Mặt của ta lúc này bỗng nóng lên.
Lạc Thần cũng không nói chuyện, chỉ cởi ngoại sam màu trắng ướt đẫm của mình, choàng lên trêи người ta, che đi quần áo và bộ dạng chật vật của ta. Tay nàng lập tức ôm lấy eo của ta, mang theo ta bay nhanh lên thuyền.
Do mới vừa rồi trải qua một phen khổ đấu, ta thân mình buông lỏng trễ xuống dưới, hai chân run đến cơ hồ không đứng được, nếu không phải Lạc Thân ôm vai ta, chỉ sợ liền ngã thẳng xuống boong thuyền kia.
Lúc này Mộc Thanh đang cuộn tròn ở một góc của đầu thuyền, sớm bị Long Lí đột nhiên xuất hiện kia dọa mất mật, ôm đầu co rúm thân thể, mà Thẩm Úc cũng che nón trêи mặt, cũng là không ngừng run rẩy, trong miệng liên tục xin khoan dung nói: “Long vương gia. Long vương gia tha… Long vương gia tha mạng a!”
Bọn hắn lại không biết, ba ba hung dữ kia là Long vương gia, không, nghĩ là long tam công chúa, lúc nãy đã về chầu trời.
Lúc này Vũ Lâm Hanh vừa vặn cũng mò lên thuyền, nhìn thấy một màn này, liền đi qua đi vỗ vỗ bả vai của Mộc Thanh, xoay người hì hì cười nói: “Thanh Tiểu ca, nương tử long tam này của ngươi quá hư hỏng, cho về nhà mẹ đi, ngươi đừng nên thương nhớ, sớm tỉnh lại đi.”
Nghe xong Vũ Lâm Hanh một phen bậy bạ, Mộc Thanh lúc này mới ngẩng đầu, xoay cổ qua liếc chúng ta một cái, ngập ngừng nói: “Ba vị cô nương.. Long vương gia.. Thật đi rồi sao?”
Ta hướng hắn gật gật đầu, không nghĩ đầu vai đột ngột một trận đau nhức đánh úp, không chịu nổi thân mình run lên một chút.
Lạc Thần vội hỏi: “Mộc Thanh, trêи thuyền có dược trị thương không?” Chúng ta lần này xuất môn chỉ là vì muốn tra xét thực hư, không ngờ được sẽ bị thương, bây giờ cũng không có chuẩn bị thuốc trị thương linh tinh để băng bó.
Mộc Thanh nhìn chằm chằm bả vai của ta, sắc mặt biến đổi, khẩn trương nói: “Có, có, các ngươi đi theo ta.” Vừa nói xong vừa trở mình đứng lên, vội vàng dẫn chúng ta vào khoang thuyền. Hắn ở góc sáng sủa của khoang thuyền sờ soạng cái sọt đan bằng tre nửa ngày, lúc này mới lấy ra một cái cái chai nhỏ màu đen, quay đầu lại nói: “Đây là thuốc trị thương nương đích thân chuẩn bị cho ta, cất ở trong này hồi lâu chưa từng dùng qua, chỉ là thuốc này thật sự thô chế, Sư cô nương tạm thời khẫn cấp dùng tạm.”
Lạc Thần nói cám ơn, tiếp nhận bình dược trong tay Mộc Thanh, một bên giúp ta ngồi lên chiếc bàn gỗ chân thấp, rồi mang một cái lò than đặt bên cạnh ta, liền muốn bắt tay vào bôi thuốc. Chỉ là ngón tay nàng vừa đặt lên ngoại sam của ta, bỗng dưng động tác dừng lại, quay đầu lại, nhíu mày nhìn Mộc Thanh đang ngây ngốc đứng nhìn.
Mộc Thanh mặt đỏ bừng, lên tiếng: “Ta.. Ta ra ngoài quan sát tình hình trước.” Nói xong, vội vàng thức thời địa đi ra khoang thuyền.
Mà Mộc Thanh tuy là đi rồi, đôi mắt vẫn còn rất mệt mỏi.
Vũ Lâm Hanh tìm tư thế thoải mái ngồi ở bàn gỗ đối diện, nâng cằm, híp mắt đánh giá ta và Lạc Thần, miệng thúc giục nói: “Hai ngươi hai đừng trừng mắt, nhanh đắp dược a, nếu chậm trễ sẽ để lại sẹo. Sư Sư ngươi đừng lo lắng, ta ở đây coi chừng dùm, bên ngoài không ai dám tiến vào nhìn ngươi cởi quần áo dược đâu, ngươi cứ thong thả thoải mái, ngàn vạn lần không cần thẹn thùng nha.”
Kẻ này đọc hai chữ “Ngàn vạn lần” cực kỳ rõ ràng, hoa đào uyển chuyển trong mắt giống như muốn nổi trêи mặt nước, đã sớm quên mới vừa rồi là vị “cao nhân” nào bắn ta một tiễn, làm ta trở thành nông nỗi như vậy.
Ta dựa vào tấm ván gỗ khoang thuyền, đau muốn rét run, nhưng nhất thời nói cũng không nổi, trong lòng chỉ muốn cho nàng ta ngàn đao, từ trong ra ngoài ân cần thăm hỏi vài lần: “Thẹn thùng cái quỷ ngươi, còn không chạy nhanh ra ngoài cho ta!”
Mà Lạc Thần” Ba” một tiếng, đem bình dược dưới chân bàn gỗ, lập tức đứng dậy, một tay xách áo của Vũ Lâm Hanh, cơ hồ nâng Vũ Lâm Hanh lên, liền phụ giúp nàng đi ra ngoài.
Vũ Lâm Hanh cước bộ lảo đảo, vừa bị xô đẩy vừa hô to: “Uy, uy, ma quỷ ngươi làm sao a, tất cả mọi người là nữ nhân, liền cho phép ngươi xem, còn ta xem không được? Chỉ cho Châu Quan phóng hỏa, nhưng không cho dân chúng đốt đèn (1), trêи đời này còn có đạo lí không?”
Ta nghe nàng ủy khuất quát to, khuôn mặt đỏ bừng giận dữ, rơi vào đường cùng đành phải bỏ đi kiêu ngạo. Cái đạo lý này mà dùng với yêu nữ, hai chữ “thiên lý” thật là không xứng.
Bên kia Lạc Thần vỗ lên bả vai của nàng, bất động thanh sắc lãnh tĩnh nói: “Vẫn là ta thoa dược tốt hơn. Hiện nay chuyện giao cho ngươi cũng thập phần quan trọng, mới vừa rồi khi ta dùng Cẩm Sắt đâm vào, phát hiện trong bụng Long Lí kia có đồ vật gì đó. Long Lí này xuất hiện thập phần kỳ quái, đồ vật cất giấu bên trong nhất định là không tầm thường, ngươi nhảy xuống sông lấy đồ vật trong bụng nó đi.”
Lạc Thần nói xong, mở to một đôi mắt ngây thơ, nhìn nàng chờ mong.
Vũ Lâm Hanh chọn mi nói: “Tại sao lại cứ bắt ta giết mấy con quái vậy ấy lấy đồ, sao ngươi không nói muốn ta nhân tiện hầm canh cá cho Sư Sư bổ bổ thân mình, khôi phục nguyên khí đi?” Nàng khi nói chuyện vung mạnh tay áo, nhưng thật ra một bộ mong chờ muốn thử đi hầm canh.
Ta tưởng tượng đến bộ dạng của Long Lí kia, lòng thoáng chốc một trận quay cuồng, mang nó lên nấu canh cá? Không bằng bảo ta đi chết đi.
Lập tức nhịn đau, bất kể kết quả, yếu ớt phun ra một câu: “Ta.. Ta không thích.. Ăn cá!”
Lạc Thần liếc ngang Vũ Lâm Hanh một cái, nói: “Ta tự nhiên cũng không thích ăn cá, ngươi nếu là hảo tâm nấu, liền tự mình nấu đi.” Nói xong, lưu loát vén mành, đẩy nàng ra ngoài.
Vũ Lâm Hanh ở bên ngoài rèm hầm hừ mà kêu to, ta nghiêng tai vừa nghe, chờ một hồi cũng không có tiếng gì nữa, phỏng chừng nàng nhảy xuống sông bắt cá rồi.
Ta lúc này mới thở ra một hơi thật dài.
Chẳng qua khi nóng giận, rồi lại không cẩn thận động đến miệng vết thương, không khỏi ngẩng đầu dựa vào vách gỗ khoang thuyền, cúi đầu “Ân” một tiếng.
Lạc Thần vội vàng bước nhanh qua đây, nghiêng người ngồi bên cạnh, thân thủ đem ngoại sam màu trắng trêи người ta cẩn thận mở ra, trêи áօ ɭót hiện ra loang lổ một mảng máu, ngực cũng phập phồng lộ ra.
Miệng vết thương của ta chủ yếu do trúng tên của Vũ Lâm Hanh mà lưu lại, còn vết thương do móng vuốt Long Lí cũng không nghiêm trọng. Miệng vết thương do trúng mũi tên nhọn kia lưu lại ngâm quá lâu trong nước, xung quanh lộ ra màu trắng bệch, máu tươi như trước không ngừng chảy ra.
Lạc Thần nhìn chằm chằm đầu vai ta, mày nhíu lại. ta lại thập phần xấu hổ quẫn bách không khỏi nghiêng mặt một bên.
Chỉ nghe bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Sẽ có điểm đau, ngươi nhẫn một chút.” Ta vội cắn chặt môi, gật gật đầu, cùng lúc đó trong nháy mắt đầu vai ập đến một trận đau nhức, từng trận lạnh lẽo đau nhức do kim sang dược cuốn đến, giống như tấc tấc mà quát cốt kéo tơ (2), đau đến môi ta thiếu chút nữa cắn rách.
Ta rất nhanh siết chặt đệm lông dưới thân, cố gắng không cho chính mình rêи rỉ ra tiếng, trêи người đã ướt đẫm, cho dù dựa vào lò than, vẫn triệt để cảm thấy lạnh lẽo.
Sau khi Lạc Thần xử lý cẩn thận miệng vết thương trêи vai ta xong, nàng xé rách một mảnh vải từ nội sam y của chính mình, căng thật thẳng, ở trêи lò than chậm rãi hong, đợi đến khi đã khô, liền dùng nó băng bó vết thương ở bả vai ta.
Tay của nàng trước sau vẫn lạnh lẽo, khi băng bó đầu ngón tay thỉnh thoảng sát quá của ta da thịt, bị chạm vào vài phần lạnh lẽo, vài phần tê dại. Ta nhịn không được quay đầu đi, nhịn đau im lặng mà nhìn tay nàng làm việc, nàng lúc này cúi đầu, trêи mặt thậm chí không gợn sóng, chỉ mơ hồ nhìn lén nàng lông mi rung thật dài, che lấp con ngươi đen liễm vài tia không vui.
Ta biết nàng bởi vì chuyện ta bị thương như thế nên không vui, trong lòng hơi hơi xúc động, lập tức cúi đầu mở miệng gọi nàng: “Lạc Thần..”
“Ân?” Nàng nghe ta ra tiếng, ngẩng đầu lên, trong con ngươi tinh tế toát lên nhu quang, nói: “Làm sao vậy, thực đau sao?”
Ta lắc đầu, vươn tay phải ra, vung nhẹ lên đôi mày hơi hơi nhíu lại, vuốt thẳng hàng mi gợn sóng, lúc này mới nói: “Không có, ta không sợ đau. Ngược lại ngươi, chớ có nhíu mày, khi ngươi ở trước mặt ta, ta luôn muốn làm ngươi vui mừng, không cần mệt mỏi như vậy.”
Nàng yên lặng nhìn ta, nhất thời sửng sốt, động tác tay cũng dừng lại, chờ đến nửa ngày, mới cẩn thận dùng mảnh vải để băng bó, cuối cùng kết thành nút, xem như kết thúc.
Đợi khi xử lý xong, nàng mới bắt lấy tay của ta nắm trong tay nàng, mỉm cười, nói: “Ta cùng ngươi cùng một chỗ, tất nhiên là thập phần vui mừng.”
Ta bị ánh mắt sáng quắc của nàng nhìn đến nóng cả mặt, không biết sao, trong đầu liền sinh ra ý niệm muốn hôn nhẹ nàng, ta chính là nghĩ như vậy, chẳng ngờ rèm bỗng chốc bị nhấc lên, một thân ảnh màu đỏ nhanh như gió chợt tiến vào.
Ta bị người xuất hiện đột ngột này dọa tới mới lờ mờ, lập tức luống cuống tay chân chộp lấy ngoại sam màu trắng của Lạc Thần, khó khăn lắm che ở trước ngực.
Lạc Thần cũng sớm nhanh tay nhanh mắt chắn trước ta, đối với hồng y nữ tử trước mắt nhíu mi nói: “Không phải nói ngươi đi giết cá, nhanh như vậy liền làm thỏa đáng sao?”
Vũ Lâm Hanh tiến đến, môi hoa đào trộm cười: “Nga, giết cá sao? Chuyện nhỏ thôi, sớm đã làm thỏa đáng.” Ngược lại vuốt cằm hì hì nói: “Ôi Sư Sư ngươi đừng chắn, ta đã nhìn thấy hết, chậc chậc, dáng ngươi nhỏ nhắn đường nét thật không tồi, bất quá so với cô nương như ta, vẫn còn kém một chút.”
Ta nghe nàng như vậy nói, tức giận đến phát run, thầm nghĩ nếu là ta có khí lực, nhất định phải xốc cái bàn này lên, không chút lưu tình mà ném vào mặt nàng. Mắt ta lướt như gió, thấyLạc Thần đứng lên, bờ vai đơn bạc của nàng hơi hơi run rẩy.
Nghĩ đến cái này cũng không phải chuyện tốt gì.
Ta đành từ phía sau Lạc Thần thò đầu ra, đổi đề tài hòa giải nói: “Trêи tay ngươi cầm là thứ gì? Không lẽ đồ vật trong bụng Long Lí kia?”
Lúc này Vũ Lâm Hanh trêи tay mang theo một chuỗi dài, đó là một cái xiềng xích thô thô, nó thập phần kỳ quái, cơ hồ giống như trong suốt, nổi bật dưới ánh sáng hắt ra từ lò than, tỏa sáng rực rỡ lóng lánh không thể giải thích được.
Vũ Lâm Hanh lúc này sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, đem xiềng xích dài trong suốt kia để trêи bàn, ngồi xếp bằng xuống dưới, nói: “Đây là lấy từ trong bụng Long tam công chúa. Thật sự là kì quái, dây xích dài như vậy như thế nào chạy đến vào trong bụng nó được? Ta lớn đến như vậy, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy sợ dây xích nào như thế, cái này dùng để làm gì?”
Lạc Thần cúi xuống, lấy sợi dây xích dài thô đặt ở trong tay ước chừng, một mắt xiềng xích lớn rơi trêи mặt đất, theo động tác của nàng cùng mặt thuyền ma xát, phát ra âm thanh sàn sạt quỷ dị đến khó hiểu.
Nàng trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Dây xích này hình như làm từ loại khoáng thạch gọi là Thấu Tinh, loại này cực kỳ khó tìm, so với hoàng kim bảo thạch còn trân quý hơn rất nhiều. Sách cổ nhất ghi lại thấu tinh là ở Triều Châu, năm đó Chu thiên tử từng gặp một gã nam tử dân gian, gã này hiến cho hắn đại lễ là một khối thấu tinh nhỏ, Chu thiên tử thấy thấu tinh này thập phần vui mừng, mà nam tử kiacũng bởi vì thấu tinh này mà được thiên tử trọng hậu rất nhiều.”
Nói đến này, con ngươi nàng sáng nhạt liễm diễm, thay đổi đề tài và nói:”Hơn nữa, ta mới vừa rồi nhảy xuống nước, thấy cái gọi là thủy tinh cung, bất quá là một đỉnh núi nhất phương sụp đổ thôi, trong sơn độngtối như mực, mà ta thấy bên trong đó cũng có hai xiềng xích giống như vậy, nhưng không biết hai thứ kia thông tới hướng nào.”
Ta nghe thế, trong lòng không khỏi một trận lạnh người, lập tức tiếp nhận thấu tinh xiềng xích tinh tế mà cứng hơn thép lên.
Thấu tinh này quả nhiên danh xứng với thực, nắm trêи tay hơi lạnh thấu xương, có thể thấy xuyên thấu qua nó lòng bàn tay đang nắm chặt. Nhưng mà, ta chăm chú nhìn xuống, phát hiện bên trong xiềng xích kia giống như có chút ký hiệu kỳ quái chao đảo, ta vội sử dụng Huyễn Đồng Thuật coi kỹ cân nhắc, lập tức nhìn thấy thập phần rõ ràng, liền gặp văn tự nho nhỏ bên trong xiềng xích nhưng rất tinh tế, không cố định như nòng nọc, có hình dạng cực kỳ quái dị.
Ta nhìn văn tự này, tâm niệm nhoáng lên một cái, không khỏi nhíu mày nói:”Bên trong xiềng xích này có khắc chữ, hơn nữa còn là điễn văn.”
Lạc Thần nghe ta vừa nói, quay đầu lại liếc mắt ta một cái, sắc mặt u lãnh, sắc mặt Vũ Lâm Hanh cũng có chút khó coi.
Mà cái gọi là Điễn Văn, đó là văn tự nhân gian dùng để trao đổi với âm phủ Quỷ Hồn u linh. Điễn văn bình thường chia làm hai loại, một loại là thân hữu qua đời, bởi vì khi còn sống nhớ nhung người chết, viết xuống loại này văn tự để truy điệu, nội dung đơn giản là ký thác niềm thương nhớ hoặc là hỏi người chết một số việc. Mà loại còn lại thập phần hung hiểm chính là văn tự nguyền rủa, mục đích là dùng để khóa linh hồn ác quỷ lại, không cho nó đầu thai.
Người có thể hiểu rõ thông suốt loại văn tự này hiện nay trêи đời tìm không thấy, ta cũng chỉ biết được vài phần tự hình, cũng không thể chuyển thành những văn tự thường xuyên sử dụng được.
Nếu loại trong xiềng xích trong suốt có khắc chính là Điễn Văn hiến tế vong linh, ta thật cũng không sợ, chỉ là sợ nó dùng để đến trấn áp ác quỷ mà thôi.
Tác giả có chuyện muốn nói: Mấy ngày nay học tập có chút vội, văn phong càng không tốt, tiến độ trì hoãn, các khách quan thật có lỗi.
Văn tả đạo mộ thật vất vả, ngô, có lẽ ta nên đi tảtiểu thuyết tình yêu thuần túy?(Ba, bị đánh bay~)
Chú thích
(1) Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ “Đăng” trong tên của y có nghĩa là “lên”, nhưng do cùng âm với “Đăng” có nghĩa “đèn” cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm “Đăng”). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn hèo, cho nên bá tánh nguyên một châu đành phải gọi “đăng” (đèn) là “hỏa” (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: “Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên” (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày – viết vậy có khác gì là cho phép “phóng hỏa” – đốt lửa ba ngàychuyện đó mà viết hai câu đối: “Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng” (Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn). Bá tánh ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ “đăng” không cho dùng thì còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn Hai câu đó sau này trở thành một thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành], cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ.
Hay có thể hiểu là ích kỷ, mình làm được nhưng kẻ khác không làm được.
(2) Tương tự như róc da xẻ thịt