Mục lục
Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác Nhĩ Hãn nói lắp : “Tộc trưởng, ta……..chúng ta……..”

A Nhĩ Chân vung ống tay áo, lạnh lùng giận dữ nói: “Các ngươi đều là con Khế Sa, đã là huynh đệ, sao lại ngày nào cũng nhao nhao làm ồn”

“Không phải ta” Tác Nhĩ Hãn này thật thà bị A Nhĩ Chân vừa nói vậy, đã sợ đến mức quỳ xuống, A Nhĩ Chân tiến lên đưa hắn nâng dậy, nói: “Hôm nay việc liền đến nơi đây, đều tự trở về đi”

Một bên Khách Sa nghe vậy, trong mũi hừ lạnh một tiếng, thi lễ, liền tách dòng người chậm rãi đi ra.

A Nhĩ Chân nhìn bóng dáng Khách Sa, thở dài một hơi, lập tức uy nghiêm ánh mắt hướng chúng ta quét lại tiến đến, bình tĩnh nói: “Phương xa khách nhân, khiến các ngươi chê cười rồi, có chuyện gì, mời vào bên trong”

Chúng ta liếc mắt lẫn nhau một cái ,Vũ Lâm Hanh mới nói: ” Đã làm phiền.” Xoay người sai bảo kẻ dưới đem ngựa cùng hành lý thu xếp, ba người liền theo A Nhĩ Chân đi vào một gian lều, lều này bên trong thật lớn, bốn phía đều là cẩm tú in hoa văn phức tạp, trêи mặt đất là thảm lông dê màu trắng mềm mại, đi lên giống như là đang đạp trêи đám mây. Cao nhất bên trong là một chiếc bàn trang trí sừng dê, trêи kê một cái bếp than nhỏ, ngọn lừa bừng bừng đang hâm nóng một bầu rượu.

A Nhĩ Chân ngồi ở trước bàn, nói: “Không biết những khách nhân đường xa đến, là có chuyện gì?” Hắn ánh mắt lạnh lùng, thẳng thừng nhìn qua, như có thể nhìn vào nhân tâm khiến cho người ta lạnh cả người, lòng ta thầm nghĩ, nam tử này khác với những thường nhân khác, có chút lo sợ khi nói chuyện.

Vũ Lâm Hanh cũng cảm giác như vậy, liền đi thẳng vào vấn đề nói:” Không dám giấu tộc trưởng, chúng ta đến nơi này là để tìm một cái địa danh tên là “Long Câu” ”

A Nhĩ Chân sắc mặt ngưng lại, ánh mắt càng trở nên sắc bén, thản nhiên nói :” Bộ tộc của ta ở đây lâu vậy, mà chưa từng nghe qua địa danh này”.

Vũ Lâm Hanh nhíu mày nhìn A Nhĩ Chân nửa ngày, bỗng dưng che miệng cười nói:” Thật không? Sách nói Long Câu đất bằng phẳng từng là cổ thành ,ánh trăng như bạc, trêи đường lót vàng, chúng ta đều muốn một lần trông thấy, hóa ra lại là sự mê sảng của một con mọt sách sao? Thật đáng tiếc”

A Nhĩ Chân lạnh lùng nhíu mày, nói:” Ngay cả nghe ta cũng chưa từng nghe qua Long Câu, mấy vị khách nhân ở xa, bôn ba chắc cũng mệt , không thì ở lại một đêm nghỉ ngơi tạm”

Ta hướng Vũ Lâm Hanh nháy mắt, Vũ Lâm Hanh nghiêng liếc mắt, lập tức hướng A Nhĩ Chân cười nói: “Đa tạ ý tốt của tộc trưởng, như thế này thật là làm phiền”.

A Nhĩ Chân gõ mặt bàn , gọi “Tác Nhĩ Hãn!” Vừa dứt lời, cửa lều xốc mở ra, Tác Nhĩ Hãn đi đến, nhìn chúng ta cộc lốc cười.

“Đưa những khách nhân đếu lều nghỉ tạm, nhớ khoản đãi”

“Vâng, tộc trưởng”

Chúng ta một hàng liền theo Tác Nhĩ Hãn ra đến lều, nhấc cửa lều lên, ta quay đầu lại vừa nhìn, thấy A Nhĩ Chân ánh mắt chớp cũng không chớp, ở phía sau nhìn chúng ta chằm chằm, ta cùng ánh mắt kia đụng vào, ở sâu trong nội tâm bỗng rùng mình một cái, vội vàng quay mặt đi.

Đợi đến khi tới lều, Tác Nhĩ Hãn lại nhiệt tình đi ra ngoài lấy rượu thịt mang lại đây, chúng ta không từ chối được, đành cùng nhau ngồi vây quanh thảm trêи mặt đất ăn uống, ta lần đầu tiên uống rượu của Khế Sa, tuy nói bên trong bỏ thêm sữa dê, có hơi hơi mùi sữa, nhưng nguyên chi vẫn là rượu mạnh, chốc lát liền choáng váng hoa mắt chóng đầu đứng lên, mà Vũ Lâm Hanh cùng Lạc Thần uống liên tục mấy bát, vẫn trước sắc mặt trắng nõn, không giống như người uống rượu.

Trong lúc ăn uống Vũ Lâm Hanh nói bóng nói gió hướng hỏi Tác Nhĩ Hãn, Long Câu ở đâu, hán tử này trời sinh tính tình đã thật thà, liên tục lắc đầu nói không biết, cuối cùng Vũ Lâm Hanh cũng không đủ kiên nhẫn nói chuyện với hắn, đợi hắn uống say, vội vàng nhờ người dìu hắn về nghỉ ngơi.

“Ai, nhìn thấy thấy A Nhĩ Chân nhất định trong lòng có che giấu, chỉ là hắn không nguyện nói ra, ngày mai chúng ta tự mình đi đến những nơi lân cận dò xét địa hình” Vũ Lâm Hanh đứng dậy thở dài, nhẹ nhàng xoay người, ngồi lên chiếc giường trải lông dê, Lạc Thần cũng không nói gì đi đến chiếc giường , đem quần áo , tóc dài gạt ra sau, làm bộ chuẩn bị ngủ.

“Ngủ chung một giường?” Ta dụi mắt, người vẫn còn hơi chút mùi rượu, trước mắt có chút mơ hồ, nhìn bóng hai người nữ tử mờ ảo chồng chồng lên nhau.

” Tác Nhĩ Hãn không phải nói lều chiên này rộng sao? Cái giường lông dê này thật là mềm, người ngươi nhỏ vậy, có nhét lên mười tám người cũng được nữa!” Vũ Lâm Hanh hì hì cười, còn hướng ta ngoắc ngón tay, khiến ta nổi da gà thiếu chút nữa muốn té ngã, bất đắc dĩ đi đến, cởi giày da ra, thấy Lạc Thần mắt nhắm lại hướng vào bên trong, nàng vừa rồi chẳng nói gì, dường như có chút mệt mỏi.

Ta nhân tiện nói :” Ta ngủ ở giữa” Nói xong tay lần vào bên trong hướng chỗ trống bên cạnh Lạc Thần nằm xuống.

“Ê ê, cái gì mà ngủ giữa, muốn nằm cạnh ma quỷ ngươi cứ việc nói thẳng” Vũ Lâm Hanh hừ lạnh một tiếng, đem cái mền lông dê lớn kia đặt trêи người ta và Lạc Thần, cười nói: “Dù sao chúng ta cũng phải đắp cái này để chống lạnh, Sư Sư ngươi bên cạnh ma quỷ ngủ, nhớ giữ gìn toàn vẹn, coi chừng lại bị khối băng kia làm cho nhiễm lạnh rồi lại cảm phong hàn”.

Ta quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, đã thấy nàng ngồi trêи trêи giường bắt đầu cởi ra bạc sam bên ngoài, vạt áo rớt ra hết sức, lộ ra hai phiến trong suốt xương quai xanh, nàng lại còn hé ra khuôn mặt yêu nghiệt thường ngày khiến chúng sinh điên đảo, động tác thoát y này kiều diễm nói không nên lời, ta nhìn qua có chút toán loạn, vội hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”

“Cỡi quần áo a!” Vũ Lâm Hanh ánh mắt coi ta như một đứa ngốc nói :” Không cởi quần áo, sao ngủ? Ma quỷ không thích cởi thì tùy nàng, nhưng Sư Sư ngươi không nên học theo thói xấu của nàng a~”

Nói xong nhanh như hổ đói vồ mồi, cười hề hề đắc ý, nhào tới đem gỡ y sam của ta, ta sợ tới mức trêи lưng thấm mồ hôi, vội vàng theo bản năng ngăn cản, ai ngờ một cái vô ý, đem nàng đá một cái rớt xuống giường, nàng ôi lên một tiếng ngã xuống, may mà giường cách mặt đất gần một thước, trêи thảm mềm mại, cũng không có gì nghiêm trọng xảy ra.

“Yêu nữ ngươi. . . . . . Ngươi dám!” Ta hung hăng chỉ vào nàng: “Ngươi nếu dám xằng bậy, ta liền đem ngươi đá bay ra ngoài lều!”

“Thật hung dữ………..Không muốn thì thôi, làm gì mà đá ta, những người như ngươi toàn bắt nạt người khác” Vũ Lâm Hanh cúi mặt, đôi mắt hoa đào ngập nước, một bộ dạng hoa lê bị mưa dập nhìn ta.

Lúc này ta cảm thấy phía sau có một mạt hơi lạnh truyền đến, run run quay đầu lại, đúng là Lạc Thần ngồi dậy, đôi mắt lạnh lạnh nhìn ta, quét qua Vũ Lâm Hanh bị ta đá xuống đang ngồi trêи mặt đất, khiến cho ta và Vũ Lâm Hanh bị đôi mắt lạnh lẽo ấy làm cho sợ hãi, thở mạnh cũng không dám ra một tiếng, nàng cúi xuống, thản nhiên nói: “Các ngươi thật ồn ào”

Nói xong, lại nằm xuống, nhắm mắt lại, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Vì thế mà Vũ lâm Hanh và ta không đủ can đảm để tranh cãi nữa, thu tâm ngoan ngoãn thẳng tắp thân thể nằm trêи giường.

Ta trợn tròn mắt , nhìn lên đỉnh của lều chiên, trêи đỉnh lều vẽ những hình rất khó hiểu, trước mắt cứ như vậy xoay tròn, cũng chẳng biết bao lâu, bên cạnh hai người hô hấp đều đều, cũng như vậy ngủ đi.

Bên ngoài lều gió thổi vù vù, đúng là gió của thảo nguyên, theo khe hở của cửa lều thổi vào, tay ta để bên ngoài bị gió lạnh thổi, lạnh đến thấu xương, vội vàng cẩn thận lùi vào trong chiếc mền lông dê, không ngờ xoay tay lại trong đó, ở trong mền lông chạm phải một mạt mềm mại lạnh lẽo.

Trong lòng nhất thời run lên, tay của Lạc Thần, như thế nào ở trong mền cũng lạnh như vậy?

Hơi hơi liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy gương mặt của Lạc Thần, bên cạnh đường cong tinh xảo, như mực vẽ nước nhảy tùy ý khuynh sái, cứ như vậy triền miên, bỗng chốc hoảng hốt, trong đầu bỗng sinh ra một cái ý niệm.

Ta….nếu như vậy nắm lấy tay nàng, không tính là quá phận chứ?

Lòng ta tự an ủi chính mình, đồng thời thật cẩn thận đem tay đặt nhẹ lên mu bàn tay nàng.

Mền lông này giữ nhiệt rất tốt, tay nàng lại như trước không hề có độ ấm, lưu luyến dọc theo dáng người tiêu sái của nàng, da thịt mềm mại, giống như một viên ngọc Côn Sơn đẹp đẽ trơn bóng . Không hiểu vì sao, trong lòng ta có điểm ngứa ngáy, nhưng nhiều cũng không nhiều, hồi hộp một chút mồ hôi chảy ra, vỗ về đôi tay lạnh lẽo kia qua lại, một hồi lại luyến tiếc buông ra.

Thình lình, tay kia lạnh lẽo của Lạc Thần lay động, lập tức đem tay của ta nắm trong lòng bàn tay lạnh như băng của nàng.

Ta sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh, nàng, nàng đã tỉnh?

Giả vờ trấn tĩnh nghiêng mặt đi, nhíu mắt mở nhè nhẹ nhìn trộm, mơ hồ nhìn thấy ánh mắt Lạc Thần như trước nhắm chặt, lông mi hơi hơi rung động, phảng phất như cánh bướm.

Ta thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thật nguy hiểm, sẽ không dám làm càn nữa, vội đưa tay rút về, vừa định thì tay lại giống như bị Lạc Thần gắt gao nắm lấy, từ trong tay nàng, như thế nào cũng không rút ra được.

Lập tức, nhìn thấy đôi mắt Lạc Thần chậm rãi mở ra.

Trêи mặt ta lập tức nóng phừng, loại cảm giác này giống như kiểu ngươi đang trộm đồ thì bị người khác bắt gặp, quẫn bách, xấu hổ, cảm thấy thẹn thùng xen lẫn.

Ta nên giải thích với nàng thế nào, không cẩn thận, hay là mộng du?

Lạc Thần xoay lại, yên lặng dò xét ta, chúng ta liền như vậy bốn mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết giằng co bao lâu, trong lúc đó Lạc Thần cũng không có một chút ý muốn buông tay.

Một hồi, nàng khóe môi cong lên một mạt gợn sóng, đạm cười nhẹ giọng nói: “Xúc cảm như thế nào?”

Hơi thở ấm áp tràn lên chóp mũi ta, lòng ta chợt co lại, mặt càng lúc càng đỏ lên, sau một lúc lâu ấp úng, như thế nào cũng không mở miệng được, thì đột nhiên lúc này bên ngoài lều như nổ lên một tiếng sấm lớn, rất nhiều người thất kinh chạy ra, giống như nước sôi tràn ra .

Biến cố bất thình lình làm ta cùng Lạc Thần Cảnh giác đứng lên, Vũ Lâm Hanh cũng bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, ba người vội vàng từ trêи giường nhảu xuống, đi đến cửa lều, thấy Tác Nhĩ Hãn thở hồng hộc xốc cửa lều chạy vào, kêu to:” Khách nhân, không tốt rồi, bầy sói xuất cốc đang đến đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK