• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vện

Trời còn chưa sáng đã có tiếng người dân dậy sớm, lục tục dựng sạp bày hàng. Không khí nhộn nhịp, khác hoàn toàn lúc còn trên núi.

Tiểu Thạch Đầu nằm sát bên cạnh Trọng Đạo Nam, giương đôi mắt sáng lấp lánh dạt dào hưng phấn nhìn y.

Hắn cứ nhìn Trọng Đạo Nam chằm chặp như vậy lâu thật lâu.

Đêm qua được A Nam dùng nụ hôn chặn miệng, Tiểu Thạch Đầu bị hôn cho đầu óc lên mây, rồi sau đó Tiểu Thạch Đầu luôn dùng ánh mắt trông mong này nhìn Trọng Đạo Nam, nhìn cho y suýt chút lung lay ý chí.

Nhưng bây giờ vẫn chưa được.

Đối với Trọng Đạo Nam, y đã “xa cách” Tiểu Thạch Đầu quá lâu, lâu đến mức y bị chính khát vọng chiếm hữu của mình làm sợ hãi. Thế nên y chôn giấu những cảm xúc điên cuồng đó tận sâu trong đáy lòng, không dám giải phóng vì sợ dọa đến Tiểu Thạch Đầu,

Quan trọng là tu vi của Tiểu Thạch Đầu còn quá thấp, tư duy cũng đơn thuần, nếu y thật sự làm chuyện đó sẽ khiến Tiểu Thạch Đầu bị thương.

Mà Trọng Đạo Nam không muốn Tiểu Thạch Đầu bị thương, dù chỉ một chút.

Trọng Đạo Nam dùng hết lý trí mới kiềm chế được bản thân trước ánh mắt của Tiểu Thạch Đầu.

Còn Tiểu Thạch Đầu ăn được một lần thì nhớ mùi…

Tiểu Thạch Đầu đáng thương…

Hắn nhân lúc Trọng Đạo Nam không chú ý bèn rón rén áp đến hôn môi Trọng Đạo Nam, còn muốn cố gắng vươn lưỡi vào hôn sâu.

Nếu Trọng Đạo Nam giả vờ ngủ thì càng tốt, Tiểu Thạch Đầu sẽ bạo dạn hơn.

Nhưng Trọng Đạo Nam…

Ngay lúc bức tường lý trí sắp sụp đổ, Trọng Đạo Nam dùng pháp thuật làm Tiểu Thạch Đầu ngủ mất.

Ai ngờ Tiểu Thạch Đầu phấn khích quá độ, với lại căn phòng trong khách điếm không phải nơi quen thuộc nên Tiểu Thạch Đầu thức dậy từ rất sớm. Tiểu Thạch Đầu nhớ lại nụ hôn đêm qua mà ngây ngô nhoẻn cười, lại quay sang nhìn Trọng Đạo Nam đang “ngủ”. Hai mắt Tiểu Thạch Đầu lóe sáng, lại muốn táy máy.

Chỉ lén hôn một cái thôi chắc A Nam sẽ không biết đâu ha?

Nhìn trừng trừng A Nam đang ngủ say, Tiểu Thạch Đầu đấu tranh tư tưởng một hồi, tự nhủ chắc A Nam sẽ không biết đâu, thế là hắn bắt đầu hành động.

Hắn chỉ cần hết sức cẩn thận, vô cùng cẩn thận…

Nhưng mà A Nam đẹp trai thật đó, chỉ nhìn gương mặt thôi đã thấy lâng lâng rồi. Nghĩ đến chuyện mình sắp làm, hô hấp của Tiểu Thạch Đầu trở nên khó nhọc.

Thấy mình thở quá nặng, Tiểu Thạch Đầu lập tức nín thở, nín một hơi dài, ngón tay mất luôn cảm giác. Trái tim trong lồng ngực thì đập thình thịch thình thịch… càng lúc càng nhanh…

Tuy rất căng thẳng nhưng A Nam đang nằm kia có sức hấp dẫn quá lớn, Tiểu Thạch Đầu liều chết, nhắm mắt hôn xuống.

Nếu là trước kia, chỉ một cái đụng chạm nhẹ phớt cũng đủ để Tiểu Thạch Đầu vui vẻ cả ngày. Nhưng sau khi biết cảm giác được hôn sâu, đụng chạm nhẹ nhàng không còn đủ thỏa mãn Tiểu Thạch Đầu nữa. Hắn hé miệng, đưa đầu lưỡi ra thăm dò.

Thực hiện một nụ hôn đúng chuẩn là việc quá khó đối với Tiểu Thạch Đầu, với lại hắn không dám vươn đầu lưỡi vào trong miệng Trọng Đạo Nam, cho nên hành động quá đáng nhất của hắn chỉ là liếm môi Trọng Đạo Nam thôi.

Mà Trọng Đạo Nam đang nằm đó thì lặng lẽ thở dài thật dài.

Rõ ràng kiếp trước Tiểu Thạch Đầu đâu có như thế này, nhưng Tiểu Thạch Đầu khi ấy đã trải qua quá nhiều đau khổ nên mới tạo thành tính cách dè dặt, còn Tiểu Thạch Đầu bây giờ luôn được y nuông chiều nên lá gan càng ngày càng to ra, bạo dạn có thừa.

Tuy Tiểu Thạch Đầu bây giờ khiến người ta thấy khá phiền nhưng đó là loại quấy rối ngọt ngào.

Trọng Đạo Nam vươn tay đặt sau gáy Tiểu Thạch Đầu, nhẹ nhàng ấn xuống rồi hé miệng…

Chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt, Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu cùng hít vào không khí. Tiểu Thạch Đầu mặt đỏ như trái táo, xấu hổ không dám ngẩng đầu, chỉ rúc người vào ngực Trọng Đạo Nam.

Trọng Đạo Nam thuận thế vỗ nhẹ lên lưng hắn, “Sáng rồi đấy.”

Hồi lâu sau, Tiểu Thạch Đầu lú đầu ra, nhỏ giọng thăm dò, “A Nam dậy từ khi nào vậy?”

Trọng Đạo Nam đang cân nhắc xem có nên nói cho Tiểu Thạch Đầu biết là y căn bản chưa từng ngủ hay không, lại nghĩ Tiểu Thạch Đầu tuy bạo dạn hơn kiếp trước nhiều nhưng vẫn dễ xấu hổ, Trọng Đạo Nam nói, “…Mới vừa dậy thôi.”

Mới vừa dậy thôi, Tiểu Thạch Đầu lập tức không lo Trọng Đạo Nam phát hiện hắn đã dậy từ sớm rồi giương mắt nhìn y chằm chằm.

Tuy đã nhận được câu trả lời làm mình an tâm mà Tiểu Thạch Đầu vẫn nằm nhoài bên cạnh Trọng Đạo Nam, mãi không muốn dậy. Trọng Đạo Nam không hối thúc, cũng nằm yên trên giường.

Cứ yên lặng nằm cùng Tiểu Thạch Đầu làm y cảm thấy thanh thản, y thích cảm giác này, thời gian dường như mãi mãi ngừng trôi.

Tiểu Thạch Đầu nằm yên một lát, suy nghĩ rồi nhích đến nói nhỏ vào tai Trọng Đạo Nam, “A Nam… ta hơi khó chịu.”

“Khó chịu?” Nghe Tiểu Thạch Đầu bảo khó chịu, Trọng Đạo Nam lập tức bật dậy, “Khó chịu chỗ nào?”

Tiểu Thạch Đầu mang cảm giác xấu hổ khó hiểu cũng ngồi dậy, hắn trùm chăn kín mít, chỉ lộ ra cái đầu, đôi mắt trong veo mở to, nói lí nhí, “Chỗ đó… phía dưới hơi khó chịu.”

“Phía dưới?”

“Là chỗ mà A Nam tắm giúp ta lúc ta còn giữ nguyên hình đó!” Lúc trước, mỗi lần A Nam tắm đến chỗ đó mới thấy nhồn nhột khác thường, nhưng bây giờ thì vô cùng khó chịu, “Nhưng hôm nay A Nam đâu có tắm cho ta đâu.” Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác.

Trọng Đạo Nam, “…”

Trọng Đạo Nam không muốn thành thân rồi “thân mật” với Tiểu Thạch Đầu ngay lúc này là có hai nguyên nhân.

Thứ nhất là tu vi của Tiểu Thạch Đầu còn quá thấp, mà y thì quá thâm hậu, y còn mang theo tâm ma sinh ra từ kiếp trước nữa, Trọng Đạo Nam sợ y không khống chế được bản thân mà thương tổn Tiểu Thạch Đầu.

Thứ hai là… Tiểu Thạch Đầu mới hóa hình chưa được bao lâu, thân thể vẫn chưa “trưởng thành”, sẽ không có phản ứng sinh lý lúc cảm xúc dâng trào.

“Xúc động” của Tiểu Thạch Đầu bây giờ chỉ đơn giản là yêu thích thông thường. Còn các hình thức tiếp xúc da thịt như ôm hôn chỉ đủ cho y cảm giác an tâm và thỏa mãn, nhưng y thật sự không cần tiến thêm bước nữa.

