Tòa thành này thật ra không thể xem là nhỏ.
Tiểu Thạch Đầu ngồi tít đằng xa mà đã thấy được tường thành cao ngất. Quanh tường thành có kênh đào bảo vệ, ngay cổng là chiếc cầu treo nối liền hai bờ cho mọi người vào thành.
Trên bờ tường cao viết ba chữ Tiên Duyên Thành.
Thành Tiên Duyên tuy tọa lạc khá gần biên giới nhưng đây là tòa thành gần các môn phái tu chân vùng phía Tây nhất nên mới có cái tên này.
Người ta đồn rằng, các tiên nhân thỉnh thoảng có vào thành Tiên Duyên, nếu được tiên nhân vừa ý rồi mang về tiên sơn tu luyện thì chẳng phải là tiên duyên à?
Thế cho nên, người muốn tìm tiên duyên ngày một đổ dồn về đây. Nhóm thương nhân cũng thừa dịp ùa vào kiếm chác tạo nên một thành Tiên Duyên vô cùng náo nhiệt.
Thong thả tiến đến thành Tiên Duyên, chưa qua cổng đã thấy có không ít hàng quán bày bán bên ngoài, có quán trà, hàng ăn vặt và đồ chơi.
Tiểu Thạch Đầu nhìn mà hoa cả mắt, nhưng chú ý của hắn không dừng lâu ở những thứ mới mẻ kia mà nhanh chóng chuyển sang tường thành.
Tường thành vừa cao vừa dày, chẳng biết đã trải bao trận gió táp mưa sa mà tạo cảm giác uy nghiêm lạ lùng. Tiểu Thạch Đầu ngồi trong xe, cứ mãi dõi mắt theo tường thành, đến lúc qua cổng, vào sâu bên trong rồi mới chịu thôi.
Đá bình thường thì nhìn đâu cũng thấy giống nhau, lại không có thần trí, không biết phản kháng, nhưng khi thấy vô số đá tảng được gọt giũa rồi xây nên tường thành, cảm giác của Tiểu Thạch Đầu hết sức phức tạp.
Hắn là tảng đá sống nội tâm nên hay suy nghĩ nhiều.
Nếu không gặp A Nam, bây giờ hắn đã thành cái gì nhỉ? Có phải đã bị xẻ nhỏ làm đồ vật, hoặc cùng chung số phận như những tảng đá dùng xây tường thành không?
Tiểu Thạch Đầu nhíu mày suy tư một hồi rồi lắc đầu, vứt hết mấy suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí.
Xe ngựa chạy trên đường lớn bằng phẳng một chốc rồi dừng lại. Trọng Đạo Nam xốc màn lên, vươn tay về phía Tiểu Thạch Đầu, “Ra đây, chúng ta đến nơi rồi.”
Khách điếm Nam Bắc là chỗ trọ tốt nhất trong thành Tiên Duyên, cũng là lựa chọn số một của lữ khách. Tiểu nhị nơi này thông minh lanh lợi hơn chỗ khác nhiều.
Trọng Đạo Nam vừa mới dừng xe trước cửa quán, tiểu nhị bên trong tức khắc chạy ra đón.
Xe ngựa của Trọng Đạo Nam thoạt nhìn rất bình thường, chỉ có tấm vải dệt phủ trên nóc xe nhìn khá là đáng tiền, ngựa kéo xe thì tinh thần phấn chấn. Không biết Trọng Đạo Nam đã đi bao xa mà nhìn con ngựa chẳng có vẻ gì là phong trần mệt mỏi.
Tiểu nhị rất biết quan sát, mặt trưng nụ cười ân cần, gã chưa kịp kêu la đãi khách thì thấy Trọng Đạo Nam nhảy xuống xe, xoay người ôm một thiếu niên từ trong buồng xe ra.
Tiểu nhị nhìn Trọng Đạo Nam cẩn thận ôm thiếu niên kia, thần thái thản nhiên cứ như đây là chuyện quá bình thường, thiếu niên kia cũng chẳng ngại ngùng, chỉ giương cặp mắt tò mò dáo dác nhìn xung quanh.
Tiểu nhị thầm kinh ngạc, nhưng Trọng Đạo Nam và thiếu niên dường như không phải người phàm, cử chỉ của họ lại quá tự nhiên, tiểu nhị nén xuống nghi hoặc, đeo vẻ tươi cười tiến đến đón khách.
Người làm khác dắt con ngựa ra hậu viện chăm sóc, tiểu nhị dẫn Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu vào sảnh khách điếm.
Bây giờ là buổi sáng, không quá sớm cũng không quá muộn, sảnh khách điếm rất đông. Vì có Trọng Đạo Nam bên cạnh nên lá gan của Tiểu Thạch Đầu to ra không ít, nhưng thấy quá nhiều người nên hắn lại nép mình vào ngực Trọng Đạo Nam, làm như vầy mới có cảm giác an toàn.
Trọng Đạo Nam nhận ra động tác của Tiểu Thạch Đầu, y giơ tay còn lại nhẹ nhàng vỗ cánh tay hắn, lại mỉm cười động viên, giúp Tiểu Thạch Đầu giảm bớt căng thẳng.
Tiểu Thạch Đầu dựa cả người vào ngực Trọng Đạo Nam, lén ngước mắt lên nhìn qua vai Trọng Đạo Nam, thấy khách khứa đang tán gẫu trong khách điếm, thấy người đi đường tấp nập ngoài phố.
Thật sự rất là đông đúc…
Tiểu Thạch Đầu chưa khi nào gặp nhiều con người như vậy.
Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu lên lầu, trong lúc đi, có không ít khách quay lại nhìn bọn họ, chắc thấy cảnh một đại nam nhân ôm một thiếu niên có vẻ lạ, trong mắt ai cũng toát vẻ kỳ quái và khó hiểu như gã tiểu nhị, mọi người cũng chỉ nhìn một lần thôi rồi lại tiếp tục bàn tán chuyện của mình.
Tiểu nhị đi trước dẫn đường, từng bậc thang gỗ phát ra tiếng cót két, Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu đi sau mà bước chân lại rất nhẹ.
Nhưng bây giờ khách điếm quá đông, tiểu nhị cũng không nhận ra, chỉ thỉnh thoảng quay đầu, xởi lởi giới thiệu chỗ tốt của khách điếm Bắc Nam. Gã nói rất nhiều nhưng không làm người ta khó chịu. Tiểu Thạch Đầu đang ngó nghiêng chỗ khác rất nhanh đã bị lời của gã hấp dẫn, thế là nghiêm túc lắng nghe.
Tiểu Thạch Đầu có một ưu điểm rất tốt, đó là khi đối phương nói chuyện, hắn sẽ nghe rất tập trung.
Thói quen này đã có từ lúc hắn sinh ra thần trí, khi đó chỉ có thể nhìn chứ không thể nói, sau này lại được Trọng Đạo Nam bồi dưỡng nhiều hơn.
Bởi vì Tiểu Thạch Đầu cực kỳ cực kỳ thích nghe A Nam đọc sách cho mình.
Giọng A Nam nghe rất hay, mỗi lần nghe A Nam đọc sách là cứ thấy thời gian sao quá ngắn, nháy mắt mà đã hết giờ rồi. A Nam nói gì Tiểu Thạch Đầu cũng chăm chú nghe, tuy không phải cái nào hắn cũng hiểu.
Tiểu nhị đưa Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu vào khu vực đãi khách trọ, chờ Trọng Đạo Nam dặn dò xong mới khom người lui ra.
Gã tiểu nhị đi rồi mà Tiểu Thạch Đầu vẫn nhìn theo không chớp mắt, Trọng Đạo Nam bắt gặp dáng vẻ này, chỉ thấy hết sức đáng yêu. Y vươn tay điểm chóp mũi Tiểu Thạch Đầu, chờ hắn hoàn hồn, cười hỏi, “Đang nhìn gì đấy?”
Tiểu Thạch Đầu xoay lại nhìn Trọng Đạo Nam, vẻ mặt khen ngợi, “Ừm… ta nhìn người vừa nãy… hắn nói chuyện nghe hay quá!”
Suốt đoạn đường từ đại sảnh đến khu đãi khách, tiểu nhị kia nói không ngớt miệng mà chẳng trùng câu lặp từ lần nào, tốc độ nhanh mà phát âm rõ khiến người nghe không hề khó chịu.
Tiểu Thạch Đầu thấy chim sẻ trên núi cũng không nói hay bằng tiểu nhị kia.
Trọng Đạo Nam nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tiểu Thạch Đầu mà vui lây, y đặt Tiểu Thạch Đầu ngồi xuống ghế, “Ăn chút gì trước rồi nghỉ ngơi, mai ta mang ngươi đi mua y phục nhé.”
Từ lúc hóa hình, Tiểu Thạch Đầu toàn mặc y phục của Trọng Đạo Nam.
Vóc người Trọng Đạo Nam cao to hơn Tiểu Thạch Đầu rất nhiều, y đã dùng pháp thuật thu nhỏ y phục nhưng vẫn không vừa với Tiểu Thạch Đầu.
Cơ mà Tiểu Thạch Đầu không để ý, thậm chí còn rất phấn khích nữa.
Được mặc quần áo của A Nam, cả người như chìm trong mùi hương thanh nhã của A Nam, sao lại không thích cho được? Chỉ cần nghĩ đến chuyện này là đủ để Tiểu Thạch Đầu vui vẻ cười khúc khích mấy ngày liền.
Nhưng mà…
“Ăn?” Tiểu Thạch Đầu ngước mắt hỏi Trọng Đạo Nam, “Ta cũng phải ăn sao?”
“…Bây giờ ngươi mang hình người, đương nhiên phải ăn chút gì chứ.”
“Ăn giống con người hả?”
“Đúng vậy.” Trọng Đạo Nam chọt vào bụng Tiểu Thạch Đầu, “Nếu không ăn là chỗ này sẽ khó chịu lắm.”
“Hả?” Tiểu Thạch Đầu lại tròn xoe đôi mắt.
Từ khi hóa hình người, A Nam đã mấy lần hỏi hắn có muốn ăn gì không mà Tiểu Thạch Đầu luôn trả lời không. Đúng là bụng của hắn rất khó chịu, nhưng sợ A Nam lo nên Tiểu Thạch Đầu không dám nói.
Thì ra… cảm giác đó là đói bụng à?
Tiểu Thạch Đầu trầm trồ nhìn bụng mình, dường như đã hiểu tại sao khi đói thì con người hay làm ra những hành động đáng sợ.
Hắn mới đói có một chốc thôi mà đã khó chịu vầy rồi, những con người bị đói lâu thật lâu, không biết khổ sở cỡ nào.
Trọng Đạo Nam nhìn vẻ mặt Tiểu Thạch Đầu là biết ngay hắn đang rất đói.
Tảng đá ngốc này…
Lại nhớ đến mùa đông kiếp trước.
Tiểu Thạch Đầu đưa Tiểu Châu Nhi đến chỗ y rồi một mình chịu đựng đói khát, cứ thế lầm lũi trong hang đá, Trọng Đạo Nam nghĩ lại mà đau xót không thôi.
Lúc y cứu tảng đá ngốc này về rồi cho hắn uống bát cháo trắng nóng hổi, hắn đã nói gì?
“Ta cho là… ta sẽ không chết đói đâu.”
“Ta cho là… ta sẽ không chết đói đâu nhỉ?”
Âm thanh trong ký ức trùng lặp với âm thanh gần trong gang tấc, Trọng Đạo Nam nhìn gương mặt tươi cười của Tiểu Thạch Đầu, hình ảnh này đan xen với một Tiểu Thạch Đầu tay cầm bát cháo trắng ở kiếp trước.
Trọng Đạo Nam không nhịn được, vươn tay che mắt Tiểu Thạch Đầu rồi nhìn ra cửa sổ, không muốn cho Tiểu Thạch Đầu thấy biểu cảm trong mắt mình.
Tiểu Thạch Đầu nghe Trọng Đạo Nam khẽ khàng than rằng, “Tảng đá ngốc…”
Tiểu Thạch Đầu bĩu môi, muốn chỉnh là mình không có ngốc, nhưng mà nghĩ lại, trước đó hắn còn sợ cơ thể mình có vấn đề, đúng là hắn có hơi ngốc thật.
Nhưng hắn không nói vì sợ A Nam lo lắng hoặc không vui.
A Nam chờ mong hắn hóa hình nhiều như vậy, nếu vì trục trặc nào đó mà hắn bị biến về hình dạng đá tảng, chắc là A Nam sẽ thất vọng lắm.
Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu cúi thấp đầu bày dáng vẻ uất ức thì cười thành tiếng.
Tiểu Thạch Đầu nghe y cười, ngẩng đầu lên nhìn, sau đó đỏ bừng hai má.
A Nam… cười lên đẹp quá à…
Trên đời này không có ai đẹp hơn A Nam hết…
Đá cũng vậy!
Tiểu Thạch Đầu đần mặt nhìn Trọng Đạo Nam chằm chặp, chợt nghe tiếng nhạc vang lên mới phục hồi tinh thần.
Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam nhìn ra cửa sổ, ngoài phố có một đội ngũ đón dâu dài thật dài mặc y phục đỏ rực.