Kì thật sau khi nghe Đoan Yến miêu tả nữ nhân kia, trong đầu ta đã sớm phác ra hình dung của nàng. Ta đã gặp qua nàng, ngày đó ở Thính Vũ Lâu kinh ngạc thoáng nhìn, ta vẫn nhớ kĩ thật sâu nữ nhân mặc áo choàng, với mái tóc dài màu trắng khác thường, áo bào màu đen của nàng phủ xuống che giấu, chỉ có chút yêu dị tươi cười, không thể quên.
Nghe khẩu khí này của Lạc Thần, chẳng lẽ nàng….. Quen với nữ nhân tóc trắng sao?
Ta hồ nghi, lại cảm thấy tay của Lạc Thần lúc nóng lúc lạnh, tinh mịn phủ một tầng mồ hôi, trong lòng không khỏi lay động . Từ bên cạnh lén nhìn nàng buông xuống ánh mắt, từ trong con mắt cất giấu sợ hãi cùng kinh hoàng.
Nàng….Nàng thật sợ hãi sao?
Đột nhiên ý nghĩ đó thoát ra khiến ta cảm thấy cực kì bất an, ta cảm tưởng như đứng trêи một miếng băng mỏng, một chữ cũng không nói nên lời, nữ tử vẫn trầm tĩnh kiên định kia như vậy ầm ầm sụp đổ, tan thành mảnh nhỏ. Nhưng là trong lòng ta phát sinh hàng loạt nghi vấn, vẫn không thể mở lời hỏi nàng.
Chỉ có thể gắt gao nắm tay nàng.
Nàng giống như cảm giác được , ngẩng đầu nhìn ta một cái, rồi lại rất nhanh né tránh, cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm sàn gạch, không biết suy nghĩ chút chuyện gì.
Đợi một hồi lâu không thấy Lạc Thần trả lời, Đoan Yến trêи mặt đất , nâng cằm ngạc nhiên nói :”Lạc cô nương, sắc mặt ngươi không tốt? Chẳng lẽ câu trả lời của ta khiến ngươi không hài lòng sao? Ai, trời thấy, ta đều nói thật, tuyệt đối không lừa các cô nương, nếu có một câu hư ngôn, thì ta chết cũng không tử tế.”
Lạc Thần phục hồi tinh thần lại, nghiêng mặt đi, hướng hắn tái nhợt cười cười, nói:”Không có, ngươi nói rất đúng, đa tạ ngươi.”
Sau đó nàng rút tay ra khỏi tay ta.
Ánh mắt ta gắt gào nhìn chằm chằm nàng, một giây cũng không dám rời đi.
Nàng định làm gì?
Lạc Thần đi đến bên cạnh Vũ Lâm Hanh cách đó không xa, kéo đến một bên đứng, dùng thanh âm rất thấp nói vài câu qua lỗ tai Vũ Lâm Hanh. Ta cơ hồ nghe không rõ ràng, chỉ thấy Vũ Lâm Hanh biểu tình đầu tiên là có chút nghi hoặc, tiện đà sắc mặt có chút tái nhợt, đến cuối cùng, trêи mặt lại thay đổi bất ngờ, phức tạp chi cực, ta căn bản hình dung không được.
Kết thúc, Vũ Lâm Hanh có chút đăm chiêu gật đầu, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua nàng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cùng với vẻ mặt xinh đẹp tươi cười lúc bình thường như trở thành hai người khác. Chỉ thấy miệng nàng giật giật, ánh mắt ta tinh tường hơn người thường một chút, nhìn đoán ra được Vũ Lâm Hanh nói với Lạc Thần ba chữ :”Yên tâm đi.”
Yên tâm đi?
Tại sao Vũ Lâm Hanh lại nói ba chữ này? Rốt cuộc Lạc Thần đã nói với nàng chuyện gì?
Ta nhìn thấy, chỉ biết gắt gao cắn môi, trong lòng đau đớn, thậm chí có chút không cam lòng nổi lên: Rốt cuộc chuyện gì không thể nói cho ta mà lại nói được cho Vũ Lâm Hanh?
Lạc Thần, ngươi suy nghĩ chuyện gì? Nhiều chuyện như vậy, ngươi lại cứ chịu đựng một mình, nay tình nguyện cùng Vũ Lâm Hanh nói, cũng không nguyện ý cùng ta chia sẻ sao? Là ta làm gì không tốt, làm ngươi thất vọng, hay là ngươi cảm thấy ta căn bản không thể cho ngươi dựa vào?
