Cuối cùng, ông lão khó có lúc hào hứng muốn đoán mệnh cho Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam chẳng những bị Tiểu Thạch Đầu từ chối ý tốt, còn được Tiểu Thạch Đầu “phổ cập khoa học” một tràng về đề tài “Có nên tin vào bói toán hay không”.
Tóm lại… Tiểu Thạch Đầu nói cũng không phải không có đạo lý.
Ông lão không ngồi ở bàn khác nữa mà qua ngồi cùng bàn với Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam.
Tiểu Thạch Đầu vẻ mặt nghiêm túc nói với ông lão, “Vận mệnh có thể thay đổi, thế nên lão bá đừng hoàn toàn tin vào vận mệnh.”
“Tuy lão bá biết xem tướng nhưng chớ vội tin vào vận mệnh, nếu mọi chuyện không diễn ra đúng như dự đoán của lão bá thì sao? Với lại, sống mà biết trước tất cả những gì sắp xảy đến thì đâu còn gì là thú vị nữa?”
Ông lão, “…”
Ông cảm thấy không còn gì để nói.
Ông lão bị bài luận chúng ta phải tin tưởng vào bản thân của Tiểu Thạch Đầu gột rửa tâm hồn, quả thực dở khóc dở cười.
Nếu ai cũng có tư tưởng này thì chắc đại đa số người chẳng còn muốn xem bói nữa, như lời Tiểu Thạch Đầu đã nói. Người ta chỉ cần tin vào bản thân, lao động chăm chỉ, sống tích cực để làm người lương thiện là hạnh phúc.
Tiểu Thạch Đầu là người đầu tiên từ chối muốn biết vận mệnh của mình, trước kia ông chưa gặp ai như vậy cả.
Ông nhìn Trọng Đạo Nam ngồi đối diện, chỉ thấy Trọng Đạo Nam dịu dàng nhìn Tiểu Thạch Đầu, từ đầu đến cuối chẳng có vẻ gì là hứng thú với việc bói toán.
Hai người này… đúng là mới gặp lần đầu trên đời.
Ông lão nghĩ như vậy, nghĩ đến xuất thần. Tiểu Thạch Đầu uống trà, ngẩng lên thấy ông lão đang ngẩn người, nhất thời lo lắng.
Tiểu Thạch Đầu đứng lên, hươ tay trước mặt ông lão, nhỏ giọng gọi, “Lão bá? Lão bá?”
Ông lão hoàn hồn, chớp mắt, nhìn tách trà rỗng của Tiểu Thạch Đầu, “…Muốn thêm trà hả?”
Không đợi ông lão gọi nước, tiểu nhị nãy giờ ngồi bên cạnh nghe lập tức đến rót đầy tách trà cho Tiểu Thạch Đầu, cười lui về phía sau hai bước, “Hì hì, tiểu công tử nói tiếp đi nói tiếp đi…”
Không biết ông lão nghĩ gì sau khi nghe những lời này, còn tiểu nhị nghe xong bỗng dưng thấy cuộc đời có một bước ngoặt rõ rệt, rõ ràng trong lòng không mấy tán thành với tư tưởng đó nhưng lại đồng ý rằng Tiểu Thạch Đầu nói rất có đạo lý.
Mới đầu tiểu nhị không nghĩ nhiều, nhưng càng nghe lại càng nhập tâm.
Tiểu Thạch Đầu hớp một ngụm trà, thấy ba người đang nhìn mình chằm chặp, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, hắn đặt tách trà xuống, “Thật ra… xem bói cũng có cái lợi.”
“Tuy chớ nên quá tin vào bói toán, nhưng xem bói có điểm tốt thật.”
“Ví dụ như có thể đoán trước tai ương để chuẩn bị đối phó. Vậy là những người vốn sẽ bị thương hoặc chết có thể thoát khỏi kiếp nạn, đây là chuyện cực kỳ tốt mà.”
“Ừ, đúng là tốt thật.” Ông lão gật gù.
Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu, “Cơ mà… nếu đừng mê tín quá mức thì xem tướng số thật sự rất hay, ta thấy vậy đó.”
Nét mặt ông lão hết sức hiền từ, “Ngươi nói phải lắm.” Tuy nói những lời này với một thầy tướng số quả thực không thích hợp cho lắm, biết đâu còn chọc người ta nổi cáu, nhưng ông lão lại thấy thích thú vô cùng.
Có thể gặp được người không mê tín, không phụ thuộc vào vận mệnh như thiếu niên này, ông vui lắm.
Ông lão nhìn Trọng Đạo Nam, sau đó rũ mắt. Nước trà trong tách phản chiếu hình ảnh một ông già râu tóc bạc trắng. Ông vốn nghĩ mình sẽ cứ như vậy mà nhắm mắt xuôi tay, nhưng nếu là thiếu niên này…
“Tiểu công tử… ngươi… có muốn theo ta học xem tướng không?”
“Hở?” Tiểu Thạch Đầu há hốc miệng, Trọng Đạo Nam vẫn luôn lơ đễnh cũng ngẩng đầu nhìn ông lão.
Phải hình dung ánh mắt đó như thế nào đây? Ông lão chỉ thấy toàn thân lạnh buốt, trong nháy mắt ông đã nghĩ mình sẽ chết ở đây. Thế nhưng cảm giác đáng sợ đó cũng biến mất rất nhanh. Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, “Không cần đâu, ta không muốn học bói toán.”
Tuy Trọng Đạo Nam khiến ông lão thấy khủng hoảng, nhưng hiếm lắm ông mới gặp được một người trẻ làm mình yêu thích đến thế, bèn mặt dày hỏi lại, “Thế ngươi không muốn đoán trước tai ương để đi cứu người khác sao?”
Tiểu Thạch Đầu nhíu mày, suy nghĩ rồi thở dài, dáng vẻ trầm lắng, “Ta cảm thấy… mình không thể gánh vác nổi trọng trách đó. Lão bá nói xem… nhất định là rất đau khổ đúng không?”
“Hả?” Ông lão không hiểu, đau khổ à?
“Ngày nào cũng có tai ương kiếp nạn xảy ra đúng chứ? Nếu lão bá có thể đoán được hết, chẳng phải sẽ rất đau khổ sao? Bởi vì lão bá chỉ có một mình, không thể nào giúp đỡ hết từng người được.”
Ông lão nhìn Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam ngồi đối diện thì nhìn ông.
Ánh mắt Trọng Đạo Nam nhìn ông quá bình thản, tĩnh lặng đến mức khiến người ta sợ hãi. Ông vẫn không nỡ dời mắt khỏi Tiểu Thạch Đầu, càng lúc càng muốn nhận thiếu niên này làm đồ đệ.
Thật ra lý luận của Tiểu Thạch Đầu không hoàn toàn là đúng, nếu phân tích cụ thể sẽ thấy còn rất nhiều thiếu sót. Nhưng khiến người ta cảm thấy đáng quý là Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ đến phương diện này.
Không có người bình thường nào nghĩ đến vấn đề này cả.
Ai cũng muốn lợi dụng khả năng bói toán để xem trước chuyện mình quan tâm, và phải làm gì để tranh thủ được nhiều lợi ích cho bản thân.
Còn sức khỏe người đoán mệnh thế nào, nội tâm có đau khổ hay không thì chẳng một ai để ý.
Quả thật… vô cùng đáng tiếc.
“Thật sự không muốn học à?”
Tiểu Thạch Đầu mỉm cười lắc đầu, “Không muốn đâu.”
“Chúng ta đi thôi.” Trọng Đạo Nam đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện giữa ông lão và Tiểu Thạch Đầu, y thản nhiên nhìn ông một cái, bao nhiêu lời ông muốn nói lập tức nuốt ngược trở về, không cách nào thốt ra khỏi miệng.
Tiểu Thạch Đầu nghe Trọng Đạo Nam nói vậy thì đứng bật dậy, hết sức tự nhiên kéo tay Trọng Đạo Nam, quay lại vẫy tay từ biệt ông lão và tiểu nhị, chẳng chút lưu luyến theo Trọng Đạo Nam lên xe ngựa. Hai người cứ thế mà đi, hệt như lúc đến.
Mãi đến khi xe ngựa chạy xa, ông lão mới lấy lại tinh thần.
Nam tử gọi là A Nam kia… đúng là quá lợi hại…
Nhưng mà…
Với thực lực như vậy, phải làm sao mới vượt qua nổi kiếp nạn về sau? Mặc dù chưa tính toán cẩn thận nhưng ông vẫn nhìn ra được tai kiếp của hai người, nếu đúng là thật… Có điều trông hai người tướng mạo bất phàm, không giống người thường, vận mệnh và tương lai cũng quá sức mơ hồ, ngay cả ông cũng không thể nhìn rõ.
Cuộc gặp gỡ hôm nay quả là kỳ lạ.
…Thôi, nếu ông tính không nhầm thì cơ duyên giữa ông với họ vẫn còn, nếu may mắn gặp lại ông có thể nhắc nhở họ đôi câu.
Dù sao thì mục đích của bói toán vốn là để giúp cuộc đời tươi sáng hơn mà.
Nghĩ như vậy, ông lão tự động bật cười, ông thật sự bị lời nói của tiểu tử kia gột rửa rồi.
Tiểu nhị bên cạnh dùng ánh mắt quan ngại nhìn ông, chờ tiếng cười tắt hẳn mới thận trọng hỏi, “Nè… lão thần tiên… ông có ổn không đó?”
Ông lão nhìn sang tiểu nhị, giơ tay vỗ vai hắn.
Động tác thân thiết này khiến tiểu nhị được ưu ái mà sợ, ông lão lắc đầu nói, “Cảm tạ đã quan tâm, ta không sao hết.” Nói xong, ông đứng lên bước ra ngoài.
Ra đến cửa, ông lão ngửa đầu nhìn trời, cười một tràng dài, giọng cười sảng khoái không nói nên lời.
Tiểu nhị nhìn theo âm thanh, lại không thấy bóng dáng ông lão đâu cả. Ông rời đi không một tiếng động, hệt như lúc xuất hiện. Chỉ còn tràng cười vang dội không biết truyền đến từ đâu, rồi tiếng cười cũng nhanh chóng tan biến.
Trước đó tiểu nhị còn sợ hãi, nhưng sau khi nghe ông lão đoán mệnh, bây giờ hắn chẳng sợ chút nào, hắn đâu có gặp quỷ, hắn gặp lão thần tiên đó.
Tuy là…
Tuy lời nói của Tiểu Thạch Đầu thật sự tác động đến hắn, nhưng không thể phủ nhận ông lão đúng là một người rất thần thông.
Rời khỏi lán trà, Tiểu Thạch Đầu lười biếng nằm nhoài trên đùi Trọng Đạo Nam, Trọng Đạo Nam dựa vách thùng xe, rũ mắt nhìn hắn, im lặng không nói gì, chỉ giơ tay chắn ánh nắng cho hắn.
Tiểu Thạch Đầu úp mặt vào bụng Trọng Đạo Nam, ngủ say sưa trên chiếc xe lắc lư, nửa người nằm gọn trong lồng ngực Trọng Đạo Nam.
Trọng Đạo Nam thấy Tiểu Thạch Đầu đã ngủ, y sử dụng pháp thuật để Tiểu Thạch Đầu ngủ sâu hơn, không bị thứ khác quấy nhiễu, sau đó nhìn về phía trước, đánh xe chuyển hướng.
Người ta thích đi đường lớn, còn con đường mà Trọng Đạo Nam chọn lại vô cùng hẻo lánh, thậm chí không có cả lối mòn.
Nhưng chẳng sao cả, con ngựa vẫn tiếp tục đi, cứ như giữa không trung có một con đường bằng phẳng vô hình để nó vững vàng sải móng.
Móng ngựa để lại dấu vết hình trăng non trên không khí, lát sau biến mất, cả dấu bánh xe cũng thế.
Mới đầu con ngựa cũng hơi sợ, nhưng nó vẫn tiếp tục đi, con ngựa tò mò cúi đầu nhìn xuống, sau đó hưng phấn hẳn lên, tung vó chạy như bay.
Tốc độ cực kỳ nhanh…
Gió thốc phần phật thổi bay màn xe, nhưng khi thổi đến Tiểu Thạch Đầu thì lập tức biến thành dìu dịu.
Con ngựa phi nước đại thỏa thích rồi từ từ hạ thấp độ cao, loáng thoáng trông thấy một hòn đảo ẩn hiện sau mây mù, bao bọc quanh đảo toàn là nước, chim chóc sải cánh lượn lờ.
Trọng Đạo Nam cúi đầu lay lay Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu mơ màng mở mắt, Trọng Đạo Nam thấp giọng nói, “Chúng ta đến nơi rồi.”
“Đến rồi hả?” Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác một lúc mới hiểu Trọng Đạo Nam có ý gì, hắn lật người lại, bò ra cửa nhìn, “oa” một tiếng.
Có chú chim trắng lượn đến bên hông xe ngựa, dường như rất tò mò về vật thể lạ biết bay này.
Tiểu Thạch Đầu vươn tay muốn vuốt chú chim, chú ta lại vỗ cánh bay đi trước khi bị Tiểu Thạch Đầu chạm phải.
Tiểu Thạch Đầu ôm cổ Trọng Đạo Nam, “A Nam A Nam! Chúng ta xuống dưới xem đi!”