Mục lục
Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta đem chuyện lần trước ở hành lang gặp gỡ Hà Lão Ô cùng nam tử áo đen mặt mũi đáng sợ kia kể lại cho nàng, đôi mắt nàng trùng xuống, trầm ngâm một lát, Vũ Lâm Hanh nghe thấy được, tiếp lời nói: “Có phải nam tử đã ví phượng hoàng với mấy con gà không ? Hắn cũng tới đây sao?”

Ta gật gật đầu, “Rất có khả năng, lúc ấy nam nhân này cấp bách thúc giục Hà Lão Ô cái gì đó, Hà Lão Ô tiện mắng một câu, nói nơi đó làm gì có chân mà chạy, phỏng chừng ý chỉ Long Câu.”

Vũ Lâm Hanh hừ lạnh một tiếng, “Xem trận thế vó ngựa của đối phương chắc mang đến đây không ít người, mười phần thì tám chín phần cũng vì tìm manh mối của Liễu lão nhân, nếu muốn làm, việc này sẽ khó rất nhiều.” Nàng vừa dứt lời, một tiếng la hét thật lớn phía sau vang lên, đội ngũ nhất thời rối loạn, ta ngẩng đầu, liền thấy một đệ tử Mặc Ngân Cốc đột nhiên bị cái gì đó kéo, lập tức nâng lên giữa trời cao, cổ hắn cổ tựa hồ bị kẹp chặt, cổ họng mơ hồ phát ra tiếng vang ú ớ, tay chân không ngừng co rúm, dáng vẻ thập phần đáng sợ.

Hình ảnh bất thình lình khiến chúng ta thật sự kinh ngạc, cùng lúc đó,  Lạc Thần ở bên cạnh lập tức cầm Cự Khuyết trong tay hướng đến Mặc Ngân Cốc đệ tử đang bị treo trong không trung kia, chỉ nghe một tiếng kêu lên, mớ dây đang cuốn chặt lấy tên đệ tử kia nháy mắt đã bị cắt đứt, mấy sợi dây nhất thời tuôn xuống dưới, giống như mấy con rắn dài trườn trêи mặt đất.

Ta nghĩ đến sau khi cắt đứt dây, đệ tử kia tự nhiên sẽ rơi xuống, ai biết hắn vẫn vùng vẫy ở chỗ đó, còn giãy dụa nhiều hơn, thống khổ giơ tay cào cổ mình, nhưng có vẻ vô ích, chung quanh không còn bị dây buộc, nhưng hắn tựa như bị một lực lượng vô hình ở trời cao kéo đi, hình ảnh nhìn thấy trước mắt quỷ dị nói không nên lời.

Vũ Lâm Hanh nóng nảy, kêu lên: “Không phải là mấy cái dây cuốn kia! Vậy là cái quái quỷ gì?!” Lạc Thần tắc nhanh chóng đánh ngựa qua đi, xoay người nhặt Cự Khuyết, không nán lại lâu, cùng cả nhóm nhanh chóng lui xa khỏi nơi đó, ta cảm thấy việc này thật kỳ quái, vội vàng vận khởi tuyệt kỹ “Huyễn đồng” (thuật nhìn thấu), trong mắt sáng rõ, nhất thời thấu hiểu những gì vừa xảy ra, lúc này nhìn không quan trọng, cơ thể ta đột nhiên lạnh thấu.

Không phải thứ đang trói Mặc Ngân Cốc đệ tử  là quỷ vật không thể nhìn thấy, mà là một vật rất nhỏ kia, chúng ta nguyên bản lại đứng cách rất xa, không nhìn thấy cũng không lạ. Sau khi thi triễn Huyễn đồng, ta hiểu được sự việc gấp nhiều lần, nhìn thấy rành mạch rất nhiều sợi tơ đen cực nhỏ cuốn lấy thân thể Mặc Ngân Cốc đệ tử, tập trung lại càng nhiều ở cổ của hắn, thậm chí trong miệng của hắn cũng có chút ít, ta thấy hắn bị chi chít tơ đen này kéo lên trời cao, đưa qua đưa lại, hai mắt trắng bệch, khóe miệng trào ra vết máu rồi tắt thở.

“Chạy mau!” Nhất thời mồ hôi lạnh chảy xuống, ta vội vàng cao giọng kêu, “Đó là quỷ thố ti tử!” Ta hô một cái, sắc mặt của mọi người lập tức trắng bệch, vội vàng điều khiển cương hướng chạy vào sâu bên trong trong rừng cổ thụ.

