• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vện

Ở thành Tiên Duyên, Trương gia là một hộ giàu rất có thể diện, từ sau hôm đó, Phù Vân đạo nhân vẫn luôn trú chân tại Trương gia. Rất nhiều quan viên muốn mời Phù Vân đạo nhân về nhà mình nhưng Phù Vân đạo nhân không để ý, người khác thấy vậy cũng không dám làm quá, chỉ thuận theo ý Phù Vân đạo nhân.

Trương gia vốn đông vui náo nhiệt càng lúc càng trở nên quạnh quẽ lặng yên y như đường phố, thậm chí còn tĩnh mịch hơn những nơi khác trong thành. Dù gì thì Phù Vân đạo nhân cũng đang ở đây, không ai dám làm ồn, lỡ chọc giận “tiên nhân” thì biết làm sao?

Tiểu Thạch Đầu được Trọng Đạo Nam ôm lên vai, hắn ngẩng đầu nhìn Trương gia kín cổng cao tường, chớp mắt một cái, “Phải vào thế nào đây?”

Tường nhà Trương gia xây rất cao, cửa chính cửa sau đóng chặt, muốn vào chỉ có nước trèo tường. Nhưng lần này hai người họ muốn gặp Phù Vân đạo nhân, chắc gõ cửa trình bái thiếp là được mà nhỉ?

Trình bái thiếp là tập tục của con người, Tiểu Thạch Đầu biết là do nghe được từ những vị khách trong khách điếm.

Tiểu Thạch Đầu vốn đâu có biết bái thiếp là cái gì.

Tiểu Thạch Đầu cho rằng con người đúng là quá phức tạp. Nghĩ mà xem, chẳng lẽ sau này hắn muốn gặp A Nam thì phải trình bái thiếp trước mới được gặp à, Tiểu Thạch Đầu không thích như vậy.

Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu, thân mình nhẹ như lông hồng, vút một cái đã bay lên bờ tường Trương gia. Từ đằng xa có thể thấy người hầu lui tới trong sân và hành lang uốn khúc, Trọng Đạo Nam đứng chễm chệ ngay trên bờ tường mà không một ai phát hiện.

Trọng Đạo Nam hạ giọng, nói nhỏ vào tai Tiểu Thạch Đầu, “Đừng lên tiếng.” Y mang theo Tiểu Thạch Đầu đạp gió bay lên mái hiên, phiêu dật hệt như tiên nhân, vẫn không bị ai phát hiện.

Tiểu Thạch Đầu che miệng, mở to mắt nhìn người trong sân, trong lòng hơi hồi hộp, nhưng vì có A Nam nên hắn thấy hưng phấn nhiều hơn, nhất là lúc A Nam bay xẹt qua đầu mấy người kia mà không ai có phản ứng, Tiểu Thạch Đầu nhìn mà phấn khích, vui vẻ lắc chân.

Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu, bắt lấy hai cái chân không chịu ngồi yên, hơi ấm từ bàn tay biến Tiểu Thạch Đầu thành đỏ chót, giờ hắn mới nhận ra mình đã thò chân vào trong vạt áo A Nam.

A Nam… A Nam thường không mặc nhiều áo ở trong đâu… xấu hổ quá đi thôi.

Tiểu Thạch Đầu còn phát hiện sau khi Trọng Đạo Nam nắm chân mình, tuy ngoài mặt vẫn thản nhiên như mây gió nhưng cái tay bắt đầu táy máy, sờ từ mắt cá sờ ngược lên cẳng chân trong ống quần, Tiểu Thạch Đầu tức khắc chín rục thành đá tảng kho tàu.

Tiểu Thạch Đầu cố gắng nháy mắt với Trọng Đạo Nam, tỏ vẻ vừa rồi hắn không cố ý đâu.

Trọng Đạo Nam cười hiểu ý, nhưng động tác tay vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Tuy mấy ngày nay Tiểu Thạch Đầu đã đi lại được nhưng vẫn chưa thể điều khiển cơ thể cho nhuần nhuyễn, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình huống vừa rồi, sơ ý thọt chân vào ngực y.

Trọng Đạo Nam vô cùng thích hành vi quấy rối ngọt ngào này.

Đã lỡ luồn chân vào rồi thì rút ra làm gì nữa.

Tiểu Thạch Đầu mặt mũi đỏ hồng thấy Trọng Đạo Nam ôm chân mình không chịu buông, cứ sờ sờ vuốt vuốt, da thịt khắng khít, vậy mà nhìn hài hòa đến lạ.

Tiểu Thạch Đầu muốn mở miệng nói gì đó, lại nhớ A Nam vẫn chưa cho mình nói chuyện, thế nên Tiểu Thạch Đầu không dám tự tiện lên tiếng, chỉ có thể liều mạng nháy mắt với Trọng Đạo Nam.

Trọng Đạo Nam nhếch môi, vờ như không thấy.

Phù Vân đạo nhân tạm trú trong viện tử lớn nhất Tây sương, phòng ốc trong Tây sương vốn đã rất khang trang đẹp đẽ, nay có Phù Vân đạo nhân vào ở nên càng được chú tâm nhiều hơn.

Trọng Đạo Nam mang Tiểu Thạch Đầu đáp xuống sân Tây sương, thấy ngay Phù Vân đạo nhân cũng đang có mặt trong sân.

Phù Vân đạo nhân cao ngạo hơn người được dân chúng thành Tiên Duyên tôn sùng đang quỳ dưới đất, khom vai cúi đầu, bộ dáng cung kính đối mặt với một nam tử trẻ hơn gã rất nhiều.

Người hầu trong viện đã bị đuổi đi hết, bên ngoài lại được thiết lập pháp trận cách âm, không phải lo người khác nghe được nội dung cuộc đối thoại.

Sau khi đáp xuống, Trọng Đạo Nam quét mắt qua hai người kia, ôm Tiểu Thạch Đầu đi thẳng đến dưới tàng cây cách đó không xa, ngồi xuống ghế đá, chẳng có vẻ gì là muốn lánh mặt. Mà hai người kia dường như không hề thấy Trọng Đạo Nam ngông nghênh như thế.

Tiểu Thạch Đầu rất tò mò.

Tuy thường ngày Tiểu Thạch Đầu cũng có thấy A Nam dùng pháp thuật nhưng rất ít xài, hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu thấy A Nam thi triển pháp thuật cấp cao hiếm gặp.

Những loại pháp thuật phức tạp của tu chân giả được người phàm gán cho vô vàn tên gọi hoa mỹ được Trọng Đạo Nam thi triển một cách tự nhiên và dễ dàng.

Kỹ năng vận dụng pháp thuật đã đạt đến trình độ siêu việt.

Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu lựa vị trí đẹp nhất để ngồi, hai người tròn mắt xem Phù Vân đạo nhân và nam tử lạ hoắc vẻ mặt ngạo mạn, ánh mắt khinh bỉ đằng xa.

Nam tử kia mặc y phục đan xen hai màu trắng và tím, Tiểu Thạch Đầu thấy phong cách bộ y phục của nam tử kia hơi giống đồng phục của đệ tử Vấn Thiên Tông, chỉ khác kiểu dáng thôi.

Còn Phù Vân đạo nhân nghe đồn tiên khí ngút trời thì run rẩy quỳ ở đó, luôn miệng xin tha, “Xin Khắc Giáp sư huynh bớt giận.”

Đáng tiếc, vị Khắc Giáp sư huynh kia chẳng chút mềm lòng, “Ta có thể bớt giận, nhưng các trưởng lão và Tông chủ có bớt giận được không?”

“Sư huynh đừng nóng, tuy không tìm ra tung tích của linh nữ nhưng ta có cách ép nàng phải xuất đầu lộ diện.”

Nghe Phù Vân đạo nhân nói vậy, sắc mặt Khắc Giáp sư huynh dịu đi một chút, “Hử? Nói nghe xem.”

Phù Vân đạo nhân vội nói, “Linh nữ kia trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần bắt người thân của nàng ra uy hiếp thì nàng chắc chắn sẽ xuất hiện. Với lại… như vậy có thể thúc đẩy quá trình biến hóa của nàng.” Mục đích cuối cùng của bọn họ là khiến linh nữ bị kích động, để linh nữ bạo phát oán hận.

Khắc Giáp sư huynh cười khẽ một tiếng đầy khinh miệt, ngữ khí thả lỏng đôi phần, “Cũng được đấy, vậy cho ngươi thêm chút thời gian, mau mau xử lý sạch sẽ chuyện bên này, sắp đến lúc thu lưới rồi.”

Nói xong lời này, Khắc Giáp cũng mất hứng thú nói chuyện với Phù Vân đạo nhân, phất tay dùng thuật dịch chuyển bay mất. Sau khi Khắc Giáp rời đi, chốc sau Phù Vân đạo nhân mới từ từ đứng dậy, mặt lộ vẻ âm trầm.

Gã không nói gì, chỉ liếc nhìn hướng bay của Khắc Giáp, sau đó quay đầu vào phòng.

Chờ hai ngươi kia đi hết, Tiểu Thạch Đầu quay lại chớp chớp mắt với Trọng Đạo Nam, chọc cho Trọng Đạo Nam phì cười, “Được rồi, có thể nói chuyện rồi.”

Tiểu Thạch Đầu thở ra một hơi.

Tiểu Thạch Đầu là đá, hắn vốn rất nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc người khác, còn thấy được “khí”, từ lúc bắt đầu tu luyện, hắn có thể cảm nhận được người khác mạnh yếu thế nào.

Về phần Khắc Giáp, tuy tu vi của hắn ta thua xa Trọng Đạo Nam nhưng cao hơn Tiểu Thạch Đầu rất nhiều.

Thế nên trong lúc “quang minh chính đại” nghe lén, Tiểu Thạch Đầu bất giác thở chậm lại, mãi đến khi Trọng Đạo Nam cho nói chuyện mới thở phào. Hắn giơ tay xoa ngực, cảm giác vừa nãy căng thẳng quá.

Trọng Đạo Nam im lặng vuốt tóc hắn, Tiểu Thạch Đầu hỏi, “Linh nữ là gì?”

Trong cuộc đối thoại kia, đề tài luôn xoay quanh hai chữ “linh nữ”, Tiểu Thạch Đầu ngẫm nghĩ, có lẽ vấn đề này liên quan mật thiết đến Trương Trọng Trường và Vương Nguyệt Nương.

Ánh mắt Trọng Đạo Nam tối dần, “Linh nữ… là nữ tử chứa đựng linh chủng chuyển thế.”

“Linh chủng?” Tiểu Thạch Đầu từng nghe về linh khí chứ chưa nghe linh chủng bao giờ.

“Phải.” Trọng Đạo Nam gật đầu, “Linh chủng có thể xem như bình chứa linh khí, thoạt nhìn người chứa linh chủng chẳng khác gì người bình thường, họ có tu luyện cũng không thể sử dụng tiên thuật, cùng lắm chỉ khỏe mạnh hơn người thường chút thôi. Nhưng nếu biết dùng các phương pháp đặc thù là có thể kích thích linh chủng bùng phát…”

Kiếp trước, Trọng Đạo Nam chỉ từng nghe nói chứ cũng chưa tận mắt thấy linh chủng, không ngờ bây giờ lại có người tìm kiếm linh nữ, thậm chí còn muốn kích thích linh nữ bùng phát sức mạnh.

“Bùng phát ra sẽ trở nên lợi hại lắm hả?”

“Rất mạnh, nhưng mà… bọn họ giống như suối nguồn linh khí, rất dễ bị người khác hấp thu.” Có thể bằng với lô đỉnh* tốt nhất.

*Lô đỉnh là nữ tử chuyên tu cung cấp sức mạnh, tăng công lực cho nam.

Tiểu Thạch Đầu nghe vậy, mặt hiện vẻ sợ hãi, giọng nhỏ dần, “Vậy là sẽ bị ăn thịt hả?”

Để trở nên mạnh mẽ, các loài sinh vật vẫn hay ăn thịt lẫn nhau mà.

Trọng Đạo Nam xoa lên mắt Tiểu Thạch Đầu, “Cũng gần giống thế.” Tuy cách hiểu của Tiểu Thạch Đầu không chính xác nhưng cũng không quá sai lệch.

Có rất nhiều tu chân giả vì muốn đột phá cảnh giới hoặc nâng cao tu vi mà nghĩ ra đủ loại phương pháp. Tìm những vật phẩm chứa tinh hoa đất trời về luyện chế là cách cơ bản nhất, ngoài ra còn có thể cướp nội đan của yêu quái, tuy cách này không được ủng hộ nhưng đa số vẫn chấp nhận làm.

Giờ thì ngay cả cách kích thích cho linh nữ bộc phát linh chủng cũng bị lôi ra dùng.

Tiểu Thạch Đầu rụt người vào lòng Trọng Đạo Nam, “Tiểu Thạch Đầu không muốn Vương cô nương bị ăn thịt đâu.” Tiểu Thạch Đầu hiền lành chứ không ngốc, hắn biết đối tượng trong cuộc đối thoại của hai người kia chỉ có thể là Vương Nguyệt Nương.

Trọng Đạo Nam xoa đầu Tiểu Thạch Đầu, bế đứng hắn lên, bước thẳng đến phòng của Phù Vân đạo nhân.

Sau khi vào phòng, Phù Vân đạo nhân trút bỏ lớp vỏ nhẫn nhịn, đập căn phòng đổ vỡ tan tành. Lúc Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu bước vào thì đón phải một đồ dùng bị gã ném bay, nhưng thật kỳ diệu, khi vật kia sắp chạm vào họ thì tự động rẽ sang hướng khác.

Phù Vân đạo nhân đập hết vật dụng trong phòng, đặt mông xuống ghế, sau đó trầm mặc suy tính.

Tu chân giả sợ điều gì nhất?

Dĩ nhiên là không thể tăng tiến tu vi, phải nhìn bản thân từ từ già đi như người phàm, trong khi những đồng môn xung quanh, thậm chí là vãn bối lần lượt vượt qua rồi bỏ xa mình. Sau đó thì bị người người cười nhạo, bảo mình không có thiên phú, không thể tiếp tục tu luyện.

Tuy người phàm cảm thấy tu chân giả có vẻ ngoài lớn tuổi đáng tin hơn, nhưng trên thực tế, tu chân giả có tu vi càng cao thì càng không đoán được tuổi tác. Chỉ những tu chân giả không tăng tu vi, tuổi thọ sắp cạn mới bắt đầu già đi.

Phù Vân đạo nhân chính là trường hợp này, thâm tâm gã vừa hoảng sợ vừa không cam lòng.

Gã khao khát được tiến thêm một bước nữa, gã căm ghét bề ngoài già nua của mình, căm ghét khi bị những đệ tử trẻ trung có thiên phú hơn mình chê cười.

“…Nhất định phải thành công.” Phù Vân đạo nhân ngồi đó tự lẩm bẩm, “Linh nữ chắc chắn sẽ xuất hiện.”

Nói thế, Phù Vân đạo nhân đứng bật dậy tính ra ngoài, đột nhiên phát hiện một người đứng ngay trước cửa không biết từ bao giờ, gã hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của người này.

Trong giới tu chân, người tu vi cao có thể nhìn thấu sức mạnh người tu vi thấp, và ngược lại, người tu vi thấp không thể phát hiện người tu vi cao.

Tình huống trước mắt, người này hoàn toàn không có chút chân khí nào, chỉ là một người bình thường.

Nhưng người bình thường sao có thể xuất hiện ngay trong phòng mà gã không biết được, hơn nữa gã cũng không biết người này đứng đó bao lâu rồi.

“Hắn có thể thấy chúng ta.” Tiểu Thạch Đầu được Trọng Đạo Nam ôm trong lòng, hắn suy nghĩ rồi hỏi thẳng Phù Vân đạo nhân, “Ngươi định đi đâu, làm gì?”

“Các ngươi là ai?!” Phù Vân đạo nhân giật mình, lùi về sau một bước, tạo khoảng cách với Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu. Nhưng căn phòng chỉ có bây lớn, gã không lùi xa hơn được. Gã nhanh chóng phát hiện hai người kia muốn rút ngắn khoảng cách, Trọng Đạo Nam giơ một tay lên, gã bị hút ngược trở về, ngã rạp xuống đất.

