Nhìn đôi mắt nàng trong suốt, dịu dàng lại lộ ra một bộ dáng nghiêm túc, không phải không thừa nhận, ta rất thích dạy nàng. Có lẽ ngày trước một người thấy ngày trôi qua quá nhạt nhẽo, hôm nay có nàng ở cùng chung dưới mái hiên, truyền thụ cho nàng rất nhiều, khiến cho đáy lòng bỗng nhiên cảm giác được một tia vui vẻ, thoải mái.
Ta nói: “Buổi trưa hôm nay không đi tửu lâu mua cơm, chúng ta thử nấu.”
Nàng kinh ngạc nói: “Có thể sao?”
“Tự nhiên có thể. Ngoài cửa tiệm có sách dạy nấu ăn, ta đi ra ngoài mua một quyển về, lại mua thêm nguyên liệu nấu ăn, căn cứ vào những hướng dẫn trong sách, có thể làm được ”
Cứ tưởng rằng xuống bếp là một chuyện không đến mức quá khó khăn, ta cũng không quan tâm như thế nào, ai ngờ nhìn phía trước mặt lò bếp bày biện đủ thứ nguyên liệu nấu ăn, lại thuận theo nhìn qua mấy thứ mua từ cửa tiệm mang về cùng quyển “Tập hợp các món ăn ngon”, ta mới hiểu được khó khăn trong đó, không khỏi nhíu nhíu mày.
Sách nấu ăn khác xa so với kiếm phổ và Phong thủy trận pháp huyền bí, đây là ấn tượng đầu tiên của ta.
Ta sắp xếp lại nguyên liệu rồi ngồi xuống, dự định tỉ mỉ đọc sách nghiên cứu, nàng tựa ở bên cạnh ta , ló đầu nhìn một chút, mới nói:”Phía trêи rất nhiều chữ, ta đều nhận không ra.”
Ta một mặt cúi đầu lật sách, một mặt nói: “Ngươi tuổi cũng không tính là quá nhỏ, trước đây không ai dạy ngươi học chữ sao?”
“Cái này các ngươi nói, và ta nói trước đây. . . Không sai biệt lắm, nghe hiểu được. Thế nhưng phân biệt chữ, ta lại nhớ không rõ ràng lắm.” Nàng chỉ vào quyển “Tập hợp các món ăn ngon” trong tay ta nói: “Bất quá có chút đơn giản, vẫn còn. . . Nhớ kỹ, ta trước đây hình như dùng hai loại văn tự, một loại khác với của các ngươi, chính là toàn bộ đã quên.”
Ta trầm ngâm không nói.
Ngôn ngữ cùng chữ viết, chung quy có chỗ bất đồng. Lời từ trong miệng nói ra, so với chữ viết trêи giấy đòi hỏi phải rõ ràng, đã hình thành nên một loại bản năng, rất khó quên, thế nhưng chữ viết thì không như thế. Giống như rất nhiều người chưa từng trải qua học chữ hằng ngày đều có thể nói, cùng người giao tiếp không chút nào khó khăn, thế nhưng chữ viết trêи giấy hướng đến kiểu chữ Triện khuôn mẫu, không phân biệt được sẽ không viết được.
Nàng lại cười nói: “Ngươi đọc. . . Đọc cho ta nghe, ta có thể nghe hiểu.”
Ta gật đầu, nói: “Mới vừa rồi ta mua một con gà, một con cá, có thêm một ít rau quả, vậy trước tiên chọn món ăn có màu sắc này thử xem, trông thấy cũng đơn giản, ta đọc cho ngươi nghe.” Nói xong, nắm tay chỉ chữ viết trêи sách, từng câu từng chữ thì thầm: “Lấy một con gà, chặt thành miếng nhỏ nấu cùng tám bát nước. Bỏ vào trong chảo một ít dầu mỡ, đun nóng, bỏ gà vào bên trong xào sơ, đậy nắp lại, đến khi chín hẳn, trộn một chút dấm với rượi, thêm một chút muối. Chờ cho cạn nước thì ngừng. Cứ như vậy, chờ cho sệt lại, sẽ thành.”
Dừng một chút, ta hỏi: “Hiểu không?”
Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Đại khái đã hiểu.” Đứng trước mặt ta, nhìn ta, lại đem những gì ta vừa đọc nhẹ giọng lập lại một lần mà không sót một chữ.
Ta kinh ngạc, qua một lúc, nói: “Ngươi rất thông minh.”
Gò má của nàng ửng hồng, ngón tay dường như vô ý vắt lại : “Ta nhớ kỹ ngươi giống như. . . Không thích ăn cá? Từ tửu lâu mua cá về, ngươi động cũng không động, tại sao phải làm cá.”
Ta tùy ý nói: “Ta thấy ngươi đối với cá thật ra rất vừa ý, mua về cho ngươi.” Lật hơn mười trang tiếp theo, tìm được một chỗ chỉ cách nấu cá, thì thầm: “Thông thường nấu cá sông trước tiên nấu ít nước cho sôi, cho cá vào, đun sôi tiếp.”
Nàng sững sờ nhìn ta: “Cái này. . . Cái này hoàn thành? Vậy rốt cuộc phương pháp nấu cá là thế nào? Muối ăn dùng nhiều ít, còn rượu dấm dùng bao nhiêu?”
“. . .” Chỉ tại sách này quá trình viết quá mức giản đơn, cực kỳ không rõ ràng, ta đau đầu nói: “Nhìn rồi làm thôi, chắc không sao đâu.”
“Ân.” Nàng gật đầu.
“Món ăn phụ liền làm cơm và rau quả, vừa vặn ta có mua cam thảo, từ bạch chỉ trong dược liệu bổ dưỡng cho ngươi cũng có, lấy ra một chút là được.” Ta nói: “Bên trêи nói cơm và rau quả cách làm là như vậy. Dấm chia ra, rượu chia ra, nước chia ra, muối, cam thảo điều hòa hương vị của nó, cuộn vào chiên. Rau thái nhỏ, một chút vỏ quất, bạch chỉ, đặt trêи là bột kiều mạch, khi làm súp hầm, không nên mở ra đến khi nấu chín.”
“Bột kiều mạch là gì?”
Ta giải thích: “Bột kiều mạch, lấy bò, thịt dê cắt nhỏ. Cùng với hai phần gạo, một phần thịt, chiên lên .” Dừng một hồi, ta lại bổ sung: “Ta chỉ biết là trong sách viết như thế, cụ thể ta cũng không hiểu được làm thế nào, có vẻ rất phức tạp, bỏ thôi.”
Nàng nhăn mặt, buồn nói: “Những món ăn này nghe có vẻ đều rất khó nấu.”
Ta đem sách khép lại: “Lần này chỉ là căn cứ vào sách vở thử một lần, không cần tích cực, bắt đầu bắt tay vào làm thôi.”
Kế tiếp nàng đi rửa rau, ta róc vẩy cá. Ta cho tới bây giờ chưa làm qua loại sự tình này, trước kia cầm kiếm vót cây nhưng trái lại thuận buồm xuôi gió, mà với loại động vật có vảy này ta hoàn toàn không nắm được mấu chốt, trong khoảnh khắc, cá bị ta róc nhìn thấy cả xương.
Nàng nhón chân lên, đứng ở bên cạnh bếp nhìn một lát, mới chậm rãi đỏ mặt nói: “Cá. . . Không đúng.”
“. . .” Ta mặt không chút thay đổi: “Vậy không làm cá, ta đi xử lý con gà kia.”
Đến lúc chính ngọ, mặt trời lên cao, ánh sáng chiếu rọi ở cửa phòng bếp vào bên trong, nàng lắc lắc tay ướt nhẹp, lại ngửa mặt nhìn ta nói: “Gà. . . Cũng bị ngươi làm không đúng, trong sách nói chặt làm miếng nhỏ, ngươi. . .”
Ta đứng thẳng thân thể, gác lại dao, rửa tay nhuốm máu, nhìn một mảnh hỗn độn trong phòng bếp, thở dài: “Không làm, ta đi tửu lâu, rất nhanh thì quay về.”
Xoay người rời đi, nàng xoay đầu kéo ống tay áo ta: “Không làm được cơm, ngươi. . . Ngươi không vui sao? Đây chỉ là lần đầu tiên. . . Thử vài lần nữa, chắc chắn được rồi.”
Ta lắc đầu: “Không có không vui, chỉ là rốt cục hiểu rồi, phòng bếp này cùng với ta không có duyên.”
Đã đến lúc dùng cơm trưa, bình thường đi tửu lâu khách nhân thực sự nhiều, ta chỉ đành tìm chỗ khác, dù vậy, đợi được ta mua bữa trưa, lúc này đã quá bữa. Dự đoán nàng nhất định là đói bụng đến nỗi bụng đói kêu vang rồi, ta không khỏi nhanh hơn cước bộ, sau khi trở về, đã thấy cửa chính trong nhà mở rộng, một thân ảnh thấp bé tựa ở cửa, ngồi yên lặng ở giữa nắng ấm.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy ta, lập tức đứng lên, vẻ mặt hớn hở: “Ngươi đã về rồi.”
Ta nói: “Đói bụng sao?”
Nàng vô ý thức sờ sờ bụng, gương mặt ửng đỏ: “Có chút.”
Ta cùng nàng tiến vào nhà, lại đem cửa chính đóng kỹ, dặn dò: “Sau này một mình ở nhà, chớ có mở cửa ra, cũng không cần ngồi ở cửa chờ ta.”
“Vì sao?”
Ta nhẹ giọng nói: “Như vậy rất nguy hiểm. Ngươi chỉ là một đứa bé.”
“Rất nguy hiểm, bên ngoài rất nhiều người xấu sao?”
Ta đột nhiên không biết nên làm sao để trả lời nàng. Nàng quá mức thuần túy, lời nói của ta, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến nhận thức của nàng đối với thế giới này. Dừng một lúc, ta nói: “Bên ngoài rất nhiều người tốt. Bất quá ngươi tuổi còn nhỏ, nếu là lẻ loi một mình, ta là cẩn thận, để ngừa vạn nhất.”
Nàng cười cười: “Ta không sợ.”
Ta liếc nàng, không nói chuyện, đem bữa trưa mua được đặt ở trong sân bên cạnh cây hạnh trêи bàn đá, trở lại phòng bếp dọn chén đũa, phát hiện phòng bếp đã được dọn dẹp rất là ngăn nắp sạch sẽ, trêи mặt bếp vết máu cũng chà sạch sẻ, phía dưới lò bếp bày một chiếc ghế, vết chân đã bị che đi.
Đi tới cửa phòng bếp, dưới mái hiên đặt thùng gỗ chứa đầy những thứ bị bỏ đi, ta tùy ý liếc mắt, ở trêи cùng quăng một thứ dài cháy đen, nhìn qua dường như là xương cá cháy, hai bên trái phải còn lại là một đống nhìn không ra vốn có nguyên trạng là như thế nào, cũng cháy thành than.
Đem hai bộ chén đũa đặt ở trêи bàn đá, nàng đã dời hai chiếc ghế lại, hai người ngồi xuống, ta múc cho nàng chén cơm, nói: “Cá là ngươi làm?”
Nàng cúi đầu, dường như vô cùng khó khăn: “Ân. Ta, ta thấy ngươi đi, trêи mình cá còn giữ lại thịt, ta liền thử châm lửa để chiên, kết quả. . . Ta quá ngu ngốc, căn bản sẽ không được.”
Ta đưa tay, ngón tay ở trêи gò má nàng lau lau: “Trêи mặt có tro bếp.”
Nàng vội vàng lui lại thân thể, lấy ống tay áo ở trêи mặt ửng đỏ nhẹ nhàng lau: “Ta không biết điều chỉnh lửa, nhất định là lửa quá ta nên chúng mới bị cháy.”
Ta gắp một chút thức ăn: “Đã rất khá. So với ta tốt hơn.”
Nàng trêи mặt liền biểu hiện sự vui mừng: “Kỳ thực ta nghĩ làm cơm rất. . . Rất thú vị, nếu như là sau này ta học xong, ta nhất định làm cho ngươi ăn.”
Nàng thấy ta không đáp, lại nói: “Chờ ta sau này có năng lực kiếm được tiền bạc, bạc ngươi cho ta, còn có mua quần áo và đồ ăn, ta đều sẽ . . . Trả lại cho ngươi.”
Ta nói: “Không cần hoàn, ta không thiếu.”
“Ta sẽ trả lại cho ngươi, phải hảo hảo báo đáp ngươi.”
Ta chớp mắt: “Báo đáp thế nào?”
Nàng cúi đầu: “Ta cũng, cũng không biết, thế nhưng sẽ phải báo đáp ngươi.”
Ta nói: “Ăn.”
Nàng bưng lên chén đũa, cái miệng nhỏ bới cơm, gió nhẹ vừa qua, có vài cánh hoa màu trắng bay tới trêи bàn đá, nàng nhìn thấy, đem cánh hoa khảy lên, tinh tế nhìn một chút, lúc này mới bỏ ở một bên: “Đây là hoa gì?”
“Hoa hạnh, mùa xuân nở.”
“Màu trắng, nhìn đẹp.” Nàng đột nhiên nhìn ta.
“Ân.”
“Nhà của ta. . .” Nàng lại nói: “Ta hình như nhớ tới. . . Nhà của ta có rất nhiều hoa màu đỏ, nở sáng rực, cũng rất đẹp.”
Ta nghiêng mặt đi: “Quê quán của ngươi ở nơi nào?”
“Nhớ không được.”
“Nếu như ngươi nghĩ ra quê quán của ngươi ở nơi nào, ta sẽ đưa ngươi trở lại. Ngươi như vậy, người nhà chắc chắn lo lắng.”
Nàng trong mắt hiện ra một tia kinh hoàng, nắm đũa trong cánh tay run một cái, đũa tre thiếu chút nữa rớt xuống dưới.
Ta đỡ lấy tay nàng, nâng lên: “Cẩn thận. Làm sao vậy?”
“Ngươi muốn đưa ta trở lại, không muốn mang ta sao?”
Ta nhẹ nói: “Ta sẽ không ở Thanh Huyên này quá lâu, đợi được chuyện của ta giải quyết rồi, liền sẽ rời đi khỏi nơi đây.” Nói xong, nhìn hơi nước ánh mắt của nàng nổi lên: “Buổi tiệc nào cũng đều có lúc chia tay.”
Một lúc lâu, nàng nhấp mím môi, môi dưới có chút tái nhợt: “Nhà ta, ta trở về không được.”
“. . .”
Nàng thanh âm trở nên nhẹ rất nhiều: “Trong nhà không còn ai, đều chết hết, ta nằm mơ, mộng thấy bọn họ đều chết hết.”
“Chỉ là nằm mơ mà thôi, há có thể có thật không.” Ta nhẹ giọng, gắp cho nàng miếng cá chua: “Ăn cơm trước đã.”
Dùng qua bữa trưa muộn, nàng bỗng nhiên nói: “Quyển sách nấu ăn kia, ngươi lúc rảnh rỗi đọc cho ta nghe kỹ, ta xem không hiểu, thế nhưng muốn học, ngươi đọc ta nghe, ta có thể gánh vác được.” Nói xong nàng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn đá, phía sau là cây hạnh hoa nở rộ.
Ánh chiều mềm mại ấm áp chiếu xuống, tràn đầy những cánh hoa nở rộ, tựa như ngọn đèn trắng sáng đẹp đẽ, lả lướt mà thuần khiết, ngay cả người ngồi dưới tàng cây, cũng trở nên lóng lánh.
Ta bị bạch quang chói mắt, đứng lên, một mặt thu thập tàn cục trêи bàn, một mặt nói: “Muốn học viết chữ sao, sau này ta sẽ dạy ngươi học viết, được không?”
“Hảo.”
Nàng mỉm cười, đôi môi lê, đặc biệt vui vẻ, màu mắt xám tro giống như hổ phách, tựa như thời gian được tích lại trong đôi mắt đấy vậy.
Trong trí nhớ, cuối cùng giữ lại là nét mặt vui cười ôn nhu của nàng.
Mặc dù về sau nàng không bên cạnh ta, biến mất tròn mười năm, ta cũng không thể quên.