Trong Chí Quái Lục ghi lại, quỷ thố ti tử, sinh ra yếu ớt, sống hội sinh với những cây cao, mắt thường không thể nhìn được, thường lấy huyết nhục (máu thịt) của động vật hoặc người sống làm thức ăn. Những ai biết đến sự nguy hiểm của quỷ thố ti tử đều không dám ở lâu, nếu không cẩn thận, cũng giống như thi thể đung đưa trêи đỉnh đầu, trực tiếp trở thành thức ăn cho quỷ thố ti tử.

Nhưng trong rừng dây leo vắt ngang dọc, mọi người thoát đi càng khó khăn, hơn nữa trừ bỏ ta, những người khác đều không thấy quỷ thố ti tử kia cụ thể ở đâu, ta bất đắc dĩ vừa phải quay đầu lại quan sát tung tích của quỷ thố ti tử, vừa nhắc nhở người phía trước. Chính là ta vừa giục ngựa, vừa nhớ thỉnh thoảng quay đầu lại theo dõi, chỉ sau chốc lát, đã rơi xuống cuối hàng.

Ta chỉ nghe bên tai gió lạnh vù vù, quay đầu lại nhìn lên, thấy rất nhiều bộ lông nhỏ bé của tơ đen lúc này gộp lại thành bó, chia nhau theo hai bên cây hướng chúng ta bao vây, tốc độ của chúng nó cực nhanh, giống như có ý thức, vô số màu đen uốn lượn như rồng gắt gao đuổi theo chúng ta.

Ta vội vàng hô to phía sau:”Mọi người tách ra, chạy!”

Mọi người đằng trước nghe thấy, lập tức chia thành nhiều nhóm nhỏ chạy khai đi, không ngờ Lạc Thần ở phía trước lại quay đầu ngựa, đi vòng đến chỗ cuối của ta, ta vừa muốn nói chuyện, trêи cổ bỗng nhiên có một tia băng lạnh lẽo, hơi hơi ngứa, nhất thời nổi da gà toàn thân, dây cương trêи tay đều rơi xuống, ngực giống như khối đá lớn đè ép, ngay cả khí để thở cũng không có.

Sau đó ta nhìn nghiêng, liền thoáng thấy vài cái đầu rất nhỏ của tơ đen lộ ra, rất khó chịu lướt nhẹ theo hai bên má, chúng tiếp cận ta gần như vậy, ngay cả quỷ thố ti tử chiều dài ở trêи móng tay cũng có thể thấy rõ ràng. Lòng ta hơi dao động, thân mình đã sớm ngã về phía trước, ngay lập tức một cỗ lực dưới thân kéo lên, trong lòng ta thầm nghĩ hay chăng lần này đến phiên ta bị treo lên làm thịt khô? Tưởng tượng đến thi thể kia đủ loại thảm trạng, trong lòng dâng một trận sóng ngầm.

Ta bên dưới cố gắng vùng vẫy rồi đột nhiên rơi xuống, ngay lập tức tay trái bị một người bắt lấy, thân thể liền hướng bên cạnh ngã vào, nhìn thật kỹ, trước mắt thình lình xuất hiện một thân ảnh màu trắng, lúc này ta mới biết mình đang ngồi vững vàng sau lưng Lạc Thần, mà con ngựa đáng thương của ta lại bị bầy quỷ thố ti tử treo trêncao, đang giãy dụa run rẩy trong không trung, hí vang từng trận thê lương.

Lạc Thần ở phía trước thấp giọng nói:”Ôm chặt ta.” Vỗ thân ngựa, hai người tức thời nhanh như chớp phi ra ngoài.

Gió trong rừng mang theo hơi ẩm ướt, đập vào mặt đều là hơi nước, ta ôm cái eo nhỏ nhắn của Lạc Thần, trong lòng bỗng dưng sinh ra một tia ấm áp lẫn lo lắng, không biết bắt đầu khi nào, trong đầu ta luôn có cái ý niệm, đó là nơi nào có nàng, gặp gian nan hiểm trở gì cũng qua đi, chỉ cần theo sát nàng, trong lòng lại có một cảm giác rất an tâm.

Nữ tử này xinh đẹp thuần khiết, với ta mà nói, quả thực giống như nữ chiến thần trong truyền thuyết.

Tay trái của ta gắt gao ôm lấy hông của nàng, tay phải cầm Cẩm Sắt, quay đầu lại nhìn, đám quỷ thố ti tử đông đúc kia đang quấn lấy con ngựa của ta, phỏng chừng là một bữa ăn ngon, cũng không còn cố đuổi theo chúng ta, nhất thời thở ra một hơi, thân thể cũng thả lỏng hơn.

Ai ngờ ở phía trước Lạc Thần bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, tay trái cầm kiếm vung loạn xạ, ta nhìn lên,lại thấy vài quỷ thố ti tử màu đen không biết khi nào bò lên tay áo màu trắng của Lạc Thần, nàng vội vàng ghìm cương ngựa, tay phải buông cương một phen bắt lấy tay áo trái, quỷ thố ti tử kia gắt gao quấn quanh, vết thương do quỷ thố ti tử gây trêи người trải rộng, Lạc Thần xé rách tay áo, cánh tay trắng bóc nhất thời bị máu tươi nhuộm đỏ, nàng nhíu mày, gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ.

Ta vội vàng kéo của tay nàng, trầm giọng nói: “Đừng cử động.” Quỷ thố ti cùng với tơ tóc kia là một loại nhưng hai dạng, chúng cùng đan lại, lực đạo này cực kỳ đáng sợ, chỉ cần nhiều hơn một chút, cổ ngựa cũng có thể lập tức bị cắt đứt. Lúc này thân mình của nàng đều run rẩy, xem chừng vô cùng đau đớn, nhìn dáng vẻ của nàng, lòng ta như bị kim châm, đau đớn khốn cùng.

Tơ đen kia rất nhỏ, ta không dám dùng Cẩm Sắt cắt đi, sợ làm Lạc Thần bị thương, nhưng lại sợ càng trì hoãn thời gian, quỷ thố ti tử kia lại càng muốn chui vào thịt của Lạc Thần, suy nghĩ quyết định thật nhanh, vội vàng lấy ra hỏa chiết tử  thổi ra ngọn lửa, quỷ thố ti tử này ở tay áo của Lạc Thần trong chốc lát bị nhiệt khí hun, nhất thời lỏng rồi rời ra, sợ mất mạng mà hướng bên cạnh chạy trốn, trong lòng ta mừng rỡ, bọn quỷ đó quả nhiên sợ lửa!

Vài quỷ thố ti tử buông ra, lui trở lại dưới tàng cây, ta vội vàng thừa dịp đem ném hỏa chiết tử xuống tàng cây kia, vài quỷ thố ti tử bất thình lình chạy tán loạn, lượn lờ như sương khói lui thẳng về phía sau.

Thừa dịp này, ta cúi đầu nói bên tai nàng, “Để ta cưỡi ngựa.” Đem kiếm của ta dắt vào thắt lưng nàng, quất ngựa chạy về phía trước, nàng dường như nhẹ nhàng thở phào, hơi hơi ngửa ra sau, cả thân mình nhẹ nhàng dựa vào lòng ta, nhích lại gần ngực ta,trêи mặt ta đột nhiên nổi lên cỗ nhiệt, thiếu chút nữa đem đại địch và quẫn cảnh phía sau quên sạch sẽ.

Lúc này cách đó không xa lại có vài tiếng ngựa hí vang, thấy Vũ Lâm Hanh cùng A Khước quay đầu ngựa lại đây, A Khước trêи tay còn mang cái bọc căng phồng, cũng không biết bên trong đó là gì. Ta thấy vậy kêu to:” Các ngươi chạy về làm chi? Còn không mau chạy!”

Vũ Lâm Hanh lại ở bên kia hô to:”Các ngươi mau đó nhảy xuống, ta phải ném nó!” Nói xong, A Khước lôi trong cái bọc ra mấy viên cầu màu đen, ta thấy vậy thúc tuấn mã phi nhanh tới chỗ nàng,  chạy được nửa đường, Vũ Lâm Hanh cùng A Khước đánh ngựa quay lại, hai người ném mấy viên cầu màu đen kia, chúng vừa lướt qua ta cùng Lạc Thần thì bùng cháy.

Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc theo phía sau truyền đến, thiếu chút nữa làm điếc lỗ tai ta. Hơi nóng thoáng chốc lan đến phía sau,lưng của ta như bị ngọn lửa nóng này nướng một phần, ta cứ như vừa mới dạo một vòng trong lồng hấp , hồi lâu, liền nghe thấy âm thanh Vũ Lâm Hanh cười khanh khách phía sau truyền đến: “Cho yêu quái các ngươi chết sạch sẽ một lần!”

Ta ôm Lạc Thần nhảy xuống ngựa, đem nàng tựa vào một bên nghỉ ngơi, Vũ Lâm Hanh cũng xuống ngựa vỗ tay hì hì nhích lại gần. Ta nhìn bốn phía, thấy nơi mà đám quỷ thố ti kia sống đã tạc thành một cái hố to , khói trắng bốc lên bay ra, nhất thời hiểu được,  cái vừa rồi yêu nữ  ném là hỏa cầu.

Bên trong hỏa cầu này cất giấu hỏa dược, sau khi kϊƈɦ hoạt kíp nổ, sẽ nổ mạnh, uy lực lớn thập phần, chả trách  lại tạo thành hố to như vậy.

Ta kinh hồn , mất bình tĩnh nói:” Hỏa cầu đó, làm sao ngươi mang được?”

Vũ Lâm Hanh nói: “Nguyên bản khi chuẩn bị hành lý đã có, dùng để ứng phó nếu có việc gì đột ngột xảy ra.” Lập tức nàng gãi gãi đầu, xấu hổ cười: “Nhất thời ta lại quên mất, mới vừa rồi chạy trốn mới nhớ tới.”

Nhất thời quên? Mặt ta liền tái lại, trong lòng muốn bóp chết yêu nữ này, Vũ Lâm Hanh lại bĩu môi, bất mãn “hừ”một tiếng, “Sớm lấy ra cũng như chậm lấy ra, có gì bất đồng đâu, còn không phải đã giải quyết xong vấn đề?”

“Đúng a, đã giải quyết xong vấn đề!” Ta bất đắc dĩ thở dài, lập tức lấy ra dược phấn trị thương cùng băng vải tiện thể xem thương thế của Lạc Thần, Lạc Thần lông mày nhíu chặt, trêи trán có chút mồ hôi, vết chu sa xinh đẹp giữa hai lông mày cũng thấm ướt.

Ta mở tay nàng ra, lại phát hiện lòng bàn tay đã ngưng chảy máu hiện giờ chỉ còn lại có vài đạo vết thương nhợt nhạt, dáng vẻ như là đã lành từ lâu.

Ta mới đầu sửng sốt, liền sau đó thoáng chốc hiểu ra, tối hôm qua lén đưa Mộng Đàm Hoa cho Lạc Thần,  nửa đêm Đàm Hoa tiêu tán, hòa hợp với cơ thể của Lạc Thần. Truyền thuyết của Mộng Đàm Hoa trong sách nói không hề sai, quả nhiên là tốc độ làm lành vết thương cực nhanh, nghĩ vậy, nhịn không được nở nụ cười.

Lạc Thần thấy ta bỗng nhiên  tự cười, đôi mắt có chút nghi hoặc, nhìn thẳng tới ta, ta vội vàng thu lại khuôn mặt tươi cười, ra vẻ nghiêm túc nói:”Thật là lợi hại, coi miệng vết thương của ngươi cũng sắp lành rồi.”

Nàng cũng là nữ tử thanh khiết thông minh, làm sao không biết thân thể mình khác lạ, lúc nàyđôi mắt bình tĩnh lẳng lặng chăm chú nhìn ta, làm ta toàn thân nổi lên một chút không được tự nhiên.

Tác giả có chuyện muốn nói: Thời đi học, giáo sư của chúng ta nói quỷ thố ti tử là kí sinh thực vật thật dễ thương, các vị khách quan cảm thấy được nó dễ thươngsao? (Dễ thương cái đầu ngươi!!)

Lời của Ni-cô , á lộn Neko 😀  :Theo như các độc giả TQ bình luận, hình như Quân đại nhân học bên khoa học tự nhiên, làm về tài chính nhưng lại rất thích viết văn và viết rất siêu. Vừa đi làm văn phòng, vừa viết Dò Hư Lăng. Quân đại nhân rất thương độc giả, hay trả lời bình luận, lại còn khuyên mọi người là không cần mua phiên ngoại cho đỡ tốn kém. Thật là một người tài đức vẹn toàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK