Editor: Vện
“A Nam nhắm mắt lại.” Tiểu Thạch Đầu giương đôi mắt tròn xoe, trông đến là gian.
Trọng Đạo Nam rũ mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu lâu thật lâu, từ từ nhắm mắt.
Tuy nhắm mắt nhưng thần thức của Trọng Đạo Nam vẫn thấy được cảnh tượng xung quanh.
Y thấy Tiểu Thạch Đầu rón rén chạy đến ngăn tủ, lấy ra một bộ y phục trắng đã xếp gọn. Sau đó, Tiểu Thạch Đầu quay lại chỗ Trọng Đạo Nam, giũ bộ áo ra, nhẹ nhàng khoác lên người y.
“Mở mắt được rồi~” Âm thanh của Tiểu Thạch Đầu không giấu được hưng phấn.
Hắn đi một vòng quanh y, lùi về sau hai bước, ngắm Trọng Đạo Nam trong bộ áo mới.
Chất vải mềm mại dường như đang tỏa sáng dưới ánh nến, trên mặt vải có hoa văn áng mây thêu chìm làm gương mặt Trọng Đạo Nam sáng sủa hẳn lên, khí chất càng thêm siêu phàm thoát tục.
Lúc đến tiệm y phục, Tiểu Thạch Đầu liếc một cái đã ưng ngay màu vải này.
Không chỉ vì nó là loại vải dệt tốt nhất tiệm, mà do Tiểu Thạch Đầu vừa thấy đã biết mặc lên người A Nam thì không còn gì thích hợp hơn.
Tiểu Thạch Đầu may ống tay áo rộng thùng thình, để A Nam mặc vào mới tạo cảm giác phiêu bồng.
Chỉ mới khoác lên vai thôi mà đã thấy đẹp hết sức…
Tiểu Thạch Đầu ngắm nghía Trọng Đạo Nam, ngây ngốc cười thành tiếng.
Trọng Đạo Nam cúi xuống, đầu ngón tay lướt qua vải áo, y nâng mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu đang cười ngu, “Cười gì đấy?”
Tiểu Thạch Đầu ôm má, chớp mắt, “A Nam mặc bộ này nhìn đẹp quá à.”
Ánh nến chập chờn, tia sáng trong phòng lúc mờ lúc tỏ, mà nụ cười của Tiểu Thạch Đầu vẫn chân thành và dịu dàng như vậy, trái tim lạnh băng cứng rắn của Trọng Đạo Nam như bị hơi ấm hòa tan.
Y rũ mắt, đầu ngón tay xoa nhẹ đường viền mép áo rồi khựng lại, “Đây là cái gì?”
Trọng Đạo Nam phát hiện cuối ống tay áo có thêu hình gì đó, nhìn rất quen nhưng nhất thời không nhớ nổi.
Tiểu Thạch Đầu duỗi cổ xem, ngượng ngùng nói, “Người ta nói cá chép có thể mang vận may đến, cho nên… cho nên ta thêu hình Tiểu Hoa lên đó…”
Vì muốn may được y phục nên Tiểu Thạch Đầu bỏ không ít công sức mày mò rất nhiều sách của loài người. Làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần mới thành công cho ra một bộ y phục khiến mình hài lòng.
Nhưng y phục thì may được, chứ thêu thì đâu phải ngày một ngày hai là điêu luyện.
Tuy Tiểu Thạch Đầu đã rất cố gắng nhưng con cá chép trên tay áo có cái đầu tròn vo, mắt thì trợn to, biểu cảm nhìn như đang khinh bỉ.
Hoa văn vốn mang lời chúc tốt lành, cảnh đẹp ý vui, sau khi qua tay Tiểu Thạch Đầu lại biến thành sống động hồn nhiên, mỗi con cá là mỗi dáng vẻ và biểu cảm khác nhau.
Quả thực nhìn rất buồn cười.
“Nè… cái đó… lần sau ta sẽ thêu đẹp hơn…”
“Ta thích lắm.” Trọng Đạo Nam xoa xoa con cá.
Tiểu Thạch Đầu mới học may, làm được như vậy là quá giỏi rồi.
Tim Trọng Đạo Nam sắp tan thành nước, y nhìn Tiểu Thạch Đầu, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm. Cảm giác kỳ quái lại dấy lên trong lòng Tiểu Thạch Đầu, luôn cảm thấy… cách A Nam nhìn hắn không hiền hòa như mọi ngày, cứ như… cứ như muốn ăn thịt hắn vậy?
Đang ngẫm nghĩ, Tiểu Thạch Đầu thấy Trọng Đạo Nam vươn tay ra với hắn, “Đưa tay ta xem.” Ngữ điệu Trọng Đạo Nam rất thản nhiên mà khiến người ta không dám cãi lời.
Tiểu Thạch Đầu không muốn cho A Nam nhìn tay mình, nhưng ánh mắt A Nam rất kiên quyết, thế nên Tiểu Thạch Đầu chìa tay ra.
Trọng Đạo Nam nhìn một hồi, “Chẳng phải đã luyện tập lâu như vậy à? Tại sao vẫn bị đâm nhiều lỗ kim thế này?”
“Ít hơn hồi trú trong khách điếm nhiều lắm rồi đó!” Tiểu Thạch Đầu vô cùng kiêu ngạo, hắn đã lợi hại hơn rất nhiều!
Trọng Đạo Nam nghe vậy lại nhìn Tiểu Thạch Đầu hồi lâu, đồng tử đen tối âm u như muốn hút Tiểu Thạch Đầu vào trong.
Lần trước… người đã xem tay của Tiểu Thạch Đầu không phải y.
Trọng Đạo Nam nghĩ như vậy, y ấp hai tay Tiểu Thạch Đầu vào tay mình, ánh mắt càng lúc càng tối tăm, cảm xúc phức tạp.
Có thứ gì… chỉ thuộc về riêng y không?
Trọng Đạo Nam chìm vào suy tư, lại được giọng nói của Tiểu Thạch Đầu kéo trở về, y nâng mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu rồi chậm rãi nhoẻn cười.
Nụ cười khác hẳn bình thường, mang sự quyến rũ và dục vọng xâm chiếm, y kéo Tiểu Thạch Đầu ôm vào lòng, dùng sức giam cầm Tiểu Thạch Đầu.
Hành động này giúp y gần gũi với Tiểu Thạch Đầu hơn, gần đến mức hai trái tim đang đập thình thịch kề sát vào nhau.
“Tiểu Thạch Đầu…” Trọng Đạo Nam khẽ gọi bên tai Tiểu Thạch Đầu, âm điệu cuốn hút như có sức mạnh bắt mất linh hồn.
“Vâng?” Tiểu Thạch Đầu hồn xiêu phách lạc.
“Ta thích ngươi như vậy… biết sao bây giờ?”
Tiểu Thạch Đầu nghe thế thì vui lắm, vui vẻ cong khóe môi, cười không ngừng được, “Ta cũng thích A Nam lắm đó.”
Trọng Đạo Nam khẽ cười, “Vậy chúng ta làm chuyện thân mật đi.”
Vừa dứt lời, ánh nến lặng lẽ vụt tắt, Tiểu Thạch Đầu thấy trời đất xoay chuyển, sau đó hắn được đặt lên giường.
A Nam hôm nay rất lạ, khác hẳn ngày thường.
Lúc ánh sáng vừa lụi tàn, cảm giác đó càng lúc càng rõ rệt. Hắn nhận ra A Nam hôm nay không bình thường, chẳng lẽ có ai đó giả mạo A Nam? Không… đúng là A Nam mà.
Tiểu Thạch Đầu có thể xác định điều này.
Thế nhưng A Nam hôm nay thật sự rất lạ.
A Nam lúc này cứ như bị lửa đỏ thiêu đốt, động tác nóng vội, vuốt ve Tiểu Thạch Đầu đến phát đau. Hành vi cũng càn rỡ, mạnh bạo hơn thường ngày rất nhiều, chỉ một thoáng, Tiểu Thạch Đầu phát hiện quần áo mình đã bị xé tơi tả.
“Ơ? Y phục của ta… ưm…” Tiểu Thạch Đầu chưa kịp quan tâm y phục đã bị đôi môi bỏng cháy chặn miệng.
Vô cùng vô cùng nhiệt tình… không… phải là quá mãnh liệt…
Tiểu Thạch Đầu cảm giác như mình đã bị đốt thành tro.
Dòng máu sôi trào, hắn cảm nhận được cơ thể A Nam cũng đang hừng hực nóng cháy.
A Nam… A Nam cũng cởi hết y phục từ lúc nào vậy?
Tim Tiểu Thạch Đầu đập như trống dồn, nhanh đến mức không thể thở nổi.
Trước đây A Nam đâu có như vậy, A Nam thường nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, động tác cũng rất dịu dàng. Mà A Nam hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, y quá nhiệt liệt… Tiểu Thạch Đầu bị cảm giác kích tình nhấn chìm…
“A… A Nam… Ư~” Tiểu Thạch Đầu bất giác rên thành tiếng, hắn nhanh chóng bụm miệng, khóe mắt đỏ hồng ướt át.
“A Nam… Tiểu Thạch Đầu thấy lạ lắm…”
“A Nam đừng sờ nữa…”
Một chân Tiểu Thạch Đầu bị nhấc lên, sức lực mạnh nhưng khống chế rất khéo, hoàn toàn không thương tổn Tiểu Thạch Đầu.
“Ngươi không thích à?” Hơi thở nóng rẫy của Trọng Đạo Nam phả vào tai Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu thấy mình không thở được nữa.
“Hử? Không thích à?” Trọng Đạo Nam dán vào người hắn, vuốt ve cơ thể mơn mởn của Tiểu Thạch Đầu, kéo hai tay hắn cố định trên đỉnh đầu.
Nội tâm Tiểu Thạch Đầu không hề thấy chướng ngại, hắn thành thật nói, “Thic… thích… nhưng mà…” Nhưng mà A Nam hôm nay có gì đó không đúng, hắn hơi lo cho A Nam…
“Không nhưng gì hết.”
Trọng Đạo Nam dứt lời, lại lấp miệng Tiểu Thạch Đầu, nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao, cứ như muốn nung chảy hai người.
Nhưng mà…
Người đang điều khiển cơ thể Trọng Đạo Nam lúc này chính là tâm ma của y.
Tâm ma sinh ra lúc Trọng Đạo Nam tiến vào kỳ Độ Kiếp, thừa hưởng toàn bộ tư duy của y.
Tuy Trọng Đạo Nam đã quay ngược thời gian, tâm ma cũng theo đó mà thay đổi rất nhiều, nhưng có một điểm chưa bao giờ thay đổi, đó chính là tâm ma vẫn còn là xử nam.
Tâm ma nắm giữ ký ức của Trọng Đạo Nam, có chấp niệm mạnh mẽ với Tiểu Thạch Đầu, sở hữu lượng tri thức khổng lồ nhưng kinh nghiệm thực chiến chỉ là con số không tròn trĩnh.
Thế nên tâm ma đang hì hục chà xát với Tiểu Thạch Đầu đột ngột khựng lại, nhiệt độ phòng thoáng chốc tuột dốc không phanh, nhanh chóng biến thành lạnh như băng.
Tiểu Thạch Đầu đang ngất ngây bị lạnh rùng mình, hắn kéo chăn trùm lên người, nhúc nhích chân cọ vào bên hông Trọng Đạo Nam, “A Nam?”
Trọng Đạo Nam gục xuống người Tiểu Thạch Đầu, không nói gì.
Làm tâm ma lâu như vậy, có vài chuyện y cũng nghĩ giống con người, đó là… cảm thấy nhục nhã khi ra sớm…
Nam nhân chân chính toàn là lang sói bảy lần một đêm mà…
Tiểu thuyết của con người ghi như vậy mà.
Hơn nữa, trong những bộ viết về tiên nhân có ghi là lúc tiên nhân tu luyện với bạn đời thì tệ lắm cũng phải mấy ngày, rồi mấy chục ngày sau không thể xuống giường mà.
Thân là tâm ma kế thừa hơn phân nửa công lực kiếp trước của Trọng Đạo Nam như y…
Thế mà…
Ra sớm…
“A Nam?” Tiểu Thạch Đầu thấy Trọng Đạo Nam khác thường, hắn sốt ruột muốn ngồi dậy.
Trong lúc ngọ nguậy, chân Tiểu Thạch Đầu chạm phải nơi phía trước của Trọng Đạo Nam, cảm giác ẩm ướt, Tiểu Thạch Đầu sửng sốt, hồi lâu sau, Tiểu Thạch Đầu nhích đến hỏi nhỏ, “A Nam cũng phun sữa rồi hả? Nhanh quá vậy…”
Một đòn trí mạng!
Đây là Tiểu Hoa.
Và các bạn hãy tưởng tượng Tiểu Thạch Đầu đã thêu hình con này lên áo anh Nam.