“Trả lời vấn đề đi.” Trọng Đạo Nam cụp mắt nhìn Phù Vân đạo nhân không thể nhúc nhích, “Ngươi muốn đi đâu, làm gì?”

Phù Vân đạo nhân toát mồ hôi lạnh, gã muốn ngẩng đầu nhưng không được, toàn thân bị luồng uy áp cực kỳ đáng sợ bao trùm. Cảm giác hết sức quen thuộc, mỗi khi các trưởng lão trong môn phái xuất hiện là gã sẽ cảm thấy hệt như lúc này. Cứ như có tảng đá nặng nghìn cân đè trên người, muốn nhấc một ngón tay thôi cũng vô cùng khó nhọc.

“Trả lời ta.”

Ngữ điệu của Trọng Đạo Nam rất nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến Phù Vân đạo nhân sợ khiếp vía, “Ta… ta chỉ muốn ra ngoài…”

“Rồi làm gì?” Tiểu Thạch Đầu hỏi, “Không được nói dối.”

“Ra ngoài… bắt người của Vương gia trói vào cột trên đài cao…”

—o0o—

Cột trên đài cao…

Bây giờ chỉ cần nhắc đến cột trên đài cao là toàn thành Tiên Duyên sẽ tự biết đó là cái gì. Đó chính là cột gỗ được dựng lên cho Phù Vân đạo nhân trừ yêu.

Vì Phù Vân đạo nhân đã hóa phép biến một mảnh đất bằng thành đài cao nên bỗng chốc có địa vị hơn người trong lòng người thành Tiên Duyên. Hơn nữa, cái đài kia nằm ngay phía Đông khu chợ nhộn nhịp nhất, ai ra đường cũng phải đi ngang qua nó.

Hai ngày nay, người dân bắt đầu đổ ra phố trở lại, không ít người còn đặc biệt đến nhìn, muốn chiêm ngưỡng cái đài đã từng bắt trói yêu quái.

Tuy không thấy tiên nhân, nhưng cái đài này được tiên nhân hóa phép ra đó biết không? Không biết yêu quái kia đã chạy đi đâu, không biết khi nào mới bắt được.

Một ngày nọ, lúc lại lượn ngang qua đài cao, mọi người phát hiện một tên lưu manh dáng dấp ranh ma, mặc áo ngắn leo lên đài.

Hành động này khiến người đi đường đồng loạt dừng chân, kinh ngạc nhìn tên kia.

Phải biết cái đài này là do tiên nhân biến ra đấy, mọi người chỉ dám nhìn thôi chứ nào có ai dám đặt chân lên, tên kia chán sống rồi à?

Nam tử được cho là chán sống trong mắt người khác cười khà khà, ngoác miệng thét lớn, “Các phụ lão hương thân xin hãy dừng chân nghe ta nói, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”

Hắn gào xong, những người đứng tuốt đằng xa bắt đầu tụ tập đến.

Người đi đường tuy không đông như ngày xưa nhưng chen chúc vây lại nhìn cũng náo nhiệt ra trò.

Lại Nhị nhìn mọi người đổ về, ý cười càng thêm rõ rệt, ở dưới có người nhận ra hắn, bèn chỉ hắn nói, “Đây chẳng phải Lại Nhị sao? Sao lại leo lên đài chém yêu vậy? Không muốn sống nữa à? Bình thường láu cá lắm mà, sao giờ đần độn thế?”

Lại Nhị cười một tiếng, ưỡn thẳng lưng, “Ta có đại sự muốn nói cho mọi người biết!”

“Có việc gì nói mau, bọn ta đang nghe đây!” Không chỉ người thường tụ tập mà ngay cả quan sai cũng có mặt, nghe Lại Nhị bảo có đại sự muốn nói nên mới không lôi hắn xuống, nhưng sắc mặt các quan sai cũng chẳng tốt đẹp gì mấy.

Có thể tưởng tượng được, Lại Nhị mà không có tin tức gì ra hồn thì hắn xúi quẩy thật rồi.

Lại Nhị thường ngày dối trá xảo quyệt, thấy quan sai là khom lưng cúi đầu chuồn mất, nhưng hôm nay thì tự tin có thừa, không xem quan sai ra gì, hắn hắng giọng, lớn tiếng nói, “Xem ra tất cả đã đông đủ, vậy ta nói đây, chốc nữa đừng có sợ quá mà mềm chân té xỉu đó!”

“Nói mau nói mau!” Người dưới đài thúc giục.

Lại Nhị ngẩng đầu, dõng dạc nói, “Một canh giờ sau, ngay tại chỗ này, tiên nhân sẽ đến chém yêu quái!”

Một lời vừa thốt ra, mọi người im phăng phắc, sau đó bùng nổ như đốt pháo, mồm năm miệng cười nhao nhao cướp lời, “Lại Nhị ngươi nói thật đó hả?”

“Tìm được con hồ ly tinh kia rồi à?”

“Ây da! Muốn xem trừ yêu quá!”

“Lại Nhị, lời này không thể nói bừa! Cứ cho là Phù Vân đạo nhân muốn chém yêu thì cũng đâu đến lượt ngươi làm? Có phải ngươi lừa gạt chúng ta không đấy?”

“Lại Nhị, ngươi mà nói dối thì hôm nay mọi người không tha cho ngươi đâu!”

Lại Nhị tự tiện trèo lên đài diệt yêu, nếu lời hắn nói là giả thì kết cục của hắn có thể sẽ bị đánh gãy tay chân.

Lại Nhị thấy mọi người dấy lên nghi ngờ, nhóm quan sai vây xem cũng dùng ánh mắt ác ý nhìn hắn, “Nè nè nè! Lại Nhị ta cũng tiếc cái mạng mình lắm! Chuyện quan trọng như vậy sao ta dám tùy tiện nói lung tung chứ! Là chính miệng tiên nhân nói cho ta biết đó, có điều… người này không phải Phù Vân đạo nhân…”

Lời kia vừa thốt ra, mọi người càng thêm sợ hãi.

“Chẳng lẽ còn một tiên nhân khác?!”

“Lại có thêm tiên nhân đến thành Tiên Duyên chúng ta hả?”

“Lại Nhị ngươi chớ có gạt mọi người!”

“Ta gạt các ngươi làm gì! Ta quý mạng mình lắm chứ bộ! Là tiên nhân bảo ta nói mà, các ngươi nghi ngờ cái gì? Dù sao thì chỉ một canh giờ sau là đến lúc rồi, cũng đâu có lâu, các ngươi mau đi truyền lời, gọi thêm người đến xem đi!”

Chỉ một canh giờ nữa là sẽ biết lời Lại Nhị nói là thật hay giả.

Mọi người xác định như vậy, sau đó lập tức chạy về báo cho người nhà, nhóm quan sai cũng về báo cáo với cấp trên.

Vài quan sai còn cẩn thận bắt Lại Nhị về tra khảo.

Lại Nhị tận mắt thấy tiên nhân dùng pháp thuật nên không quá sợ bị hỏi cung, vẫn đeo gương mặt tươi cười kể lại sự việc.

Quan sai không hỏi được gì bèn thả hắn đi rồi đi báo cáo với cấp trên.

Chưa đến một canh giờ mà hơn phân nửa thành Tiên Duyên đã tập hợp đầy đủ, đài chém yêu bị bao vây chật ních, gió thổi cũng không lọt. Thậm chí các quan gia cấp cao thích ru rú trong nhà cũng ngồi kiệu chen vào.

Mà trên đài cao chỉ trơ trọi mỗi cái cột, chẳng có gì khác.

Gần đến canh giờ, trái tim Lại Nhị đập như trống dồn.

Nhưng may quá, vị “tiên nhân” kia rất đúng giờ, thời khắc vừa điểm, có người đang ngẩng đầu nhìn trời hô to, “Các ngươi nhìn trên trời kìa!”

Mọi người lập tức ngửa cổ nhìn trời, đồng loạt bật ra âm thanh kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK