí cảnh để khiêu chiến với Trọng Đạo Nam.

Lạc Tòng Giới là một trong ba đại môn phái đứng đầu giới tu chân, đệ tử nhiều không đếm xuể. Có thể nói, thứ không bao giờ thiếu trong Lạc Tòng Giới là thiên tài tu chân. Nhưng Trọng Đạo Nam thì may mắn hơn những thiên tài khác.

Ít nhất, người ngoài cho là như vậy.

Cùng là thiên tài ắt sẽ tị nạnh lẫn nhau, mà hành động phân tranh cao thấp của họ chính là tiến độ tu luyện, điều này khiến chưởng môn và trưởng lão Lạc Tòng Giới vui như mở cờ.

Tu chân vốn chẳng phải con đường bằng phẳng, giống như đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi, đệ tử nào cũng nung nấu ý chí ganh đua, đương nhiên sẽ dồn hết tâm trí vào tu luyện, người thành công ngày càng nhiều hơn.

Vậy nên, bình thường sẽ không xuất hiện hành vi nào quá đáng, chưởng môn và các trưởng lão cũng không nhúng tay vào quá trình so bì giữa chúng đệ tử.

Trọng Đạo Nam là tu chân giả được công nhận là xuất sắc nhất Lạc Tòng Giới, là thiên tài đặc biệt nghìn năm có một của giới tu chân, bao nhiêu đôi mắt đổ dồn vào y, cuối cùng y đã vượt qua bí cảnh của Lạc Tòng Giới, nơi được cho là chỉ có vào mà không có ra.

Đúng vậy, việc Trọng Đạo Nam lựa chọn rời khỏi Lạc Tòng Giới đã khiến mọi người hết sức kinh ngạc. Còn đối với chúng đệ tử Lạc Tòng Giới, bọn họ kinh hãi vì Trọng Đạo Nam có thể đột phá bí cảnh không chút sứt mẻ.

Trọng Đạo Nam là thiên tài, bọn họ cũng là thiên tài.

Nếu Trọng Đạo Nam có thể vượt qua, biết đâu bọn họ cũng làm được.

Đó là suy nghĩ của những đệ tử muốn hơn thua với Trọng Đạo Nam. Còn những đệ tử khác, họ chỉ muốn vào đó rèn luyện, không vượt qua được cũng không sao cả.

Không chỉ chúng đệ tử, cả các trưởng lão và chưởng môn cũng nghĩ như vậy.

Chuyện này… đúng là không thể tưởng tượng.

Chỉ là, bọn họ không biết, Trọng Đạo Nam đã vượt qua bí cảnh chính là Trọng Đạo Nam đã sống lại.

Kiếp trước, sau khi nhập ma, Trọng Đạo Nam lần lượt tiêu diệt từng môn phái tu chân, Lạc Tòng Giới cũng tham dự vào cuộc truy sát y và Tiểu Thạch Đầu, cho nên Trọng Đạo Nam không tha cho Lạc Tòng Giới.

Người trong Lạc Tòng Giới không còn cách nào, cuối cùng chưởng môn đề nghị mở bí cảnh.

Tuy họ không biết trong bí cảnh có những nguy hiểm gì, nhưng vẫn còn hơn đứng tại chỗ chờ chết. Bí cảnh kia chính là lá bài cuối cùng của Lạc Tòng Giới, ít ra chưởng môn biết rõ bí cảnh hơn người khác.

Lúc Trọng Đạo Nam đến Lạc Tòng Giới chỉ thấy vườn không nhà trống. Vì muốn đuổi tận giết tuyệt, Trọng Đạo Nam cũng xông vào bí cảnh.

Trọng Đạo Nam tiêu tốn rất nhiều tâm trí và sức lực, cuối cùng thoát được khỏi bí cảnh được xưng là có vào không có ra. Lạc Tòng Giới cũng cùng số phận với những môn phái khác, bị xóa sổ khỏi giới tu chân.

Vì có kinh nghiệm kiếp trước nên Trọng Đạo Nam có thể ung dung vượt qua bí cảnh, đồng thời thoát khỏi Lạc Tòng Giới.

Cũng vì biểu hiện ung dung của Trọng Đạo Nam mà khiến người khác sinh ra ý nghĩ sai lầm.

Dưới sự thúc đẩy của vô số đệ tử và trưởng lão, các đại nhân vật của Lạc Tòng Giới đành phải mở bí cảnh cho chúng đệ tử tiến vào rèn luyện. Đương nhiên, vì suy xét đến sự an toàn, chưởng môn và các vị trưởng lão đã tiến hành nhiều biện pháp phòng hộ.

Nhưng kế sách không bao giờ đuổi kịp hoàn cảnh biến đổi khôn lường.

Sau khi bí cảnh mở ra, mọi người chỉ mới đi được một chặng đường ngắn đã phải đối mặt nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, tất cả cẩn trọng, phối hợp chặt chẽ, rốt cuộc cũng dần quen được.

Bấy giờ các đệ tử có thực lực mạnh và ý chí chiến đấu kiên cường mới hiểu ra bí cảnh không hề “đơn giản” như tưởng tượng ban đầu, nhưng đối với Lạc Tòng Giới, việc mở bí cảnh là lợi nhiều hơn hại.

Sự đánh giá về Trọng Đạo Nam lập tức được nâng cao thêm một bậc so với lúc trước.

Sau đó, rất nhiều trưởng lão, khách khanh, thậm chí cả chưởng môn đều đồng ý rằng Trọng Đạo Nam rời khỏi Lạc Tòng Giới là một quyết định sai lầm.

Ý kiến này kích thích chúng đệ tử Lạc Tòng Giới, đặc biệt là các đệ tử thiên tài tự nhận không hề thua kém Trọng Đạo Nam.

“Đệ tử của chưởng môn tiến vào bí cảnh, làm trái quy định, đi đến nơi sâu nhất trong bí cảnh.” Hoài Triệu chân nhân nói một câu rất nhẹ nhàng, Trọng Đạo Nam cũng chỉ khẽ nhướn mày.

Trọng Đạo Nam là người duy nhất đơn thân độc mã tiến vào và rời khỏi bí cảnh một cách an toàn, dĩ nhiên sẽ trở thành át chủ bài cuối cùng của Lạc Tòng Giới.

Bí cảnh đó không phải nơi các đệ tử có thể tùy tiện ra vào, dù là đệ tử của chưởng môn tư chất hơn người, nếu không biết rõ đường đi nước bước, không có người tu vi thâm hậu quan sát thì một khi tiến vào nơi sâu nhất, e là… không thể trở ra được nữa.

Trừ khi bọn họ có thể khám phá được toàn bộ bí cảnh.

Chỉ là, tu chân giả bình thường sao có thể khám phá nổi bí cảnh của Lạc Tòng Giới.

“Các đệ tử của chưởng môn tiến vào rồi không thấy quay lại, nghe nói lửa sinh mệnh của bọn họ rất yếu, thậm chí lửa sinh mệnh của vài người đã tắt. Chưởng môn thấy thế cũng vào đó, rồi…”

“Lửa sinh mệnh của chưởng môn cũng tắt?” Trọng Đạo Nam tiếp lời.

Hoài Triệu chân nhân quay lại nhìn Trọng Đạo Nam, thở dài, “Quả nhiên ngươi biết rõ hung hiểm trong đó.”

Trọng Đạo Nam không muốn thảo luận nhiều về bí cảnh, y chỉ nghe sư phụ nói, biết nguyên nhân sư phụ đến tìm y có liên quan mật thiết đến việc này.

Hoài Triệu chân nhân khoát tay, “Chưa tắt, nhưng mà… cần ngươi quay về một chuyến.”

“Ta hiểu rồi.” Trọng Đạo Nam gật đầu.

Bí cảnh kia có vị trí đặc biệt trong Lạc Tòng Giới, nhưng người trong Lạc Tòng Giới cũng không biết nhiều hơn người ngoài.

Mọi người chỉ biết rằng, không đến mức bất đắc dĩ thì không được vào bí cảnh. Dần dần, bí cảnh kia trở thành cấm địa của Lạc Tòng Giới.

Thân là chưởng môn Lạc Tòng Giới, tu vi đương nhiên được xếp ở hàng đại cao thủ.

Đến chưởng môn tiến vào bí cảnh còn lành ít dữ nhiều, người khác làm gì dám tự tiện nối bước. Dưới tình hình đó, Trọng Đạo Nam là người duy nhất lành lặn trở ra lập tức biến thành nhân vật chủ chốt cần trưng cầu ý kiến.

Nhưng trước khi rời khỏi Lạc Tòng Giới, Trọng Đạo Nam đã đại náo một trận, sau khi đi, pháp danh của y đã bị thu hồi, bây giờ không thể xem là người Lạc Tòng Giới nữa.

Hiện tại muốn tìm Trọng Đạo Nam nhờ giúp đỡ, các trưởng lão Lạc Tòng Giới không biết phải mở miệng như thế nào.

Sư phụ của Trọng Đạo Nam chính là niềm hy vọng cuối cùng, là người duy nhất có thể tìm Trọng Đạo Nam thương lượng.

Tuy vì chuyện kiếp trước mà ấn tượng của Trọng Đạo Nam về Lạc Tòng Giới đã sụp đổ.

Nhưng thấy sư phụ đích thân ra mặt xin y quay về tìm kiếm chưởng môn, Trọng Đạo Nam vẫn đồng ý giúp đỡ.

Dù sao đi nữa, nếu Lạc Tòng Giới lung lay, giới tu chân cũng sẽ dậy sóng theo.

Trọng Đạo Nam không muốn chuyện đó xảy ra, ít nhất y không muốn lúc dẫn Tiểu Thạch Đầu ra ngoài chơi chỉ thấy vạn dặm đồng hoang, một mảnh tiêu điều.

Trọng Đạo Nam ở lại trò chuyện cùng Hoài Triệu chân nhân lâu thật lâu.

Khi về, Tiểu Thạch Đầu đã thức dậy, đôi mắt to tròn dáo dác nhìn khắp phòng.

Lúc Trọng Đạo Nam bước vào, đôi mắt đẹp ấy cong lên, long lanh ý cười.

Tiểu Thạch Đầu vươn ra một cánh tay trắng trẻo nõn nà từ trong chăn, vẫy vẫy Trọng Đạo Nam.

Tầm mắt Trọng Đạo Nam không tự chủ dừng ở cánh tay kia, mãi đến khi Tiểu Thạch Đầu rút tay về y mới dời mắt sang chỗ khác.

Trọng Đạo Nam ngồi bên cửa sổ, Tiểu Thạch Đầu chạy đến ngồi trước mặt y, dán dính vào y hỏi, “A Nam, A Nam đến nói chuyện với sư phụ hả?”

“Ừ.” Trọng Đạo Nam đè Tiểu Thạch Đầu nằm xuống, không cho hắn để lưng trần, cảm lạnh thì không hay, “Sư phụ nói với ta vài chuyện liên quan đến môn phái trước đây.”

“Môn phái trước?”

“Ừ, là Lạc Tòng Giới.”

Tiểu Thạch Đầu biết Lạc Tòng Giới, nơi từng là môn phái của Trọng Đạo Nam, cũng là nơi mà kiếp trước Trọng Đạo Nam dẫn Tiểu Thạch Đầu về.

Tiểu Thạch Đầu kiếp trước từng sống ở đó một thời gian dài.

Tiểu Thạch Đầu cuộn mình trong chăn hỏi, “Bộ xảy ra chuyện gì rồi hả?”

Trọng Đạo Nam suy nghĩ một lát, nói, “Có lẽ chúng ta phải về Lạc Tòng Giới một chuyến rồi.”

“Hở?” Tiểu Thạch Đầu có chút mong chờ, “Được đó được đó, Tiểu Thạch Đầu muốn thấy chỗ ở trước kia của A Nam.”

Trọng Đạo Nam thấy mắt Tiểu Thạch Đầu lóe sáng, buồn cười nói, “Muốn thấy đến thế à?”

“Đương nhiên rồi, đó là nơi A Nam từng sống mà.” Tiểu Thạch Đầu trả lời chắc nịch.

Cảm giác được sự háo hức của Tiểu Thạch Đầu, chút bất mãn ngầm với việc quay về Lạc Tòng Giới của Trọng Đạo Nam lập tức tan biến.

“Nhất định A Nam sẽ dẫn Tiểu Thạch Đầu đi xem.” Trọng Đạo Nam nói, Tiểu Thạch Đầu hưng phấn hoan hô.

Không lâu sau, Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu chuẩn bị về Lạc Tòng Giới.

Trước lúc rời đảo, Tiểu Thạch Đầu để lại những thứ cần thiết cho đám động vật nhỏ.

Thật ra cũng chẳng có gì nhiều, chủ yếu là lương thực từ túi càn khôn Trọng Đạo Nam cho Tiểu Thạch Đầu.

Biết Tiểu Thạch Đầu phải ra ngoài, đám động vật nhỏ quyến luyến không rời, nhóm yêu quái tự nhận là “chín chắn thành thục” thì vô cùng nghiêm túc dặn dò Tiểu Thạch Đầu phải đề cao cảnh giác, đồng thời liệt ra một danh mục dài ngoằng điều cần chú ý.

Đám động vật và yêu quái đáng sợ trong mắt con người vì lo lắng cho Tiểu Thạch Đầu mà dốc hết đồ tốt cất giấu ra.

Hành động này khiến Tiểu Thạch Đầu rất cảm động, nhưng hắn từ chối ý tốt của chúng, chỉ ôm chúng thật lâu, không muốn buông ra.

Hoài Triệu chân nhân thấy thế lại buồn cười, Trọng Đạo Nam cũng bất đắc dĩ.

Y bắt đầu ngẫm, quan hệ giữa Tiểu Thạch Đầu và đám yêu quái trở nên tốt như vậy từ lúc nào thế?

Có tốt cũng phải giữ khoảng cách một chút chứ.

Trọng Đạo Nam không thừa nhận là y có hơi… mất hứng rồi đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK