“Hừ, hai người các ngươi thân thân thiết thiết, khi ấy sớm đã không biết chạy đi chỗ nào rồi, làm sao chiếu cố cho ta được.”
Vũ Lâm Hanh nghiêng nghiêng liếc mắt một cái, rồi đột nhiên khóe miệng lại câu lên thanh một nụ cười.
Đúng lúc này, lại có người gõ cửa. Cả ba người chúng ta quay đầu lại, hóa ra là Hoa Tích Nhan đang đứng trước cửa phòng. Một tay vắt áo lông thêu cờ tím, một tay xách thực hạp, khẽ cười hòi: “Không phiền chứ?”
Trong lòng ta tự hỏi hôm nay là ngày gì mà sao mọi người đếu hướng phòng chúng ta mà đến, vội vàng nói: “Không phiền, không phiền. Tích Nhan, lại đây ngồi”. Nói xong liền đứng dậy, đến bàn lấy một chiếc ghế mang lại đây. Vũ Lâm Hanh dịch ra ngoài một chút để lấy chỗ cho Hoa Tích Nhan ngồi.
Tích Nhan ngồi xong, thở ra một hơi khói trắng. Áo lông thêu huy hiệu màu tím trong tay cũng thuận thế nhét luôn vào lòng Vũ Lâm Hanh. Nhìn kỹ mới thấy hóa ra chính là áo của yêu nữ.
Hoa Tích Nhan nheo mắt nhìn một lúc xong mới nhẹ giọng nói: “Tại sao lại uống rượu? Sư Sư cô nương, ngươi cùng Lạc cô nương thương tích đang trong thời kỳ khép miệng, không thể nhiễm rượu.”
Ta cảm thấy mặt có chút nóng, ngượng ngùng nói: “Miệng vết thương của ta cũng gần như đã khỏi hẳn rồi. Lạc Thần cũng vậy. Lúc nãy ta có kiểm tra lại cho nàng nên giờ mới để cho nàng uống nhưng mà cũng không dám uống nhiều lắm. Ba người mới vừa tụ lại một chỗ để sưởi ấm, trong lòng thấy vui vẻ nên mới liền… Aiz, thật ra là lỗi của ta”.
Hoa Tích Nhan cười nói: “Ta vậy mà quên mất thể chất của ngươi cùng với Lạc cô nương không thể so với người thường được, miệng vết thương lành thật là mau. Nếu đã như vậy thì cũng chẳng có gì phải lo”.
Nói xong quay đầu qua nhìn Vũ Lâm Hanh: “Vũ cô nương, ngươi…”
“Đừng nhìn ta, ta so với hai nàng cũng chẳng có vết thương nào lớn”. Vũ Lâm Hanh ôm lấy cái áo choàng lông màu tím, gương mặt ửng hồng dưới ánh lửa càng tôn thêm vẻ đẹp. Thần sắc có chút không tự nhiên lại nói: “Ngươi đến đây làm gì vậy?”
Hoa Tích Nhan mở hộp đựng thức ăn ra để lộ một chén thuốc màu đen, mùi thuốc đông y gay mũi: “Tới đây bắt ngươi. Tô công tử nói ngươi chưa uống thuốc đã bỏ đi mất, hắn cản cũng cản không được. Vừa lúc ta đi tới phòng của ngươi xem tình hình thế nào. Cũng đoán trước là ngươi sẽ tới đây, thuận đường đem luôn thuốc tới cho ngươi”.
Ta cùng Lạc Thần nhìn nhau cười , ta đột nhiên vỡ lẽ: “Hóa ra là người nào đó không muốn uống thuốc nên làm lính đào ngũ trốn đến đây”.
Vũ Lâm Hanh quả nhiên tức giận: “Ta… Ta là người như vậy sao? Ta chỉ là đi ra ngoài hít thở không khí rồi sẽ quay lại uống thuốc sau”.
Vũ Lâm Hanh nhận lấy chén thuốc cau mày nói: “Ta không sợ uống thuốc. Chỉ là họ Hoa ngươi kê đơn quả thật vô cùng khó nuốt. Ngửi mùi thôi cũng muốn ngất nên ta mới ra ngoài hít thở chút không khí cho bình thường lại. Lý đại y trong cốc khi trước kê đơn thuốc cũng không có như vậy a”.
Hoa Tích Nhan nói: “Thuốc đắng dã tật”.
Vũ Lâm Hanh trầm mặc, dường như suy nghĩ gì đó rồi bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch. Uống xong mặt mày đều co rúm lại.
Ta vội rót một ly nước để cho nàng uống thông họng.
Vũ Lâm Hanh uống nước trà xong, ngừng lại một chút rồi nhìn ta vẻ cảm thông: “Sư Sư, ngươi thật quá đáng thương”.
Ta cười một cái: “Vì sao vậy?”
Vũ Lâm Hanh nói: “Đơn thuốc mà họ Hoa kia kê không phải là cho người uống mà, lần trước sau khi ta ngửi được mùi thuốc của ngươi xong liền không thể ăn uống được gì. Mà ngươi còn phải liên tục uống thuốc này trong thời gian lâu như vậy”.
Ta cười cười không nói gì.
Tuyết rơi đêm đông. Lửa cháy đỏ trong bếp lò. Bốn người chúng ta nâng ly nói chuyện phiếm được một lúc thì Vũ Lâm Hanh bỗng nhiên sờ sờ bụng nói: “Ta có chút đói”.
Lạc Thần hỏi: “Chưa ăn cơm chiều sao?”
Vũ Lâm Hanh lắc lắc đầu thở dài: “Lúc đó không muốn ăn. A Khước bưng đồ ăn tới thì ta ăn không vô. Nhưng uống một chút rượu ấm này vào thì lại bắt đầu thèm ăn”. Nói xong quay mặt sang nhìn Hoa Tích Nhan ở bên cạnh: “Họ Hoa ngươi buổi tối ăn gì thế?”
Hoa Tích Nhan nhấp một chút rượu: “Lúc nãy ta và Lạc cô nương cùng làm cơm với nhau, ta lấy một phần mang về để ăn rồi”.
Vũ Lâm Hanh gật gật đầu, đột nhiên khựng lại một chút sau đó trợn tròn hai mắt: “Ngươi… Ngươi nói cái gì?!”
Hoa Tích Nhan bị nàng làm cho hoảng sợ lặp lại: “Ta cùng Lạc cô nương…”
Nói còn chưa dứt câu thì Vũ Lâm Hanh đã đứng dậy chỉ một ngón tay về phía Lạc Thần: “Ma quỷ, ngươi xuống bếp?”
Lạc Thần gạt tay của nàng ra, không có biểu hiện gì đặc biệt. Vũ Lâm Hanh bỗng nhiên nở nụ cười, cười xong thì quay qua nghiêm mặt với Hoa Tích Nhan hỏi: “Họ Hoa, ngươi có bị đau bụng không?”
Mặt Hoa Tích Nhan ngơ ngác, Vũ Lâm Hanh lại quay qua phía ta: “Ma quỷ nấu cơm, Sư Sư ngươi chắc chắn trốn không thoát. Bụng của ngươi có đau không, có cảm giác ghê tởm choáng váng đầu óc hay chẳng còn sức để cử động hay không?”
Lạc Thần hơi nheo mắt: “Nàng ăn hết sạch sẽ, rất vui vẻ, tốt vô cùng”.
Hoa Tích Nhan lúc này cũng hiểu ra, nhưng giống ta cũng chỉ cười mà không nói tiếng nào.
Vũ Lâm Hanh thấy chẳng có gì thú vị. Xem ta cùng Lạc Thần không có ý định ăn thêm, liền nhìn sang Hoa Tích Nhan hỏi: “Thích ăn cái gì?”
“A?” Hoa Tích Nhan đang đẩy mấy thanh củi cháy liền nói: “Ta không kén chọn, như thế nào cũng được”.
Cả hai nói chuyện với nhau rất tự nhiên, không còn cảm giác gượng gạo như trong dĩ vãng. Xem ra sau khi tỉnh lại thì tâm tính Vũ Lâm Hanh có chút thay đổi. Hiện giờ ở cùng Hoa Tích Nhan lại có vẻ rất hòa hợp.
Thời gian này, Hoa Tích Nhan tuy rằng không khỏe cộng thêm chân bị thương nhưng vẫn cố gắng tới lui coi sóc cả hai bên. Ta cùng Lạc Thần có thể hỗ trợ lẫn nhau nên nàng ít tới hơn, chủ yếu là tới để bắt mạch, xem tình hình, hỏi thăm mấy vần đề. Còn bên phía Vũ Lâm Hanh thì phải cần mẫn hơn nhiều, dù sao có rất nhiều việc A Khước thân là nam nhân không tiện làm.
Vũ Lâm Hanh đứng dậy đi ra ngoài căn dặn thuộc hạ làm chút cơm canh đem đến. Ta cười: “Thật đúng là tính tình của Đại tiểu thư, đã tối như vậy còn bắt người khác chuẩn bị bữa ăn khuya nữa”. Vũ Lâm Hanh nheo nheo mắt, hừ một tiếng.
Một lát sau, đệ tử trong cốc đã mang thức ăn khuya tới: Một chay một mặn, ngoài ra còn có một phần lẩu thịt cay nhỏ thơm phức, thêm một bình rượu hoa điêu lâu năm.
Một đệ tử mang cái bàn nhỏ chân ngắn tới đặt gần sát ở bên bếp lò, đem cơm canh và lẩu đặt bên trêи, sắp xếp thỏa đáng xong liền cáo từ lặng lẽ ra ngoài.
Vũ Lâm Hanh và Hoa Tích Nhan làm ấm rượu cùng thức ăn rồi chậm rãi thưởng thức. Ta với Lạc Thần ăn cơm chiều xong đến giờ vẫn còn no bảy phần, nhưng cũng cầm đũa gắp vài miếng tượng trưng. Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện về các dự định sắp tới. Vũ Lâm Hanh nói nàng gần đây có chút mệt mỏi, tạm thời cũng không muốn để ý tới chuyện ở trong cốc nên đều giao cả cho A Khước xử lý. Bản thân nàng cũng muốn đi đâu đó để giải khuây. Ta nghĩ thời gian tĩnh dưỡng vừa qua cũng đã đủ nên sẽ theo Hoa Tích Nhan đi gặp sư phụ của nàng, xin người giúp ta chữa bệnh cho Lạc Thần. Chuyện này Lạc Thần và Hoa Tích Nhan đã biết, giờ chỉ cần nói với Vũ Lâm Hanh nữa là được.
Ta đang muốn mở miệng thì Hoa Tích Nhan đột nhiên giành nói trước : “Ta cùng Sư Sư, còn có Lạc cô nương mấy ngày nữa sẽ đi Thanh Huyên”. Ta sửng sốt, thấy Hoa Tích Nhan nói xong quay qua nhìn ta có ý bảo ta nên giữ kín chuyện này. Ta cũng vì vậy, theo tình thế đem những lời sắp thốt ra nuốt trở xuống. Lạc Thần đang im lặng uống rượu, nghe xong thì chợt ngừng chén rượu trong không trung.
Vũ Lâm Hanh nói: “Thanh Huyên gì?”
Hoa Tích Nhan cười cười, hòa nhã nói: “Là như vầy, ta có một vị bằng hữu hiện tại đang ở Thanh Huyên. Sư Sư và Lạc cô nương muốn gặp người đó, nên ba người chúng ta tính sau khi tịnh dưỡng thì sẽ đi Thanh Huyên để gặp nàng”.
Ta nhíu mày, suy nghĩ. Hoa Tích Nhan chính là chỉ đề cập chuyện chúng ta đi gặp một vị bằng hữu Trước mặt Vũ Lâm Hanh, tuy rằng nói ra nơi ở của người kia nhưng lại không nói người nọ là sư phụ của nàng. Ban nãy ngắt lời ta cũng vì sợ ta nói ra việc muốn đi gặp sư phụ nàng. Hiển nhiên, nàng không muốn để cho Vũ Lâm Hanh biết được mối quan hệ của nàng và “vị bằng hữu” kia là sư đồ. Còn đối với ta và Lạc Thần thì không ngại, có thể biết được.
Trong lòng ta đem việc lúc trước Vũ Lâm Hanh và Hoa Tích Nhan kết thù, rồi dải chuông mà Hoa Tích Nhan thà chết cũng không nói cho Vũ Lâm Hanh biết xuất xứ… suy nghĩ tường tận lại một lượt liền hiểu được những băn khoăn cùng dự tính của Hoa Tích Nhan.
Vũ Lâm Hanh khi xưa vốn không thích Hoa Tích Nhan. Hiện tại, sau khi cùng nhau trải qua rất nhiều hoạn nạn thì mối quan hệ của hai người đã hòa hợp hơn nhiều. Nếu Vũ Lâm Hanh biết Hoa Tích Nhan có sư phụ, quan hệ thầy trò khăn khít như vậy khó đảm bảo sẽ không liên hệ đến chuyện kia.
Vũ Lâm Hanh đặt chén đũa xuống bàn, không biết suy nghĩ gì, đột nhiên nói: “Ba người các ngươi đều đi, để mình ta ở lại. Thật là chán”.
Hoa Tích Nhan liền nói: “Thật ra, Vũ cô nương nếu muốn thì cũng có thể đi chung”. Nói xong không giấu được vẻ mong chờ.