Lạc Thần khoát tay áo, ý bảo ta đứng tại chỗ, chợt lạnh lùng nói: “Hoài Dương Tử, ngươi mở to mắt mà nhìn xem, năm đó ngươi đối với nàng thế nào. Ta bảo ngươi quỳ xuống, ngươi nghe thấy không?”
Nam tử áo đen kia cười khặc khặc vài tiếng, thẳng lưng lên, thở hổn hển nói: “Ha ha, ta nhận ra, ta đương nhiên nhận ra.”
Hắn như trước cúi đầu, tóc tai bù xù một bộ dáng chật vật, hai tay đầy máu chống trêи mặt đất, bò vài bước về phía nham bích cách đó không xa, như một con sâu bọ đáng thương.
Một mặt bò, một mặt ho khan, cuối cùng thật sự khụy gối xuống, gương mặt hướng ta quỳ xuống, thanh âm trầm thấp: “Lạc đại nhân, ta bây giờ là bại tướng dưới tay ngươi, sao dám… khụ khụ… làm sao dám không tuân lời. Ngươi muốn ta quỳ, ta đây liền quỳ.”
Ta đứng bất động tại chỗ, nhìn Hoài Dương Tử quỳ xuống. Tóc dài của hắn rũ xuống trước mặt, che đi khuôn mặt của hắn, nghe thanh âm lại còn rất trẻ.
Vũ Lâm Hanh không thể tin nhẹ giọng nói: “Sư Sư, đại bánh chưng… Đại bánh chưng đang quỳ trước ngươi.”
Ta trầm mặc không nói.
Đối với hết thảy trước mắt, ta thực sự có chút khó có thể tiếp thu. Lạc Thần nhất định là cho rằng năm đó ở Thanh Huyên tên nam tử đã mang ta đi là Hoài Dương Tử, cũng là chính tay hắn, đem phong châm phong nhập vào trong cơ thể của ta. Nhưng năm đó đến dưới tàng cây mang ta đi, rõ ràng là một gã nam tử áo xanh, cho dù nhớ không rõ ràng, nhưng cũng chắc chắn không phải là gương mặt của Hoài Dương Tử.
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lạc Thần lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh ta, ta đưa tay giữ bên eo của nàng, thân thể của nàng liền nghiêng về hướng ta, thoạt nhìn rất mệt mỏi. Nàng dường như biết được sự nghi ngờ của ta, lãnh đạm nói: “Là hắn. Hắn đã thừa nhận, chính là hắn đã đem ngươi đi.”
Ta lắc đầu: “Ta nhận ra Hoài Dương Tử, lúc đó sẽ không tùy tiện theo hắn rời khỏi.”
Lạc Thần đè thấp giọng, yếu ớt nói: “Gương mặt này của Hoài Dương Tử là giả.”
Ta không thể tin mà xoay đầu nhìn nàng.
“Nếu không phải mới vừa cận chiến cùng hắn, ta cũng sẽ không biết được.” Tay Lạc Thần chống trêи Cự Khuyết, mệt mỏi nói: “Trước đây hắn ở trước mặt ta và tiên sinh, dùng cái gọi là gương mặt của Hoài Dương Tử, chẳng qua là hắn dịch dung cải trang mà thôi. Gương mặt thật của Hoài Dương Tử, giấu bên dưới mặt nạ da người của hắn, mặt nạ da người hiện nay… hiện nay đã bị ta cắt hư rồi.”
Thanh âm của nàng cực yếu ớt, lần này vì bắt Hoài Dương Tử, dường như đã dùng hết khí lực, nói với ta: “Thanh Y, ngươi đi… đi đem mặt của hắn gở xuống, nhìn kỹ xem, năm đó rốt cuộc có phải là hắn không. Đừng lo lắng, hắn đã bị trọng thương, không dám lỗ mãng.”
Hoài Dương Tử cúi đầu cười.
Ta để Mười Bốn đỡ lấy Lạc Thần, tự mình đi về trước, cẩn thận ngồi xuống trước mặt Hoài Dương Tử, đưa tay phất mái tóc dày của hắn.
Theo tóc dài bị vén ra, tim ta đập thoáng nhảy lên tận cổ. Liền theo dạ minh châu trong tay, ta nhìn thấy hé ra một khuôn mặt phá lệ dữ tợn đáng sợ, bị ánh sáng dạ minh châu chiếu đến, âm u tĩnh mịch, giống như xác chết. Nếu là người nhát gan, nhìn thấy gương mặt này, e rằng sẽ bị khϊế͙p͙ đảm chưa biết chừng.
Tỉ mỉ nhìn rõ, gương mặt này xác thực giữ nguyên diện mạo Hoài Dương Tử mười năm trước ta đã gặp qua, thế nhưng da mặt bên má trái đều đã nhăn nhúm, bên trêи một lỗ hổng sâu đậm, có máu chầm chậm chảy ra, quanh mép lỗ hổng dần chuyển trắng, giống như là rắn đang lột da.
Ta nhìn đến dạ dày phiên giang đảo hải, thân thể Hoài Dương Tử lại dịch về sau, dựa vào nham bích phía sau, khóe miệng câu ra nụ cười, kéo theo da trêи mặt hắn, run lên một cái: “Nha đầu, không phải muốn xem mặt của ta sao, sao lại bất động. Bị gương mặt xấu xí này của ta dọa sợ hãi sao?”
Ta trầm mặt xuống: “Ngươi gọi ta là gì, lặp lại lần nữa?”
“Nha đầu a.” Thanh âm của hắn lại cố ý đè thấp hơn, chỉ là cùng ta thì thầm, đoán là Lạc Thần các nàng ở sau lưng căn bản không nghe thấy được.
Dần dần, thanh âm kia trở nên mềm mại, âm vực thay đổi, giống như là thành một người khác. Nhiệt khí phun ở trêи mặt ta, cư nhiên ôn nhu đến chảy ra nước: “Hay là ngươi thích đại ca ca ta gọi ngươi, A Cẩn?”
Cẩn nhi. A Cẩn.
Trong đầu ta giống như bị kim châm vào, cả người đều run rẩy. Cắn răng một cái, ngón tay chế trụ tai trái của hắn, đã tìm ra mép nhăn của mặt nạ da người, run run nói: “Ngươi biết được những gì?”
Hắn lại chỉ cười. Đầu ta đau đến cơ hồ muốn ngất đi, ngón tay bất ngờ phát lực, đem mặt nạ da người mạnh mẽ xé xuống. Da người bị lột xuống, phát sinh âm thanh khinh xích lạnh đến thấu xương, đầu Hoài Dương Tử lung lay, hướng qua một bên, tóc đen rũ xuống.
Ta tay phải nâng cằm hắn, nhấc lên, buộc hắn xoay mặt về phía ta, đồng thời cầm lấy dạ minh châu trêи tay trái chiếu lên mặt mũi hắn.
Ánh sáng lóe lên, nhợt nhạt chiếu xuống. Dưới ánh sáng lạnh, mũi cao thẳng, môi mỏng, mắt sáng mày ngài, quả thực là một khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng.
Bởi vì mặt nạ da người vừa bị gở ra, da thịt trêи mặt của hắn có vẻ phá lệ trắng nõn, trong sắc trắng lại lộ ra một tia đỏ ửng nhàn nhạt sau khi bỏ mặt nạ. Nhất là đôi mắt thâm trầm đen sẫm, khẽ nhướn, bên trong tựa như chứa nước, rất nhu thuận, giống như biết nói chuyện.
Từ gương mặt mà nhìn, người thường nếu không biết rõ, tám chín phần mười đều sẽ cho rằng hắn là cái loại mỹ nam nhân ôn nhu tuấn mỹ. Một người đàn ông như vậy, chẳng biết đã mê hoặc được bao nhiêu nữ nhân trêи thế gian.
Chỉ có ta biết, khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc này, cùng với ôn nhu trong mắt kia, tất cả đều viết đầy lừa dối.
Mười năm trước hắn đối tốt với ta như vậy, thanh âm ôn nhu dịu dàng, lúc dỗ dành ta, mua cho ta những món đồ chơi khả ái, lúc ta không vui, khắc cho ta những con chó con mèo bằng gỗ. Những con diều đã thả lên bầu trời, cơm ngon canh nóng đã làm, những bản cổ nhạc đàn cho ta nghe giải sầu, đều là gạt ta, tất cả đều là gạt ta!
Chủ nhân của khuôn mặt đẹp này, trong nháy mắt, liền đem ta khóa vào trong lăng mộ Cô Tô. Lăng mộ lạnh như vậy, minh điện trống trải như vậy, chỉ có một cái quan tài lớn màu đen đặt ở bên trong. Giờ đây, nhớ lại lúc bị hắn trói trêи thạch đài ở phía sau quan tài, những cảnh tượng đáng sợ cùng giày vò này rõ ràng ngay trước mắt, trong lòng ta tràn đầy căm hận.
Băng lãnh xiềng xích trói buộc tay chân của ta, dưới sự giãy dụa, liền ứa ra máu. Ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn giơ ngân châm, hướng ta nhìn như ôn nhu mà thực ra lạnh lẽo khẽ cười, đến khóc cũng khóc không được.
Khi đó, ta tin người trêи thế gian rất tốt với ta. Ta biết bọn họ đối tốt với ta, liền âm thầm tự nhủ, sau này cũng nên báo đáp bọn họ thật tốt, phải đối đãi bọn họ thật tốt.
Năm đó ở Thanh Huyên, đối với Lạc Thần là như vậy.
Đối với hắn, cũng như vậy.
Ta lúc đó quen thuộc, chỉ như vậy hai người. Đối với phần cảm tình này, tự nhiên thấy nặng hơn cả trời. Mà ta đem cả tấm lòng chân thành giao cho kẻ gọi là đại ca ca đối đãi tốt với ta, kết quả, lại đổi lấy sự lừa dối cùng chà đạp của đối phương như vậy.
A, ta còn không rõ, tại sao hắn đối với ta như vậy.
Gân xanh trêи trán ta đều nổi lên, vành mắt phát nhiệt, đáy lòng lan tràn nóng giận, hận không thể nhào qua đem hắn xé thành mảnh nhỏ: “Uổng cho ta lúc bé tin tưởng ngươi như thế, tại sao phải gạt ta, tại sao muốn hại ta! Ta giết ngươi!”
Một tay bóp lấy yết hầu của hắn, mặt của hắn liền căng đỏ lên, hiện ra vài phần dữ tợn cùng oán độc, nhưng khóe miệng kia, như trước lộ ra một tia tiếu ý kiêu ngạo bất khuất.
Lạc Thần sau lưng vội vàng gọi: “Thanh Y!”
“Đều đừng qua đây!” Ta quay đầu lại, hung tợn nhìn chằm chằm Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh, cùng với Mười Bốn ở sau lưng: “Tất cả cút xa ra cho ta!”
Nam nhân bị ta siết ở yết hầu, lại không hề sợ hãi, chỉ hướng Lạc Thần cười nói: “Lạc đại nhân, ngươi bây giờ có hối hận đã cho nàng xem tướng mạo sẵn có của ta? Nàng sắp… sắp điên rồi, ta chờ lâu như vậy… chờ thời cơ… thời cơ rốt cục cũng đến rồi… Ha ha, ngươi… ngươi thua rồi, lần này nói đến nội tình, vẫn là ta… vẫn là ta đã thắng! Lạc Thần, ngươi vĩnh viễn… vĩnh viễn cũng không thắng được ta!”
Lạc Thần ở phía sau xông đến, chế trụ hai vai ta, ý muốn ôm ta ra, trong lòng ta nổi giận, mạnh mẽ hất văng dạ minh châu cầm trêи tay trái, lòng bàn tay không bị khống chế chưởng một cái trêи đầu vai của nàng, đẩy nàng ra thật xa.
Viên kia dạ minh châu lăn đến bên người nàng, nàng ngã xuống đất, thân thể cuộn lại, mở miệng liền phun ra một ngụm máu. Vết máu kia thấm vào bạch y của nàng, dưới ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu, hiện ra vô cùng chói mắt.
Nàng ngẩng đầu, dưới mái tóc rối bời, là một gương mặt u lãnh. Khóe môi vết máu màu đỏ tươi, ánh mắt mang theo không cam lòng cùng buồn bực, nhìn chằm chằm nam nhân còng xuống như chó chết bị ta nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nam nhân điên cuồng cười to: “Lạc Thần, ngươi không nên nhìn ta như vậy! Khụ khụ, ngươi nhìn xem hồng nhãn bên trái của nàng, không thể… không thể trở lại được nữa… giờ đây đã biết bản thân thua rất triệt để rồi chứ? Có phải hối hận muốn chết? Ta nhìn thấy… thấy bộ dáng ngươi thương tâm hối hận, thua tới mức rối tinh rối mù như vậy, ta liền hài lòng, rất vui sướиɠ!”
Lạc Thần lại ho ra một ngụm máu, nhìn qua nàng tựa như đã cạn lực, nhãn thần lướt qua, rơi đến trêи mặt ta, nhàn nhạt, thê lương cực kỳ, rồi lại nhu hòa cực kỳ.
Ta nhất thời ngây người.
Ta đang làm cái gì.
Ta… ta đã đánh nàng.
Vũ Lâm Hanh ngồi xổm bên cạnh Lạc Thần, đỡ lấy eo của Lạc Thần, quay sang ta run giọng mắng to: “Sư Thanh Y, đồ khốn nhà ngươi! Mở cặp mắt của ngươi ra nhìn, ngươi đang nặng tay với ai đây hả!”
Thả tay xuống, nam nhân kia liền ngã nhào ở bên chân ta, ta không nhìn tới hắn, cũng không muốn giết hắn nữa, chỉ là thẩn thờ đứng tại chỗ.
Không sai, ta là đồ khốn.
Ta dù cho hận cả thế gian này, cũng không thể động thủ đánh nàng.
Bên mắt trái giống như bị người rưới vào nham thạch nóng chảy đỏ rực, cơ hồ có cảm giác tội lỗi rơi xuống, ta cúi người xuống, hai đầu gối quỳ trêи mặt đất, gắt gao che lấy gò má bên trái, hận không thể đem con mắt trái moi ra ngoài.
Trong đầu kêu ong ong, ta che con mắt trái, cúi đầu rêи rỉ, đồng thời nghe được thanh âm suy yếu của Lạc Thần vang lên: “Lâm Hanh… chớ mắng nàng, trước tiên điểm huyệt đạo của Hoài Dương Tử, chớ để gọi hắn chạy trốn.”
“Ma quỷ, ngươi… nàng…”
“Còn không mau đi!”
Trong bóng tối, chỉ nghe được tiếng bước chân cùng âm thanh quần áo ma sát hỗn loạn xung quanh, sau đó ta thực sự chịu không nổi, ngón tay chọc thật sâu vào bùn đen dưới mặt đất.
Con mắt trái… Con mắt trái sắp không giữ được.
Ta thở dốc, đột nhiên, một đôi tay lạnh như băng từ phía sau duỗi đến ôm chặt lấy ta. Tay nàng mềm nhũn, gần như đã không còn nửa điểm khí lực.
Ta cắn chặt răng, há miệng run rẩy phun ra hai chữ: “Cái… gương.”
Nữ tử phía sau bắt đầu phát run: “Thanh Y… Đừng nhìn… Ta xin lỗi ngươi… Xin lỗi ngươi…”
“Cho ta cái gương! Ngươi có nghe thấy hay không!” Ta quay người lại, hung hăng siết chặt vạt áo của nàng.
Nàng mặc cho ta thô bạo nắm lấy, một tiếng cũng không kêu.
Ta biết nàng là ai, tên của nàng, ta có thể gọi được. Gương mặt của nàng, ở trong ánh lửa mờ mịt, ta cũng có thể nhìn được rõ ràng.
Ta nên thương nàng, yêu nàng. Thế nhưng giờ này khắc này, căn bản lại không có cách nào đè nén cuồng lệ của bản thân tuôn rơi. Thân thể giống như không thể khống chế, không ngừng làm ra những hành động thương tổn nàng, chán ghét chính mình chán ghét đến buồn nôn, rồi lại bất lực.
“Dừng tay, đừng điên nữa. Cho ngươi cái gương, ta cho ngươi cái gương!” Trong lúc dây dưa, lại có một người tiến đến cắt ngang, chắc là Vũ Lâm Hanh. Nàng kéo Lạc Thần ra, ôm lấy eo của Lạc Thần, đồng thời đem gương đồng tùy thân của nàng lạnh lùng ném cho ta.
Ta mang gương đồng nhặt lên, kềm chế ác tâm cuồn cuộn trong lòng cùng con mắt trái nóng rực, chậm rãi đem gương đồng giơ lên trước mặt.
Trong gương đồng, nửa bên mắt đỏ, nửa bên màu tro, khóe miệng tựa treo một tia cười trào phúng.
Lần đầu tiên trong đời, ta nhìn thấy ác quỷ.
Mạnh mẽ vung tay, đem gương đồng đập vào nham bích cách đó không xa, phát sinh một tiếng vỡ chói tai.
Ta biết rõ, tất cả, đều không thể trở lại nữa.
Lời lảm nhảm/bán than từ Ni-cô aka Neko: Quan khách, từ lâu ta biết là mình làm ăn tắc trách, để mọi người chờ dài cả cổ T^T
Mặc dù cũng chưa có giải pháp gì mới, nhưng mà ta chỉ có muốn nói là ta có quan tâm đến mọi người rất nhiều :3
Và trong thời gian tới sẽ cố gắng giảm bớt lầy lội ;___; .
Nguồn:
https://bachhopvien.wordpress.com