Ta cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy ủy khuất như vậy, tựa như bị từ bỏ, trong lòng cảm thấy chua chát.
Rốt cuộc Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh cũng nói xong, xoay người lại. Nàng ngẩng đầu nhìn ra, trêи mặt lộ một tia cười khoải mái.
Ta thấy nàng đối với ta nở nụ cười, tim lại đột nhiên đập thình thịch, giống như một con thỏ đang nhảy trong lồng ngực. Ta mới hiểu được, tâm tình của ta theo nàng mà xoay tròn, nàng vui ta vui, nàng buồn ta buồn. Đến giờ phút này, ta thật sự không muốn rời xa nàng.
Nàng hướng ta vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói:”Thanh Y, ngươi đi ra đây, ta có lời muốn nói với ngươi”.
Ta đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đầy cõi lòng vui sướиɠ, ngập ngừng một tiếng đáp ứng nàng:”Hảo…… Hảo.”
Nàng như bóng trắng nhanh nhẹn xoay người tiến đến cửa mộ. Ta vội vàng đi theo, chỉ nghe Đoan Yến phía sau kêu một tiếng: “Ai, Lạc cô nương ngươi đừng đi nha! Có chuyện gì thần bí phải ra bên ngoài nói, chẳng lẽ cũng không thể nói cho chúng ta cùng nghe?” Vũ Lâm Hanh ở phía sau Đoan Yến khẽ quát:”Ngươi ngừng nói lại đi, một đại nam nhân lại nói nhiều như vậy làm chi! Tại kia hảo hảo ngồi, ta còn có rất chuyện trọng yếu muốn hỏi ngươi, ngươi cấp bổn cô nương nói rõ ràng, đừng lề mề nữa.”
“Còn chuyện gì? Những điều cô nương hỏi, ta đều đã nói rõ ràng!”
“Lúc đó là ma quỷ hỏi ngươi, giờ đến phiên ta! Giờ ngươi ngồi ngay ngắn đây!”
Bọn họ thanh âm ồn ào, trong đó còn kèm theo vài tiếng Hoa Tích Nhan cười khẽ. Mà ánh mắt của ta rơi xuống thân ảnh màu trắng càng lúc càng xa phía trước , trong lòng tim đập lợi hại, tuy rằng mang theo vài phần nghi hoặc, nhưng mà phần lớn vẫn là vui mừng.
Ra cửa mộ thất, Lạc Thần liền dọc theo mộ đạo phía trước đi, trong mộ đạo cực kì yên tĩnh, ngoài tiếng bước chân của hai ta, chỉ nghe mơ hồ tiếng Vũ Lâm Hanh, Hoa Tích Nhan cùng Đoan Yến y y nha nha không rõ ràng.
Lạc Thần đi chậm lại, ánh lửa từ ngọn đèn minh đăng như nước chảy xuôi trêи mặt đấy, mờ nhạt mà mềm mại. Nàng giống như đi trêи dòng nước mờ nhạt ấy, quanh thân thản nhiên một tầng vầng sáng, khinh mạn bước đi, ta cũng không nói một lời theo sau nàng.
Đi được một hồi, cách mộ thất hơi xa một chút, nàng đột nhiên ngừng lại, mà ta vẫn bảo trì bộ pháp về phía trước , không lưu ý nàng đã muốn nghỉ chân, lập tức liền va vào thân thể nàng.
Lòng ta thoáng chốc nhất loạn.
Mà nàng cúi đầu, dang rộng ha tay, vừa vặn đem ta nhu vào trong lòng.
Loại u lãnh hương khí chỉ có ở nàng đột ngột tràn đến.
Giờ phút này, ta giống như ma nhập,không còn kiểm soát, cảm tình chôn chặt trong lòng nháy mắt phát ra, hai tay gắt gao quàng một vòng, dùng sức ôm lấy thắt lưng đơn bạc của nàng, đem mặt thật sâu chôn ở trong ngực nàng, tham luyến từng chút điềm đạm an tĩnh hương vị trêи người nàng.
Mùi thơm lãnh hương ngào ngạt trêи người nàng bao phủ lấy ta, đã rất lâu ta chưa cảm nhận được, nay dưới lòng đất âm u ẩm ướt này, càng trân quý vạn phần.
“Lạc Thần……” Ta cất tiếng gọi tên nàng, nhưng rồi tiếp theo một chữ cũng không nói nên lời. Ta thậm chí quên hỏi nàng tại sao lại gọi một mình ta ra đây. Ta chuyện gì cũng không nghĩ, chỉ như vậy ôm chặt nàng. Tại cổ mộ nguy hiểm rình rập tứ phía này, ta không biết ngay sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, chuyện xấu nhất cũng có thể xảy ra – cái chết có thể đến bất cứ lúc nào.
Cho nên ta không cần sợ gì nữa, chỉ cần được ôm nàng trong chớp mắt cũng đã là đủ.
Ta không hy vọng xa vời sau này, chỉ cần giờ phút này là tốt rồi.
Ôm một hồi, nàng buông lỏng tay ra, ánh mắt nhu hòa nhìn ta, khẽ cười cười, nói:”Ta có thứ này cho ngươi.”
Ta sửng sốt, chợt thấp giọng nói:”Là chuyện gì? Ngươi bảo ta đi ra…… Là, là muốn đưa ta thứ gì sao?”
Nàng không nói lời nào, chính là theo trong lòng lấy ra một khối mỏng manh . Thứ kia toát ra một một loại huyết hồng màu sắc, dưới ánh lửa chiếu rọi dị thường thông thấu, ta vừa thấy đã nhận ra hai mảnh ngọc lưu ly hình cá chép, chúng dĩ nhiên hợp lại làm một khối.
Ta thấy ngọc bội lưu ly huyết sắc kia không khỏi chấn động: Đây không phải là mảnh ngọc Lạc Thần trong mộ Sở vương phi đem theo sao?
Lạc Thần khẽ đem ngọc bội phân hai nửa, một nửa thu hồi trong lòng chính mình, rồi lại xòe bàn tay đưa cho ta mảnh còn lại , ôn nhu nói : “Hiện tại nó là của ngươi, thu hảo nó”.
Tua ngọc bội lạnh lẽo, rõ ràng mỏng như vậy, mà ta lại cảm thấy sức nặng vạn cân, “Tại sao lại đưa cho ta? Ta nhớ rõ đây là theo trong tay Sở vương phi……”
Ta đột nhiên dừng lại, không nói tiếp. Bởi vì từ trước đến nay, một chút ta cũng không hiểu rõ. Ngọc bội này trước kia một nửa thật sự là trêи tay Lạc Thần, một nửa khác là nàng theo lăng mộ lấy ra- nàng lúc ấy đối Sở vương phi nói là “Ta tới lấy lại đồ của ta”. Chẳng lẽ nàng từng đến lăng mộ kia, đem một nửa ngọc bội cất giấu ở đó, rồi lại tới thu hồi nó lại?”
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lạc Thần đôi mắt thâm thúy, như xem thấu nghi hoặc trong lòng ta, nói:”Ưm, ta chỉ lấy lại những thứ thuộc về ta, đây là thứ mẫu thân ta để lại cho ta cùng tỷ tỷ”.
“Ngươi có tỷ tỷ?” Ta càng phát ra giật mình, cho tới nay, nàng luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng, lẻ loi một mình, ta rất khó tưởng tượng nàng thế nhưng lại có một tỷ tỷ. Nàng trước giờ còn chưa từng nhắc tới với ta.
Tại sao nàng hiện tại lại nói ra điều đó, lại còn đem một nửa mảnh ngọc bội tặng ta?
Ta nhất thời cảm thấy trong lòng bất an không yên.
“Đúng, ta có một tỷ tỷ.” Lạc Thần nhẹ nhàng gật gật đầu: “Ban đầu ngọc bội vốn là đầy đủ một khối , mẫu thân ta dự tính sinh ra nam hài sẽ đem khối ngọc hoàn chỉnh tặng hắn, nhưng là nàng lại sinh đến hai nữ hài, cho nên đã đem ngọc bội phân làm hai, ta cùng tỷ tỷ mỗi người một nửa.”
Ta nói:”…… Vậy tỷ tỷ ngươi hiện tại như thế nào ? Sao chưa từng nghe ngươi nhắc tới ?”
Nàng buồn bã nhìn ta, lông mi hơi túc khởi lạnh lạnh nói:”Nàng đã chết.”
Lòng ta trầm xuống, im lặng, cảm thấy đề tài đột nhiên trầm trọng xuống.
Nàng làm như tự giễu, nhẹ nhàng cười cười:”Nàng thực ngốc, cho nên đã chết.”
Thực ngốc…… Cho nên…. Đã chết?
Ta mơ mơ màng màng, không biết ý tứ hàm xúc của nàng là gì, lại nghe nàng nói tiếp:”Mẫu thân nói về sau nếu chúng ta hai tỷ muội gặp gỡ tâm nghi nam thử, thành giai ngẫu, thì đem ngọc bội tặng cho đối phương, tỷ tỷ nàng đã đem xuất đi một lần, mà của ta……”
Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn ta, hiện tại mới nghe ra ý tứ hàm xúc của nàng, mặt thoáng chốc nóng bỏng lên, cảm giác ngay cả miếng ngọc cá chép cũng cơ hồ muốn làm phỏng tay ta.
Nàng đưa tay đặt lên tim ta, đôi mắt hàm chứa chút ánh sáng nhu hòa, nói:”Thanh Y, ngay cả ngươi không phải nam tử, nhưng ngươi là niềm vui duy nhất của ta trêи đời này, cho nên…..”
Ta bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên nở nụ cười, có chút e lệ nhìn nàng, nói:”Này xem như ngươi cho ta …… tín vật đính ước sao?”
Khuôn mặt tái nhợt tú lệ của nàng nổi lên một tia hồng nhuận, mi tâm lại ngưng một tia khổ, vươn tay, vuốt vuốt tóc ta, có chút né tránh cười nói:”Tất nhiên là , ngươi phải thu hảo, bằng không ta sẽ sinh khí.”
Ta đem nửa phiến ngọc bội cẩn thận thu vào trong lòng, dán tại nơi gần trái tim nhất, cười nói:”Bộ dạng nóng giận của ngươi là như thế nào?”
Nàng như có chút đăm chiêu nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói:”Kia tự nhiên là thực đáng sợ , ngươi có sợ không?”
“Ta cực sợ .” Ta nháy mắt mấy cái, làm bộ e ngại biểu tình, dừng một hồi, nhìn nàng, thật lòng nói: “Lạc Thần, theo ta trở về đi.”
Đây là lời nói trịnh trọng nhất trong đời ta.
Lòng ta đã suy nghĩ tích góp điều này hồi lâu không dám nói, ngay tại giờ phút này lại nói ra.
Nàng giương mắt, có chút giật mình nhìn ta.
“Chờ chúng ta ra khỏi lăng mộ này, ngươi liền theo ta trở về được chứ? Trở lại Thục đi, cùng nhau sống, cuộc đời này miễn ngươi lưu ly, miễn ngươi ưu thương, không bao giờ tách ra — ngươi…… Ngươi có đáp ứng ta hay không ?”
Nàng cũng không nói chuyện, ánh sáng trong đôi mắt lưu chuyển.
Ta chờ đợi nhìn nàng, cả người bởi vì kϊƈɦ động mà có chút phát run: “Ngươi không biết, này hết thảy với ta mà nói đều là dày vò, ngươi rất nhiều chuyện đều cất giấu không nói với ta. Ưu sầu cũng tốt, bi ai cũng tốt, e ngại cũng tốt, đều một cỗ cất giấu trong lòng. Nhưng là…… trong mộ này thấy bộ dạng ngươi như vậy, ta lại thấy khổ sở trăm ngàn lần. Như ngươi vừa rồi mới cùng yêu nữ nàng thấp giọng nói chuyện…. Ta không biết ngươi đối nàng nói chuyện gì, nhưng là lòng ta thật khó chịu, có phải ta không tốt nên ngươi mới không nguyện ý cùng ta chia sẻ của ngươi hết thảy……”.
Nàng lắc đầu cười khổ, thở dài một tiếng, coi như thì thầm:”Cô nương ngốc, như thế nào lại thế, ngươi rất tốt.”
“Vậy ngươi đáp ứng ta sao?”
“Ta đáp ứng ngươi.” Nàng tiến sát đến, nhìn vào mắt ta, lại tiếp tục dặn bàn nói:”Nhưng mà…… nhưng mà ngươi nhớ rõ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi đều phải đi theo Lâm Hanh đi, biết không?”
Ta nhìn đôi mắt nàng thâm trầm như mặc ngọc của nàng, đột nhiên có loại dự cảm bất hảo, trong lòng một trận kinh hoàng không thôi, hỏi:”Ngươi đâu? Ngươi không ở bên cạnh ta sao?”
Nàng vươn tay ôm ta, thậm chí có thể cảm thấy nàng không biết vì nguyên nhân gì mà có chút run run. Thân thể của nàng càng phát ra gầy yếu , nhu tiến trong lòng chỉ cảm thấy đau lòng.
Bên tai là nàng có chút run rẩy nói nhỏ,”Ta…… Ta tất nhiên cũng vẫn bồi ở bên cạnh ngươi.”
=======================
chương này rất hay, gợi lại nhiều chi tiết cũ