Thôn làng của ông lão vốn có tên là thôn Mộc Đầu, về sau được đổi thành thôn Niệm Thanh theo tên ngọn núi.
Sau khi kể xong câu chuyện về núi Niệm Thanh, ông lão bỗng dưng không còn hứng thú trò chuyện mà trở nên trầm mặc. Trọng Đạo Nam chẳng có biểu cảm gì, vẫn thong thả đánh xe chạy tiếp.
Mấy lần ông lão muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài rồi im lặng.
Tiểu Thạch Đầu trong buồng xe nghe xong câu chuyện, tinh thần trở nên phấn khích, luôn miệng hỏi Trọng Đạo Nam về mối quan hệ giữa yêu quái và thần tiên, bởi vì Tiểu Thạch Đầu cho rằng Thủy Thanh là một loài yêu quái. Nó cứ tưởng con người rất sợ yêu quái, không ngờ lại có một nơi mà mọi người lại cảm kích và tưởng niệm một yêu quái như thế.
“Vậy là đâu phải con người nào cũng sợ mà muốn giết yêu quái đâu.” Cái nhìn của Tiểu Thạch Đầu về con người hơi biến chuyển, đương nhiên là không tính Trọng Đạo Nam.
Trọng Đạo Nam nghe Tiểu Thạch Đầu nói vậy, y hơi khựng lại, truyền âm nói, “…Con người là sinh vật cực kỳ phức tạp. Trên thế gian này, trừ ta ra thì không nên tin ai hết.”
Giọng điệu Trọng Đạo Nam nghe rất nghiêm túc, Tiểu Thạch Đầu hơi sửng sốt, nhỏ giọng gọi, “A Nam?”
Trọng Đạo Nam rũ mắt, y không quay lại nhìn Tiểu Thạch Đầu trong xe, “Đồng ý với ta đi.” Không thể tin tưởng bất kỳ ai ngoại trừ y.
Tiểu Thạch Đầu vô cùng nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nó thấy không khí xung quanh A Nam trở nên nặng nề, linh khí cuồn cuộn quanh y cũng ngưng đọng lại, Tiểu Thạch Đầu nói rõ từng chữ, “Tiểu Thạch Đầu nghe lời A Nam.” Khắp thế gian này chỉ tin một mình A Nam thôi.
Tiểu Thạch Đầu không thích Trọng Đạo Nam như bây giờ, cảm giác rất trầm trọng, nó sẽ thấy đau lòng.
Nó biết mình yếu ớt, có rất nhiều chuyện A Nam không nói với nó. Nhưng xưa nay Tiểu Thạch Đầu không có khúc mắc nào cả, nó biết rõ là vì A Nam muốn tốt cho nó.
Tuy không biết chuyện gì làm A Nam đau khổ mà nó vẫn đáp ứng ngay tắp lự. Chỉ cần có thể làm A Nam yên tâm, chỉ cần có thể khiến A Nam vui vẻ trở lại là được.
“A Nam đừng lo~ Tiểu Thạch Đầu chỉ tin một mình A Nam thôi~”
Nếu trước xe không có một ông lão người phàm, nếu Tiểu Thạch Đầu không bị kẹt trong buồng xe, Trọng Đạo Nam có thể tưởng tượng ra cảnh Tiểu Thạch Đầu cố nhích đến bên cạnh y, sau đó lăn vào người y dụi lấy dụi để.
Đúng là… dễ thương chịu không nổi mà.
Trọng Đạo Nam tự ảo tưởng, mây mù trong lòng bỗng chốc tan biến, còn nhịn không được mà cong khóe môi.
Ông lão ngồi kế bên dĩ nhiên đâu nghe được đoạn đối thoại giữa Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu, ông nhìn gương mặt vốn hờ hững của Trọng Đạo Nam tự nhiên trở nên hiền hòa, ánh mắt không biết đang nhìn đi đâu ánh lên vẻ ấm áp, khóe môi khẽ cong, toàn thân như đang mơ hồ tỏa sáng.
Ông lão thầm kinh ngạc, không hiểu vị công tử này đang nghĩ đến cái gì, nhưng ông không hỏi gì cả. Ông ngẩng đầu nhìn dãy nhà lụp xụp phía trước, “Đằng đó chính là thôn Niệm Thanh.”
Đúng như ông lão đã nói, thôn Niệm Thanh hết sức vắng vẻ.
Tiểu Thạch Đầu nhìn qua cửa sổ, dọc đường gần như không thấy trẻ con và thanh thiếu niên. Phần lớn thôn dân toàn là người già và trung niên, mà trên gương mặt của họ chẳng có vẻ gì là chờ đợi ngày mai đến.
Dáng vẻ của họ giống hệt ông lão, vô cùng cam chịu, nét mặt buồn rầu. Đôi mắt những người trung niên phẳng lặng như mặt nước, cách họ nhìn người già chẳng chút hiền hòa mà rất lạnh lùng.
Sau khi về thôn, ông lão cầm đòn gánh và hai thùng nước leo xuống xe.
Ông đứng trước trước căn nhà cỏ tranh, hơi khom người nói, “Đây là nơi ở của lão hủ… Nếu công tử không chê thì có thể vào nghỉ chân một chốc.”
Nhà ông lão chỉ có một gian, tường bọc quanh nhà chưa cao bằng nửa người, vừa nhìn đã biết nhiều năm chưa sửa chữa. Mà những căn nhà trong thôn cũng chẳng khác gì nhà ông.
Trọng Đạo Nam cảm tạ ông lão, nhưng không vào mà tiếp tục đánh xe đi. Ông lão thấy vậy, vội chạy theo hai nước, lớn tiếng gọi, “Công tử!”
“Ông còn chuyện gì à?” Trọng Đạo Nam nhìn ông lão.
Ông há miệng, khó nhọc nặn ra gương mặt tươi cười, “Nếu công tử định xuống núi thì đường này không phải đâu.”
“Ta không định xuống núi.”
“Là sao?”
“Ta tính nghỉ lại đây một đêm.”
“Vậy… vậy… nếu công tử thật sự muốn nghỉ lại thì khi đêm xuống, bất luận nghe thấy tiếng gì đi nữa cũng xin công tử đừng ra khỏi buồng xe.” Nụ cười của ông lão trở nên ảm đạm như lá khô lìa cành, ánh mắt ông mệt mỏi hệt như lần đầu Tiểu Thạch Đầu bắt gặp, “Chốn rừng sâu núi thẳm, đêm đến khó tránh khỏi thú hoang ma quỷ, xin công tử hãy cẩn thận.”
Hết lời như vậy, ông lão khom lưng chui vào căn nhà tranh của mình.
Trọng Đạo Nam nhìn đến khi ông khuất bóng sau cửa mới đánh xe đi đến cuối thôn.
Dường như rất hiếm khi có người lạ vào thôn, mọi người lánh mặt trong nhà, ló mắt ra nhìn chằm chặp xe ngựa của Trọng Đạo Nam. Dọc đường có rất nhiều người vai treo đòn gánh móc hai thùng nước, hoặc tay xách thùng nước lê bước trở về.
Những người này quá mệt nên chẳng mấy để tâm đến sự xuất hiện của Trọng Đạo Nam.
Tiểu Thạch Đầu cảm thấy quái lạ.
Đến cuối thôn, thấy xung quanh không có ai, Tiểu Thạch Đầu nhỏ giọng nói, “A Nam… ta thấy rất kỳ quái.”
Cái thôn này có gì đó rất kỳ quái.
Sau khi nghe câu chuyện của ông lão, Tiểu Thạch Đầu còn tưởng thôn làng này là một nơi rất an bình. Dù có vắng vẻ thì cũng đâu đến mức đáng sợ như thế này.
“Con người nào cũng mang bộ dáng giống như vầy sao?”
Tiểu Thạch Đầu vốn sống trên núi, khái niệm về thôn làng của nó chỉ là đến trưa thì sẽ có khói bếp lượn lờ bốc lên từ phương xa. Còn thôn làng của con người có hình dạng ra sao, phòng ốc như thế nào, một nhà phải có bao nhiêu người… thì nó chẳng biết gì.
Nhưng trong tưởng tượng của Tiểu Thạch Đầu, thôn làng phải là nơi vô cùng ấm áp.
Nó bắt đầu có khái niệm về phòng ốc từ sau khi Trọng Đạo Nam mang nó về.
Nó ở cùng với A Nam trên đỉnh Thập Tuyệt, tuy chưa từng rời khỏi đó nhưng luôn có các đệ tử Vấn Thiên Tông lén trèo lên ngắm nghía, trong khoảng thời gian Thanh Quy chăm sóc nó, hắn cũng hay lầm bầm về chuyện của những sư huynh đệ.
Những điều này gieo vào đầu Tiểu Thạch Đầu hình ảnh một gia đình hòa thuận vui vẻ.
Cho nên lúc A Nam đánh xe đi sâu vào thôn, Tiểu Thạch Đầu vô cùng mong chờ.
Nhưng thôn Niệm Thanh quá khác biệt với tưởng tượng của Tiểu Thạch Đầu.
Mấy người già bị nhìn như vậy cũng không tức giận, cứ như không thấy những người trung niên nhìn mình càng thêm lãnh đạm, thậm chí là thù hận.
Trọng Đạo Nam đang đăm chiêu, nhưng thấy Tiểu Thạch Đầu bắt đầu sợ mà tự xoắn xuýt, đúng là hết sức thú vị. Y đậu xe ở một nơi khá cao so với thôn Niệm Thanh, từ nơi này có thể nhìn bao quát toàn thôn.
Trọng Đạo Nam xuống xe, tay bắt thủ quyết, nhẹ vung tay áo, trước mắt Tiểu Thạch Đầu lập tức hiện ra một tiểu viện vô cùng quen thuộc.
“Nhà của chúng ta!” Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc tròn mắt, tiểu viện này đúng là nơi mà nó và Trọng Đạo Nam cùng sống trên đỉnh Thập Tuyệt, những vật dụng trong sân còn nằm nguyên đó kìa.
Tiểu Thạch Đầu sống ở đây khá lâu, lúc phải rời khỏi đỉnh Thập Tuyệt, tuy Tiểu Thạch Đầu không nói nhưng trong lòng rất nhớ nhà.
Bởi vì nơi đó có rất nhiều thứ A Nam đặc biệt chuẩn bị riêng cho nó.
Lúc A Nam nói phải rời đi, nó nhìn thấy cái gì cũng không nỡ bỏ lại. Nó nài nỉ A Nam đem theo rất nhiều thứ, cuối cùng chỉ còn gian nhà và cái sân là không thể mang theo, khi đó nó mới ngậm ngùi cho qua.
Thế mà không ngờ A Nam dọn luôn tiểu viện theo.
Tiểu Thạch Đầu mừng muốn phát điên, kích động nhích tấm thân đồ sộ ra ngoài. Nhưng lúc này nó đã được dựng thẳng lên, không lăn được nên di chuyển rất khó khăn.
Trọng Đạo Nam đứng một bên nhìn Tiểu Thạch Đầu sung sướng, tâm tình cũng vui lây. Nhưng y bỗng dưng bộc phát tính xấu, đứng khoanh tay cười tủm tỉm chứ không đến giúp nó.
Mới đầu Tiểu Thạch Đầu không phát hiện, nhưng nhích một hồi mà không thấy A Nam, nó xoay qua nhìn liền thấy A Nam đứng đó cười híp cả mắt.
Lúc A Nam cười, không gian xung quanh như bừng sáng.
Ngay cả ngọn gió thổi đến cũng trở nên lặng yên.
Tiểu Thạch Đầu nhìn đến ngơ ngác. Mất một lúc lâu nó mới hiểu động tác và vẻ mặt này của A Nam thật ra là đang “bắt nạt” nó.
Tiểu Thạch Đầu lập tức biến thành cô vợ nhỏ, ngước đôi mắt trông mong nhìn A Nam, nhỏ nhẹ gọi, “A Nam… qua giúp ta được không?”
“Dĩ nhiên là được.”
Trọng Đạo Nam tâm tình vui sướng đến trước mặt Tiểu Thạch Đầu, y không dùng pháp thuật mà vươn tay nhấc bổng Tiểu Thạch Đầu.
Động tác vô cùng thân mật mà rất tự nhiên.
Tiểu Thạch Đầu vui vẻ dựa vào người y, hưởng thụ cảm giác tiếp xúc với da thịt, nó ngượng ngùng hỏi, “A Nam có thấy lạnh không?”
Tiểu Thạch Đầu biết bản thân nó rất lạnh. Thời tiết lạnh bao nhiêu thì nó sẽ lạnh bấy nhiêu.
Nhưng Tiểu Thạch Đầu hỏi như vậy không phải vì tự ti, mà là nó đang rất hạnh phúc, thế nên bất tri bất giác hỏi ra miệng.
“Lạnh lắm.” Trọng Đạo Nam nói, “Nhưng mà rất dễ chịu.”
Y ôm một tảng đá to đùng mà bước chân rất vững vàng. Mặt đất cũng không in vết dấu chân y.
Trọng Đạo Nam áp bàn tay ấm áp lên bề ngoài khô ráo của Tiểu Thạch Đầu, rũ mắt nói, “Ngươi xem, để như vầy một lúc là ngươi sẽ trở nên ấm áp mà.”
“Hi hi hi~” Tiểu Thạch Đầu cảm thấy nếu mình có đuôi thì bây giờ chắc sẽ điên cuồng lắc đuôi rồi.
Vào tiểu viện, Tiểu Thạch Đầu cảm giác như đã về lại đỉnh Thập Tuyệt.
Trọng Đạo Nam đặt Tiểu Thạch Đầu lên bệ ngọc quen thuộc, đi dọn phòng một lát rồi mới ôm Tiểu Thạch Đầu vào trong.
Trọng Đạo Nam cất chiếc xe ngựa vào túi càn khôn, con ngựa lắc lông bờm, tự giác cúi đầu gặm cỏ, không chạy lung tung.
Người trong thôn đặc biệt nhạy cảm với người ngoài, họ nhìn Trọng Đạo Nam đánh xe đến cuối thôn, sau đó không thấy ai đi ra nữa.
Tuy trong lòng thấy quái dị nhưng họ rất nhanh lại trở về dáng vẻ thờ ơ, xác định là không còn thấy Trọng Đạo Nam nữa, mọi người lại quay vào nhà mình, tiếp tục cuộc sống như một cỗ máy.
Sau đó, màn đêm buông xuống.