Tuy y rất khát khao, rất muốn giam cầm Tiểu Thạch Đầu vào lồng ngực, cảm nhận sự tồn tại của Tiểu Thạch Đầu, dùng bản năng nguyên thủy nhất để nếm trải tất cả những thứ chân thực.

Nhưng mà…

Y không muốn làm chuyện sung sướng với mình mà gây đau đớn cho Tiểu Thạch Đầu.

Kết quả, mới một đêm mà Tiểu Thạch Đầu đã có phản ứng là thế nào?!

“A Nam?” Tiểu Thạch Đầu quỳ trên giường ôm chăn, nhoài người lên gọi Trọng Đạo Nam không biết đang nghĩ gì.

Trọng Đạo Nam hoàn hồn, nhìn Tiểu Thạch Đầu mà không biết phải nói gì.

Y nhìn Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu nhìn y, y tiếp tục nhìn Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu tiếp tục nhìn lại…

Tiểu Thạch Đầu chớp mắt, lại gọi, “A Nam? Ngươi làm sao vậy?”

“Ta ổn…” Trọng Đạo Nam cụp mắt, chờ tâm tư lắng xuống, “Ta có một chuyện… muốn nói với ngươi.”

Tiểu Thạch Đầu đang rất khó chịu, nhưng A Nam bảo có chuyện muốn nói, hắn có thể chịu đựng được hết. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu cũng nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng, “A Nam nói đi.” Tiểu Thạch Đầu sẽ chăm chú tập trung lắng nghe.

“Ta muốn nói là…”



Lúc Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu ra khỏi phòng là đã qua hơn nửa buổi sáng.

Tiểu nhị đang tiếp khách trong đại sảnh, thấy Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu xuống lầu bèn đeo gương mặt tươi cười tiến đến đón, dường như đã quên sạch chuyện đã thấy hôm qua. Gã ân cần hỏi Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu, “Hai vị khách quan có muốn ăn gì không? Có muốn dạo một vòng thành Tiên Duyên không? Nếu có hứng thú thì cứ hỏi ta, ta rành nơi này như lòng bàn tay vậy đó.”

Tiểu nhị quét mắt một lượt qua Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu, ngập ngừng một lát rồi nói, “Vị khách quan này có phải đang ốm không? Ta có thể dẫn hai vị đến đại phu xem bệnh.”

Vì đã làm chuyện quá xấu hổ nên bây giờ Tiểu Thạch Đầu không muốn gặp ai hết, chỉ cố gắng chôn mặt vào ngực Trọng Đạo Nam.

Trọng Đạo Nam vẫn mang biểu cảm bình thản, nhìn không ra vui buồn lại khiến người ta cảm thấy kính sợ, y nói không có gì, dặn dò tiểu nhị mấy câu, hỏi thăm xem chỗ nào bán y phục tốt nhất rồi ôm Tiểu Thạch Đầu đến ngồi ở một góc vắng người.

Tiểu nhị tươi cười đáp lại rồi xoay đầu đi chuẩn bị.

Lúc vào hậu viện, tiểu nhị tự nhủ rằng hai vị khách nhìn không giống người bình thường này càng lúc càng quái lạ.

Ngồi ở chỗ vắng, Tiểu Thạch Đầu bình tĩnh trở lại nhưng vẫn không muốn ngẩng mặt lên. Trọng Đạo Nam định đặt hắn ngồi xuống băng ghế cũng không được.

Trọng Đạo Nam không để ý, chỉ là…

“Ngươi thật sự không muốn nhìn ai hết à?”

Tiểu Thạch Đầu xoay người, ụp mặt vào cổ bên kia của Trọng Đạo Nam, không nói tiếng nào.

Trọng Đạo Nam bất đắc dĩ, mặc cho Tiểu Thạch Đầu thích làm gì thì làm.

Mới vừa rồi còn “hùng hồn khí phách” lắm mà, Trọng Đạo Nam không ngờ, y chỉ phổ cập kiến thức về “những âu lo của tuổi thiếu niên” cho Tiểu Thạch Đầu, tiện tay sờ mấy cái mà Tiểu Thạch Đầu lại mắc cỡ thành bộ dạng này.

Đúng là khiến người ta thấy tâm tình sung sướng mà.

Trọng Đạo Nam bừng bừng hưng phấn ôm Tiểu Thạch Đầu ngồi chờ thức ăn bưng lên rồi dùng đủ cách dỗ Tiểu Thạch Đầu ăn.

Trong lúc dùng bữa, Trọng Đạo Nam tai thính mắt tinh nghe được cuộc trò chuyện của những vị khách khác.

Có một tiên nhân vừa đặt chân đến thành Tiên Duyên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK