• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vện

Lẻn vào phủ thành chủ rồi, hai người dễ dàng tìm ra tung tích Mạc Ngư.

Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu di chuyển không tiếng động vào một viện tử trong sân, hai người không hiện thân, chỉ đứng nhìn từ xa.

Gương mặt thành chủ trắng đến mức quỷ dị, hắn lười biếng ngồi trên ghế, Mạc Ngư nằm bất tỉnh dưới đất.

Càn thành chủ lấy khăn tay sạch từ tỳ nữ đứng kế bên, lau tay cẩn thận, cứ như đây là chuyện vô cùng quan trọng. Người trong viện cúi thấp đầu, không dám phát ra âm thanh, cũng không dám nhúc nhích, mãi đến khi thành chủ lau sạch tay mới có người tiến đến nhận khăn.

“Dẫn con cá này đi.” Hắn khẽ nói, chất giọng cũng lười biếng, ánh mắt trầm như nước, âm u đến mức không bình thường, “Nếu nó muốn gặp mẹ thì cứ để nó gặp, đỡ phí công.”

Hắn vừa nói xong, lập tức có tu chân giả mặc trang phục thị vệ xuất hiện, tóm lấy Mạc Ngư đang nằm dưới đất kéo đi.

Càn thành chủ thấy họ đã đi, sâu kín thở dài, “Trong thành dạo này hay có nhiều chuyện bất ổn, thật khiến người ta hao tổn tinh thần.”

Dứt lời, Càn thành chủ nhàn nhã đứng lên rời khỏi viện tử, tỳ nữ thị vệ nối đuôi đi theo, nháy mắt đã chẳng còn ai.

Tiểu Thạch Đầu núp trong chỗ tối nhìn vị trí Mạc Ngư đã nằm, mắt trừng to, Trọng Đạo Nam ôm chặt hắn, chặn mọi âm thanh phát ra, người ngoài không thể phát hiện. Tiểu Thạch Đầu cũng biết bây giờ không được kinh động người ngoài, tuy sốt sắng nhưng vẫn chôn chặt nghi vấn và xúc động.

Chờ đoàn người thành chủ đi hết, Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu bám theo sau hai thị vệ áp giải Mạc Ngư.

Hai thị vệ kéo Mạc Ngư đến chỗ vắng người, người cao hơn lặng lẽ thở phào, hết nhìn Mạc Ngư lại nhìn thị vệ kế bên, thở dài nói, “Thật không ngờ ông chủ Mạc Ngư cũng là cá rồng.”

Thị vệ thấp hơn chẳng có vẻ gì buồn bã, mặt toàn là ý cười.

Gã vừa sung sướng khi người gặp họa, vừa mừng cho bản thân. Gã nói, “Hà hà, quả là quá bất ngờ. Ai mà nghĩ một con cá rồng lại biến thành thực tu, còn chạy đến đại hội tu chân giả bán cá chứ? Đúng là điên rồi, nhưng mà điên vậy mới tốt!”

Thị vệ cao hơn nhíu mày, “Điên vậy mới tốt? Rốt cuộc thành chủ cũng đưa con cá ra bán đấu giá thôi, ta và ngươi có được hưởng phần nào đâu.”

Nói đến đó, ý cười trên mặt thị vệ thấp hơn phai nhạt hẳn đi, dù bất mãn nhưng không dám nói, dù sao thì nơi này vẫn là phủ của thành chủ. Thành chủ tu vi thâm hậu, tính tình quái gở khó đoán, bọn họ không dám nói xấu thành chủ trong này.

Thị vệ thấp hơn chớp mắt một cái, nâng cao giọng, “Lợi ích ấy hả? Chúng ta được phục vụ thành chủ đã là lợi ích lớn nhất rồi, không phải sao?”

Thị vệ cao hơn nghe vậy thì nhíu mày chặt hơn, nét mặt gay gắt, không nói tiếp nữa, chỉ cúi đầu kéo Mạc Ngư đi.

Thị vệ thấp hơn đã hết lời, thấy tên kia không để ý gã thì hết hứng thú, cũng tự biết việc mình làm không thích hợp, bèn chuyển sang đề tài khác, nhưng thị vệ cao vẫn làm ngơ gã.

Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu “quang minh chính đại” bám đuôi vẫn không bị phát hiện, hai người nghe ra manh mối vì sao Mạc Ngư bị bắt.

Lần đầu Tiểu Thạch Đầu gặp Mạc Ngư, hắn không có tu vi, lúc gặp lại trong thành thì Mạc Ngư đã biến ra hai chân, còn có thể che giấu hình dạng thật.

Tuy không biết tu vi trên người Mạc Ngư xuất hiện nhờ thủ thuật gì, nhưng tu vi thật sự rất thấp.

Đa số tu chân giả không nhìn ra, nhưng vẫn có vài người sở hữu phương thức tu luyện đặc biệt có thể phát hiện.

Dù không nói nhưng Trọng Đạo Nam từng giúp Mạc Ngư tạo pháp thuật che mắt. Thế nhưng trú chân ở đây một thời gian dài, Mạc Ngư có cẩn thận đến mấy cũng sẽ để lộ manh mối.

Manh mối tuy không rõ ràng, nhưng lúc này đang là thời kỳ mẫn cảm, tất sẽ khiến Càn thành chủ chú ý.

Càn thành chủ thăm dò một phen, kết quả là thành tình huống hiện tại.

Mạc Ngư bị Càn thành chủ điều tra rõ từng chân tơ kẽ tóc, còn bị đánh trọng thương, nếu không phải nguyên hình của Mạc Ngư là cá rồng, toàn thân là bảo vật quý giá thì Càn thành chủ sẽ không hạ thủ lưu tình.

Tuy nhiên, Càn thành chủ không đánh chết Mạc Ngư, nhưng cảnh ngộ của hắn vẫn chẳng tốt đẹp chút nào.

Hai thị vệ kéo Mạc Ngư đến một nơi được canh phòng nghiêm ngặt, giao Mạc Ngư cho người gác cổng, đơn giản nói hai câu rồi xoay người rời đi.

Tên gác cổng âm trầm nhìn bóng lưng hai thị vệ vừa đi vừa cười nhạo, lại cúi đầu nhìn Mạc Ngư, gọi thêm hai tên khác đến, giải Mạc Ngư vào trong.

Kiến trúc nơi này cực kỳ bí mật, xây dưới lòng đất, tu vi của thị vệ canh gác vô cùng lợi hại, lại lánh mặt ở chỗ tối, khiến người ta khó lòng phòng bị, xung quanh có pháp trận bảo vệ, người thường không cách nào tiếp cận, nếu đến gần chắc chắn chạy không thoát.

Trọng Đạo Nam lướt nhìn một lượt, ẩn thân đi theo những người kia.

Vừa mới vào cửa, ánh sáng đột ngột tắt ngấm, cảm giác lạnh lẽo âm u ập xuống. Tiểu Thạch Đầu núp trong lòng Trọng Đạo Nam, chỉ lộ ra đôi mắt, dáo dác nhìn xung quanh.

Nơi này tối đến mức không thể trông rõ cảnh vật…

Đó là điều đầu tiên Tiểu Thạch Đầu nghĩ đến.

Từ khi bắt đầu tu luyện, nhất là sau khi hóa hình người, năm giác quan của Tiểu Thạch Đầu vô cùng nhạy bén, hắn có thể nhìn rõ mọi vật trong đêm tối. Nhưng dù căng mắt ra nhìn thì nơi này vẫn tối đen như mực, càng tiến về phía trước càng đen kịt.

Tiểu Thạch Đầu ôm chặt Trọng Đạo Nam, căng thẳng lên, Trọng Đạo Nam nhận ra, bèn giơ tay vỗ lưng hắn, bước chân vẫn theo sát những người kia.

Qua hết con đường tối mù, phía trước là một ngã rẽ.

Lối rẽ ẩn giấu pháp trận, ba người phía trước biến mất tăm. Trọng Đạo Nam vẫn cẩn trọng bám theo sau, không bị bỏ lại.

Xuyên qua hành lang trưng bày vô số báu vật hiếm lạ, đến cuối đường lại tiếp tục đi xuống tầng dưới cùng, đám thị vệ ném Mạc Ngư vào một khu vực tối đen.

Chỉ nghe tiếng nước bị dao động, đám thị vệ trực tiếp bỏ đi, động tác rất nhanh, chẳng thèm kiểm tra.

Tiểu Thạch Đầu che miệng, chỉ chừa ra đôi mắt, lẳng lặng nghe tiếng bước chân hướng lên trên, mãi đến khi tiếng bước chân biến mất hắn mới thả tay, nhảy xuống, mon men đến gần vùng nước đen.

Tầng này chỉ có đúng một cánh cửa, bên kia cánh cửa là bóng tối mịt mờ, khiến người ta không biết bên trong có cái gì, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng nước lùa, dường như trong nước có thứ gì đó.

“Tiểu Ngư…” Tiểu Thạch Đầu đứng ngoài cửa nhẹ giọng gọi, không ai đáp lại.

Tiểu Thạch Đầu gọi lại một tiếng, vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.

Hắn quay lại nhìn Trọng Đạo Nam, Trọng Đạo Nam bước đến bên cạnh hắn, vung tay lên…

Buồng giam tức khắc ngập tràn ánh trăng.

Ánh sáng dìu dịu soi rọi màn đêm đen kịt, chiếu sáng cảnh tượng trong buồng giam.

Hình ảnh cực kỳ mỹ lệ, Tiểu Thạch Đầu chưa kịp hứng thú với ánh sáng bạc đã bị người trong buồng giam làm thảng thốt. Tiểu Thạch Đầu hoảng hốt chạy ra sau lưng Trọng Đạo Nam, hai mắt mở to.

Trọng Đạo Nam nắm tay Tiểu Thạch Đầu, lạnh lùng nhìn người trong buồng giam.

Đúng là một con người.

Là một nữ nhân có mái tóc dài trắng toát, héo rũ như cỏ khô, làn da xanh nhạt…

Mái tóc dài phủ kín nửa thân trên, từng giọt nước lạnh buốt từ trên đầu nhỏ xuống, hòa vào làn nước đen ngòm.

Làn da tái xanh kia không biết là bẩm sinh hay do bị ngâm nước lạnh lâu ngày mà có. Phối hợp với biểu cảm khó nói thành lời, khiến người ta cảm thấy nàng cực kỳ đáng sợ.

Nhất là khoảng cách giữa nàng và Tiểu Thạch Đầu không quá xa.

Giữa bóng tối ảm đạm, đôi mắt sáng như đuốc nhìn Tiểu Thạch Đầu chằm chặp.

Nữ nhân đó bị xích sắt trói cứng, một đầu dây xích móc xuyên qua da thịt nàng, đầu kia cố định vào vách tường, nhìn thôi cũng thấy đau.

Vậy mà nữ nhân đó chẳng rên lấy một tiếng, dường như việc này là vô cùng bình thường.

Hơn nữa…

Mạc Ngư vừa bị thị vệ ném vào đang nằm trong lòng nàng.

Tuy nhất cử nhất động làm dây xích căng ra nhưng nàng vẫn vững vàng ôm lấy Mạc Ngư, chỉ dùng đôi mắt như địa ngục băng giá nhìn Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam.

Nữ nhân này… rất mạnh.

Dù nàng đã bị xích sắt trói buộc nhưng Tiểu Thạch Đầu vẫn cảm giác được cái lạnh xuyên thấu tâm hồn.

Sau khi bị dọa mất vía, Tiểu Thạch Đầu nhìn nữ nhân kia một hồi, đột nhiên không còn sợ nữa, ngay lúc nàng và Trọng Đạo Nam đang đối mắt, Tiểu Thạch Đầu phá vỡ sự tĩnh mịch, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi… ngươi đang… bảo vệ Tiểu Ngư à?”

Câu hỏi của Tiểu Thạch Đầu kéo sự chú ý của nàng ta qua.

Tiểu Thạch Đầu cố lấy can đảm, bước ra từ sau lưng Trọng Đạo Nam, tay vẫn bấu chặt tay Trọng Đạo Nam, “Ta thấy ngươi luôn ôm Tiểu Ngư… thứ nước này lạnh lắm đúng không?”

Nữ nhân kia không chỉ ôm Mạc Ngư mà còn gắng để hắn cách xa mặt nước.

Tiểu Thạch Đầu đã hấp thụ Thủy tinh nên hắn rất mẫn cảm với nước. Hắn đã thấy nhiều loại nước, hắn biết thứ nước này không bình thường.

Tiểu Thạch Đầu vừa nhìn đã cảm giác được nó rất lạnh, dường như chỉ cần chạm vào là sẽ đông thành đá ngay, dù là cá vốn sống trong nước cũng không cách nào sinh tồn trong thứ nước này được.

Thế nên Tiểu Thạch Đầu đoán rằng làn da tái xanh của nàng ta là do bị rét mà thành.

Nghe Tiểu Thạch Đầu nói vậy, nàng ta nhìn chằm chằm Tiểu Thạch Đầu hồi lâu, cuối cùng chậm rãi lên tiếng.

Âm thanh không hề giống nữ tử, vừa trầm thấp vừa vang dội, y hệt như cảm giác Tiểu Thạch Đầu nhận thấy ở nàng. Tuy bị nhốt ở một nơi thế này mà vẫn có thể cho người ta biết nàng rất mạnh, điều này không thể có ở nữ nhân loài người. Âm điệu của nàng trúc trắc, cứ như đã rất lâu rồi không nói chuyện, “Các ngươi… là ai?”

Tiểu Thạch Đầu siết tay áo Trọng Đạo Nam, chuyển mắt sang Mạc Ngư, “Chúng ta là bằng hữu của Tiểu Ngư, ta cảm giác được Tiểu Ngư gặp bất trắc nên tìm đến đây.”

Nàng ta dùng ánh mắt ác liệt bắn vào Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu dù rất sợ nhưng vẫn đứng đó, mắt đối mắt với nàng.

Hồi lâu sau, ánh mắt nàng ta dịu đi, cúi đầu nhìn Mạc Ngư trong lòng.

Nàng ta cho người khác cảm giác bức bách và lạnh lẽo, thế mà động tác ôm Mạc Ngư hết sức dịu dàng. Nàng giơ bàn tay bị đông cứng, nhẹ nhàng vuốt ve gò má và tóc mai Mạc Ngư, chăm chú ngắm nhìn gương mặt Mạc Ngư, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam.

“Hãy cứu hắn.” Nàng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK