• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vện

Rất nhiều người học cách bện hoa tình nhân, phần đông vẫn là nữ tử.

Các cô nương vây quanh sạp hoa lâu thật lâu, chăm chú nhìn chủ sạp chỉ cách bện hoa tình nhân.

Họ mua hoa rồi bện từng bước theo chủ sạp, xung quanh chẳng còn bóng dáng nam tử nào.

Nhóm trẻ con đi ngang qua chỉ rướn chân, duỗi cổ vào nhìn một lát rồi đi, thi thoảng thấy vài công tử từ các tửu lâu xung quanh ló đầu nhìn xuống muốn học bện hoa.

Vài người mặt dày mày dạn muốn học, lại bị các cô nương trêu ghẹo nên đỏ mặt quay đi.

Thế nên, hai nam tử như Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam muốn đến học, dĩ nhiên phải bị các cô nương chọc ghẹo một chập.

Các nàng nhìn Trọng Đạo Nam, tuy rất ưng ý dung mạo và khí chất của y nhưng không dám tùy tiện nói gì. Còn Tiểu Thạch Đầu dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, các nàng thích vô cùng, nhóm nữ tử vây quanh tán gẫu với Tiểu Thạch Đầu.

“Ây dô~ tiểu lang quân tuấn tú cũng đến học bện hoa tình nhân à~”

“Tiểu lang quân tên họ là gì? Đã thích cô nương nào chưa?”

“Không biết cô nương nhà ai tốt số thế nhỉ, tiểu lang quân mau nói đi?”

Tiểu Thạch Đầu vẫn cảnh giác với người lạ, nhưng các cô nương này vui vẻ cười khanh khách, ánh mắt nhìn hắn đúng là yêu thích thật lòng, Tiểu Thạch Đầu luống cuống không biết làm gì, chỉ đứng đó đỏ mặt, các cô nương thấy thế lại càng cười to hơn.

Vì không khí nơi này rất thân thiện, A Nam cũng đang ở bên nên Tiểu Thạch Đầu nhịn không được, nói lí nhí, “Có… có người để thích rồi.”

“Nè nè~ mau nói xem là ai vậy?” Các cô nương thấy Tiểu Thạch Đầu đáp lại thì nhao nhao cả lên.

Tiểu Thạch Đầu đỏ mặt lắc đầu, “Không… không nói cho các tỷ biết đâu.”

“Sao lại không nói? Mau cho các tỷ tỷ biết đi, cô nương nhà ai mà may mắn thế?”

“Ừm… không nói đâu.” Bàn tay giấu trong ống tay của Tiểu Thạch Đầu lặng lẽ kéo tay áo Trọng Đạo Nam, “Người đó… cực kỳ tốt… nói rồi sẽ bị cướp đó.”

Vì biểu cảm của Tiểu Thạch Đầu quá nghiêm túc nên các cô nương lại được chọc cười một trận nữa. Thấy gương mặt Tiểu Thạch Đầu đỏ như trái táo, nếu trêu nữa chỉ sợ tiểu lang quân này bỏ chạy mất, thế nên các cô nương nể tình buông tha.

“Rồi rồi rồi, không nói thì không nói, ngươi muốn bện hoa thế nào để tặng người ta? Để các tỷ tỷ dạy cho.” Chủ sạp bị các cô nương vứt ra sau đầu, cả đám vây lấy Tiểu Thạch Đầu chỉ hắn bện hoa.

Tiểu Thạch Đầu mở to mắt hỏi, “Không phải hoa tình nhân nào cũng giống nhau hết hả?”

“Sao mà giống được.” Cô nương nhìn chững chạc nhất trong nhóm giải thích, “Mỗi loài hoa mang một ý nghĩa khác nhau, hoa ngươi lựa chọn tượng trưng cho lời ngươi muốn gửi tới ái nhân. Nếu không rõ phương diện này cũng phải bện sao cho đẹp, muốn vậy thì phải chọn ra màu sắc người ta thích.”

Nói đến đây, cô nương kia nhướn mày, đuôi mắt trông như đang cười, hóm hỉnh nói, “Tiểu lang quân đã nghĩ ra mình muốn nói gì với người trong lòng chưa?”

Nói… nói gì…

Tiểu Thạch Đầu mặt đỏ bừng tự hỏi, các cô nương xung quanh cũng chờ hắn.

Tuy Tiểu Thạch Đầu không nói gì nhưng các cô nương vẫn thấy biểu cảm biến hóa khôn lường trên mặt Tiểu Thạch Đầu. Đầu tiên là rối rắm, sau biến thành bẽn lẽn, đôi mắt trong veo đảo một vòng, không biết nghĩ gì mà nhìn như sắp bốc hơi.

Các cô nương không nhịn được, lại phá lên cười.

Tiểu Thạch Đầu hoàn hồn, mờ mịt nhìn nhóm cô nương cười gập cả người.

Trọng Đạo Nam vươn tay vỗ vai Tiểu Thạch Đầu, truyền âm nói, “Chỉ cần là hoa do ngươi bện là ta thích rồi.”

Tiểu Thạch Đầu quay lại nhìn Trọng Đạo Nam, cả tảng đá như muốn bốc cháy, “Ta nhất định sẽ bện ra đóa hoa tình nhân đẹp nhất.”

Các cô nương cười thỏa thuê, không chọc Tiểu Thạch Đầu nữa mà sôi nổi đề xuất ý tưởng cho Tiểu Thạch Đầu, các nàng liệt kê ý nghĩa từng loài hoa, rồi chỉ phải phối hợp thế nào mới đẹp.

Các cô nương nói vừa nhiều vừa nhanh, may mà Tiểu Thạch Đầu có trí nhớ tốt, hắn nghe hiểu hết, vẻ mặt rất tập trung.

Trọng Đạo Nam thấy Tiểu Thạch Đầu như vậy, ánh mắt hiền hòa hẳn đi. Y để thần thức lại bảo vệ Tiểu Thạch Đầu, mình thì sang chỗ khác lựa hoa.

Tuy không tham gia trò chuyện nhưng Trọng Đạo Nam vẫn nghe hết thông tin các cô nương đã cung cấp, y chọn hoa rất kỹ.

Tiểu Thạch Đầu bên kia do dự một hồi, sau đó chọn rất nhiều hoa, quay lại nhìn Trọng Đạo Nam không biết khi nào mới lựa xong. Tiểu Thạch Đầu vừa mới hạ nhiệt lập tức ngượng ngùng, hắn dùng thân mình che khuất bó hoa, truyền âm cho Trọng Đạo Nam, “Đừng qua đây.”

Trọng Đạo Nam nhướn mày.

Tiểu Thạch Đầu, “Ờm… cái đó… ta bện xong rồi cho A Nam xem… A Nam đừng qua đây.”

“Được rồi.”

Trọng Đạo Nam hiểu tâm tư nho nhỏ của Tiểu Thạch Đầu, thế nên y đến quầy khác học bện hoa.

Nhìn sao cũng thấy Trọng Đạo Nam không giống người sẽ đến chợ hoa học cách bện hoa tình nhân.

Lúc có Tiểu Thạch Đầu đi theo, sự chú ý của các cô nương bị Tiểu Thạch Đầu thu hút nên không để tâm lắm. Nhưng bây giờ Trọng Đạo Nam sang quầy khác, tuy y không nói câu nào mà các cô nương đang hưng phấn trò chuyện đồng loạt im lặng.

Nhóm cô nương bỗng chốc trở nên rụt rè thục nữ hẳn lên, định nói với Trọng Đạo Nam mấy câu nhưng y tạo cho người ta cảm giác cao không với tới, cho nên các cô nương chỉ dám nhìn chứ không ai dám bước lên bắt chuyện.

Còn Trọng Đạo Nam…

Trọng Đạo Nam mặt mày nghiêm nghị, chăm chú nhìn tay chủ quầy bện hoa tình nhân, nhìn cho chủ quầy run tay suýt làm rơi hoa.

Tiểu Thạch Đầu ở sạp hoa cách đó không xa không ngừng cười nói, quầy hoa bên này thì lặng ngắt như tờ, hai bên đối lập rõ rệt.

Thật ra Trọng Đạo Nam chẳng làm gì cả, y chỉ đứng đó thôi mà chủ quầy đã phát hoảng, động tác tay thì không dám ngừng. Trong đầu chủ quầy đang nghĩ bây giờ dọn hàng luôn có được không?

Nhưng suy nghĩ đó chỉ nhá lên rồi lượn một vòng trong đầu thôi, chủ quầy đâu có gan làm thật.

Thứ nhất là cả năm chỉ có một ngày hôm nay tổ chức chợ hoa, thứ hai là ánh mắt của Trọng Đạo Nam quá nghiêm, trong lòng chủ quầy sợ muốn chết mà không dám ngừng tay, sợ nếu mình dừng lại thì vị công tử nhìn không đơn giản này sẽ làm gì đó bất lợi với mình.

Cứ như vậy, chủ quầy thả đóa hoa đã bện xong, quay sang Trọng Đạo Nam, cất giọng khô khốc, “…Như vầy là xong.”

Trọng Đạo Nam gật đầu rồi mua mấy bó hoa tự bện.

Xét về mặt khéo léo, tay nghề Trọng Đạo Nam không quá tốt, hơn nữa, bện hoa tình nhân yêu cầu tính kiên nhẫn và tỉ mỉ rất cao, tuy nhiên Trọng Đạo Nam vẫn học nhanh hơn người khác nhiều. Y bện tới bện lui, mãi đến đóa hoa thứ bảy mới miễn cưỡng hài lòng.

Bên y đã xong, Tiểu Thạch Đầu thì đã xong từ lâu, giờ đang nói chuyện phiếm với các cô nương.

Nhóm cô nương vừa nhiệt tình vừa hào phóng, Tiểu Thạch Đầu cảm giác được sự mến khách và niềm vui của các nàng nên bất tri bất giác không đề phòng nữa.

Trò chuyện với họ, Tiểu Thạch Đầu cảm thấy người phàm không đến nỗi quá đáng sợ, vẫn có rất nhiều người lương thiện mà.

Tiểu Thạch Đầu vừa thông minh vừa khéo tay, lúc mới bắt đầu thì khá lóng ngóng, càng về sau càng thành thạo, bện hoa đẹp vô cùng. Vốn là các cô nương dạy Tiểu Thạch Đầu bện hoa tình nhân, chốc sau thì Tiểu Thạch Đầu chỉ ngược lại các nàng.

Trọng Đạo Nam đứng nhìn từ xa, khóe môi bất giác vẽ thành nụ cười ấm áp.

Tiểu Thạch Đầu bây giờ hết sức vui vẻ.

Tuy y có hơi ghen tỵ khi thấy Tiểu Thạch Đầu cười với người khác, nhưng Tiểu Thạch Đầu có thể vô tư như thế làm y rất hạnh phúc.

Đó là một Tiểu Thạch Đầu không ưu phiền…

Trọng Đạo Nam đứng phía xa nhìn Tiểu Thạch Đầu hồi lâu, đang nghĩ sắp đến giờ dẫn Tiểu Thạch Đầu đi ăn, bước chân chưa kịp nhấc lên, thần thức chợt phát hiện có một người cũng đang nhìn chằm chặp Tiểu Thạch Đầu.

Mà người đó…

Nụ cười trên mặt Trọng Đạo Nam biến mất, tầm mắt chuyển sang hướng khác.

Người đó là một công tử tuấn tú khoan thai.

Hắn ngồi bên cửa sổ tửu lâu nhìn xuống phố, đôi mắt sáng ngời đong đầy ý cười.

Các cô nương lui tới trên đường không hề thu hút hắn, hắn chỉ nhìn mỗi mình Tiểu Thạch Đầu, dường như người khác không hề tồn tại.

Công tử kia lắc nhẹ chung rượu, ngửa cổ uống cạn rồi rời khỏi chỗ ngồi.

Trọng Đạo Nam biết người đó muốn làm gì, hệt như kiếp trước…

Lúc vị Công Tôn công tử kia trèo lên núi, y không ra gặp mặt nhưng y biết dáng dấp Công Tôn công tử trông như thế nào.

Bởi vì sau khi Công Tôn công tử xuống núi, y cũng đi theo.

Y chưa từng kể chuyện này cho Tiểu Thạch Đầu biết, cũng không nói với bất kỳ ai. Y buồn bực khi thấy Tiểu Thạch Đầu thương tâm vì Công Tôn công tử nên muốn cho Công Tôn công tử nếm chút mùi đau khổ.

Chẳng trách Tiểu Thạch Đầu lại mơ thấy Công Tôn công tử…

Hóa ra Công Tôn công tử sẽ xuất hiện ở đây.

Công Tôn công tử hành động chớp nhoáng, đi thẳng xuống lầu, đến trước mặt Tiểu Thạch Đầu.

Các cô nương thấy Công Tôn công tử thì che mặt cười tủm tỉm.

Đáng tiếc, trong mắt Công Tôn công tử chỉ thấy mỗi Tiểu Thạch Đầu, mà Tiểu Thạch Đầu thì hoàn toàn không nhận ra, hắn đang giải thích cho cô nương bên cạnh phải làm sao để bện được hoa đẹp.

“Vị công tử này…” Công Tôn công tử đứng trước mặt Tiểu Thạch Đầu, lên tiếng gọi, “Tiểu công tử.”

“Hả?” Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác quay lại, vừa thấy mặt Công Tôn công tử thì ngây ngẩn, “Ngươi…” Sao lại giống hệt người hắn đã gặp trong giấc mơ vậy?

Tiểu Thạch Đầu không nói thành lời, Công Tôn công tử giới thiệu trước, “Tại hạ họ kép Công Tôn, tên chỉ có một chữ Khâu, chẳng hay có thể kết giao bằng hữu với công tử được không?”

Tiểu Thạch Đầu càng lúc càng mù tịt.

Sao người này cũng hỏi y chang người trong mơ vậy?

Hay là hắn đang nằm mơ?

“Tiểu Thạch Đầu.” Âm thanh của Trọng Đạo Nam làm Tiểu Thạch Đầu hoàn hồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK