Cùng với tiếng than nhẹ khó nhịn của nàng, đôi cánh vàng trêи người nàng đột nhiên thu lại, ánh sáng tứ phía ảm đạm, chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo, âm u tĩnh mịch chiếu trêи mặt đất.
Ban đêm gió lạnh thổi đến, cành lá lay động vang xào xạc. Nàng tựa nghiêng bên dưới cây hoa hạnh, không động đậy, dường như sắp đông cứng lại.
Ta vội vàng chạy tới, đưa tay nâng lấy vai nàng, đem nàng ôm tựa vào lòng. Cơ thể nàng nhỏ bé yếu ớt, quần áo xốc xếch, lộ ra một mảnh lớn, khắp người đều ướt đẫm mồ hôi, thấm đến lòng bàn tay ta cũng một mảnh trơn nhẵn.
“Đau… Mẹ ơi… Đau quá…” Nàng thần trí mơ hồ nỉ non lặp đi lặp lại, trêи mặt đều là mồ hôi lạnh: “Chổ đó rất tối, lại quá lạnh, lại chỉ có A Hắc ở bên ta… ta kể chuyện cho A Hắc nghe, kể đến sau này… bản thân ta cũng không nhớ được nữa… Mẹ, mẹ đến đón con đi… nơi đó không tốt, con xin mẹ mau đến đón con về nhà đi…”
Cứ thế nói lung tung qua một trận, ta một câu cũng nghe không rõ, chờ qua một lúc, nàng mới an tĩnh lại. Ta chỉ đành nén xuống hoảng sợ trong lòng, ôm nàng về phòng, dùng khăn nóng tỉ mỉ lau sạch mồ hôi lạnh trêи người nàng, lúc này mới giúp nàng vén lại góc chăn, trông chừng nàng chìm vào giấc ngủ.
Bốn phía tĩnh mịch, ta nhìn vẻ mặt thanh tú lúc ngủ của nàng, hoảng hốt cho rằng mình còn ở trong mộng. Thế nhưng vừa rồi nhìn thấy tất cả, rõ ràng đều là sự thật.
Mắt thấy là thật, dù cho ta muốn nghi ngờ, cũng không nghi ngờ được.
Huống chi, trêи đời này người có cánh, theo hiểu biết được gọi là “Nhược Diêu”
Tương truyền, thời kỳ hoang man, Tây Vương Mẫu tọa hạ từng có tam thanh điểu bảo hộ, chia ra canh giữ ba hướng. Về sau viễn cổ man hoang chúng thần suy yếu, thần tích bị chôn vùi, thương hải tang điền, thế gian không còn thần linh tồn tại nữa, nhưng Tây Vương Mẫu tọa hạ tam thanh điểu đó lại lưu lại hậu duệ, ba dòng hậu duệ trộn lẫn, sống ẩn cư. Đời sau tuy không phải thần tiên, nhưng vẫn còn đôi cánh lông vàng, có thể bay lượn trêи trời cao, thế nhân lại vì họ đặt một cái tên, gọi là “Nhược Diêu”.
Theo thời gian đổi dời, Nhược Diêu tộc nhân phát sinh phân hoá, phát triển đến chỉ còn số ít người vẫn giữ được đôi cánh, những người này tuổi thọ vĩnh viễn không có tận cùng, bất lão bất tử, rất tự nhiên trở thành tầng lớp tôn quý của bộ tộc Nhược Diêu, nắm giữ mạch sống còn của bộ tộc, được tôn là “Thần Hoàng”. Tộc dân Nhược Diêu còn lại, cũng không khác những người bình thường, sinh con đẻ cái, sinh lão bệnh tử, đời này qua đời khác, đồng thời đảm nhiệm sứ mệnh hầu hạ tầng lớp quý tộc.
Cho đến Chu Mục Vương Bát Tuấn du hành, săn bắn ở núi rừng, bị lạc đường, không ngờ gặp được một gã thanh niên nam tử, nam tử kia diện mạo không quá đôi mươi, lại tự xưng hai trăm năm tuổi, vua kinh ngạc không thôi, bám theo nam tử mà đi, đến chổ ở của nam tử, vào một cánh cổng cao, mới thấy trêи cột trói chặt một nam một nữ hai vị dực nhân, vua hỏi chuyện, nam tử kia đáp lời: “Nhược Diêu, thực chi, đắc trường sinh.”
Từ đó, lời đồn Nhược Diêu trường sinh liền ở Đại Chu trở thành một loại bí ẩn, lưu truyền khắp nơi.
Nhưng từ thời kỳ Chu Mục Vương, “Sinh thực Nhược Diêu huyết nhục, huyết nhục tương dung, toại đắc trường sinh” cách nói này vẫn một mực tương truyền hậu thế, trêи thực tế chỉ là ám chỉ “Sinh thực Thần Hoàng huyết nhục, đắc trường sinh” mà thôi. Tộc nhân Nhược Diêu thông thường, dĩ nhiên tiến hóa đến mức cùng người bình thường giống nhau, thế hệ sau tế tự phụng dưỡng Thần Hoàng chi lễ, vốn không có trường sinh.
Không ngờ đã nhiều năm như vậy, ta lại còn có thể gặp Nhược Diêu tộc nhân. Cảnh tượng nữ hài vừa mới nảy, tám chín phần mười chính là không khác Nhược Diêu tộc nhân, nhưng cả bộ tộc Nhược Diêu ở thời kỳ chiến quốc đều đã bị chôn vùi rồi.
Điều này không có khả năng.
Nữ hài này, rốt cuộc nàng là ai? Lại như thế nào từ Tỏa Long Trầm Uyên bò ra ngoài.
Quỹ Trĩ năm đó rõ ràng nói một trận hỏa hoạn đã đem mọi thứ thiêu trụi cả mà.
Nghĩ đến đây, hồi ức tối tắm của những ngày xưa tĩnh mịch đều hiện về. Gân xanh trêи trán ta giật giật, mồ hôi lạnh toát ra, ngón tay cũng không ngừng run rẩy, ngay cả chổ ngón tay đã cắt cũng đau đến tận tâm.
— Quỹ Trĩ… Quỹ Trĩ… ngươi lại nhất thiết phải đối với ta như vậy! Láo xược, thả ta ra, các ngươi thả ta ra, cút cho ta, tất cả đều cút xa ra cho ta!
— Ngươi giết ta đi… ta xin ngươi… mau giết ta đi…
— Hôm nay cắt tay xem như lời thề. Quỹ Trĩ, ta sống trêи đời này một ngày, cũng sẽ hận ngươi một ngày, nếu ta không chết, mối hận không dứt.
Ta nên quên rồi mới phải. Đã nhiều năm trôi qua, ta vẫn luôn nổ lực quên đi, nhưng vẫn là không quên được. Nó là một cơn ác mộng như âm hồn bất tán, vĩnh viễn bám theo ta, mãi đến đêm nay, nó lại hiện về giương nanh múa vuốt.
Phóng vào trong sân, dội một thùng nước lạnh, từ đầu đến chân, dính ướt toàn thân.
Đêm xuân lạnh, nước giếng cũng lạnh thấu xương.
Ta đưa tay lau sạch nước lạnh trêи mặt, ngẩng đầu nhìn nửa vầng trăng bạc ở phía chân trời. Nó mở một đôi mắt lạnh, phủ xuống thế gian, tựa như đang giễu cợt ta.
Lưu lại trong viện hồi lâu, lúc này mới thong thả trở về phòng, thay bộ quần áo, mang chiếc ghế ngồi ở cạnh giường. Ngồi xuống liền ngồi cả một đêm, không hề chợp mắt.
Thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, nữ hài tỉnh dậy. Nàng ngồi dậy, tóc dài tán loạn, nét mặt mang theo ý lười biếng, che miệng ngáp: “Ngươi đã tỉnh rồi?”
Ta chỉ nhìn nàng, cũng không nói chuyện.
Nàng ngẩn người, hỏi: “Trêи mặt ta có dính bẩn gì sao? Ta biết sáng sớm phải rửa mặt, sửa sang lại y phục, liền sẽ đi làm, ngươi chớ giận ta.”
Đã quên hết rồi?
Chẳng hiểu vì sao, đáy lòng vốn căng thẳng như dây đàn, giờ đây rốt cuộc dễ chịu rồi. Ta uể oải nói: “Ngươi đi đi.”
Nàng lại gần, đưa tay sờ lên mặt của ta: “Đêm qua ngươi ngủ không ngon sao? Mắt rất đỏ, còn giống như có tơ máu ở bên trong.”
Ta lấy tay nàng xuống, chỉ đạm nhạt nói: “Ban đêm ngươi ngủ không ngoan, cứ giật lấy chăn của ta, ta đương nhiên ngủ không ngon.”
Mặt nàng đỏ bừng: “Xin lỗi. Ngươi… ngươi tự mình đoạt lại là được, ta ngủ rất trầm, không biết được mà.”
Thấy ta không lên tiếng, nàng lại vội nói: “Ngươi sẽ không vì bị ta cướp mất chăn liền không cho ta ngủ cùng ngươi nữa đó chứ? Ta… ta ngủ một mình ban đêm sẽ rất sợ. Ngươi đừng đuổi ta.”
Ta nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không đuổi ngươi đi.”
Nàng lúc này mới yên tâm lại, nở nụ cười với ta, nhanh chóng mặc xong quần áo giày vớ, bước nhanh chạy đi rửa mặt.
Buổi sáng vẫn là dạy nàng đọc sách viết chữ, hết thảy đều giống như ngày xưa, mọi thứ, lại cũng thay đổi rồi. Nàng sao chép thư quyển, một mạch chép đến giữa trưa, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Nữ hài phấn khởi nói: “Là cơm trưa của Thái Hòa Lâu đến rồi.”
Ta hỏi: “Đói rồi sao?”
Nàng ngượng ngùng đáp: “Dạ.”
“Vừa nảy nghỉ giải lao, không phải mới ăn chút trái cây sao?”
Nàng lại có chút hùng hồn mà đáp: “Ta hiện nay đang phát triển cơ thể.”
Ta bất đắc dĩ liếc nàng một cái, không thèm nói nữa, đi mở cửa lấy cơm trưa, cửa vừa mở ra, tiểu ca chạy bàn của Thái Hòa Lâu phụ cận đang mang theo một hộp đựng thức ăn đứng bên ngoài.
Hắn thấy ta, lập tức liền cười hì hì nói: “Cô nương hảo.”
“Hảo.” Ta nhàn nhạt đáp lời, nhận lấy hộp đựng thức ăn, mới nói: “Tình hình hôm nay thế nào?”
Tiểu ca trả lời: “Cô nương, lần này ta ở trêи đường, cùng ta tiếp xúc, chung quy chỉ có một người.”
Mấy ngày nay, ta đều là muốn nhà bếp Thái Hòa Lâu làm xong thức ăn, lại sai tiểu ca chạy bàn mang đến. Đây cơ hồ là con đường duy nhất ta giữ liên lạc với thế giới bên ngoài mỗi ngày, nếu Hoài Dương Tử nhất mực theo dõi ta, tuyệt đối sẽ không hiện thân đến trạch viện, vậy nếu hắn muốn có hành động gì với ta, e rằng chỉ có thể thông qua Thái Hòa Lâu chuyển thức ăn con đường duy nhất này. Nhiều ngày như vậy, ta cho một ít tiền thưởng, tiếp tục chiếu cố vị tiểu ca đưa thức ăn, nhìn chăm chú từ đầu tới chân. Dặn dò hắn đem từ phòng bếp, đến dọc đường đưa thức ăn gặp gỡ cùng hắn tiếp xúc qua, hoặc là người từng động qua hộp đựng thức ăn, nhất nhất nói cho ta nghe.
Chỉ là mấy ngày nay, cũng không từng có người cùng tiếp xúc, trời yên biển lặng, không ngờ đến hôm nay, cuối cùng tình hình có chút chuyển biến.
Trong lòng ta vui vẻ, nét mặt cũng không động thanh sắc: “Vậy à. Người nọ dáng dấp thế nào, tỉ mỉ nói ta nghe xem.”
Tiểu ca đó nói: “Cô nương. Ta vừa nảy đi qua Hội Huyên nhai, đi tới góc đường thì nghe một người ở bên cười nói: ‘Vị huynh đài này, ngươi vội vàng vậy, quần sẽ tuột.’ Ta tưởng là có tên mãng phu lưu manh nói lời hàm hồ đến tìm ta đùa cợt, không khỏi nổi giận, nào ngờ vừa cúi đầu nhìn, thắt lưng của ta cư nhiên rơi rồi, hầu như không thể tưởng tượng nổi, trong đầu một điều kỳ lạ, hoảng đến ta một lúc chẳng biết làm thế nào.”
Tiểu ca đó giương mắt nhìn ta một cái, lại đỏ mặt khoát tay nói: “Cô nương chớ lo lắng, hiện tại đai lưng của ta buộc rất chặt, quần sẽ không tuột đâu.”
Ta mặt không chút thay đổi nói: “Ta không để tâm quần của ngươi. Ngươi cứ nói tiếp đi.”
Tiểu ca đó gãi đầu, mặt vẫn đỏ: “Thanh âm kia vừa dứt, bên cạnh liền đi đến một tên nam nhân trẻ tuổi, trông thật rất tuấn tú, không biết từ đâu xuất hiện, khuôn mặt thư sinh, ta ở Thanh Huyên lâu như vậy, cũng không từng gặp qua hắn. Nam nhân đó nhịn cười nói: ‘Huynh đài ngươi mao kéo quần lên, cột chắc đai lưng, tránh để các cô nương xung quanh chê cười, tiểu đệ đến giúp ngươi cầm hộp thức ăn.’ Ta thấy hắn dường như có lòng tốt, liền đem hộp thức ăn đưa cho hắn, sau khi cột chắc đai lưng, hắn mới giao hộp thức ăn cho ta, sau đó tự mình rời đi.”
Ta trầm ngâm chốc lát, mới nói: “Hắn đi về nơi đâu?”
Tiểu ca đó nói: “Hướng đông Thanh Huyên.”
Ta gật đầu nói: “Tốt. Đây là lời cảm ơn của ta, ngươi tạm nhận lấy.” Đưa chút ngân lượng cho hắn, lại nói: “Đợi qua một lát, ngươi lại xuống bếp nhà ngươi mang hai phần thức ăn khác đến đây, không nên đi bằng con đường cũ thường đi, từ hướng tây vòng qua, đem đến cửa sau đưa cho ta.”
Tiểu ca ngạc nhiên hỏi: “Tại sao vậy? Trong nhà cô nương lại đến thêm người à? Hai phần thức ăn như mọi ngày vẫn không đủ sao? Sao phải đi hướng tây, còn phải chuyển từ cửa sau?”
Ta nói: “Là khách tới. Ngươi tạm về đi, nhớ lấy những lời ta vừa nói lúc nảy.”
Tiểu ca hắn không nghi ngờ, gật đầu rồi đi. Ta mang theo hộp đựng thức ăn, để phía trêи thạch đài, nữ hài đi qua, vui vẻ cười nói: “Ăn cơm thôi.”
Ta chặn lại nói: “Đây không phải là dùng để ăn.”
Nữ hài ngạc nhiên nói: “Cơm nước không phải dùng để ăn, chẳng lẽ là dùng để nhìn?”
Ta phớt lờ nàng, dặn dò kỹ lưỡng nàng không được động tới hộp thức ăn, lại đi vào phòng lấy một bộ găng tay tơ tằm cùng một lọ thuốc ra, đeo vào tay, lúc này mới cẩn thận mở hộp thức ăn, lấy ra hai phần cơm canh, đem bột phấn bên trong bình thuốc, tỉ mỉ rắc đều lên mặt thức ăn, chốc lát, trêи mặt thức ăn đó hiện ra một mảnh hắc sắc tinh vi.
Nữ hài kinh hãi nói: “Này… này là ảo thuật gì vậy?”
Ta trầm giọng nói: “Không phải ảo thuật. Những điểm đen đó chính là một loại cổ, xưa nay trong suốt, vô sắc vô vị, chỉ khi gặp phải thuốc bột hiện hình, mới có thể nhuốm màu hiển lộ ra. Chúng ta mới vừa rồi nếu là ở tình huống không biết chuyện, đem những cơm canh này ăn vào, trong thân thể sẽ nhiễm phải cổ trùng.”
Nữ hài nét mặt hiện ra vẻ sợ hãi: “Cổ trùng, là một loại sâu rất xấu sao?”
Ta đáp: “Nói sâu, cũng không hẵn là sâu, mà là một loại tà ma. Người bị nhiễm độc cổ, hoặc cơ quan nội tạng sẽ bị chúng ăn sạch, để làm chất dinh dưỡng, hoặc thân thể phát sinh dị biến, biến thành quái vật, nghe theo sự sai khiến của người nuôi cổ, những người này người không ra người, ma không ra ma, rơi vào quỷ vật đạo, vĩnh viễn không thể luân hồi.”
Nàng vuốt ngực, ngập ngừng nói: “Ngươi… ngươi biết thật nhiều thứ.”
Ta mạn bất kinh tâm nói: “Lớn tuổi rồi, dù cho không biết được, nhưng rồi cũng phải biết thôi.”
Nữ hài ngẩng đầu nhìn ta, không hiểu nói: “Ngươi nói cái gì?”
Ta đạm nhạt: “Không có gì.”
Nữ hài hỏi: “Ngươi làm sao biết ở trong này có cổ trùng?”
Ta nói: “Ta đoán. Bất quá người nọ cũng chỉ biết sử dụng những thủ đoạn cỡ này, thử một cái liền biết.”
Nàng hạ thấp giọng, cẩn thận hỏi ta: “Vậy theo như ngươi nói là có người muốn hại chúng ta sao? Chúng ta lại chưa từng làm qua chuyện xấu gì, cũng ít khi ra ngoài, cứ cho là có ra ngoài, cũng chỉ là mua chút đồ về thôi, cả nói chuyện cũng không cùng ai nói qua. Nếu chúng ta không có làm chuyện xấu, cũng không có nói bậy bạ với ai, tại sao vẫn có người muốn hại chúng ta?”
Ta nói: “Không có làm chuyện xấu, sẽ không có người đến gây phiền toái sao?”
Nữ hài ảo não nói: “Vậy chẳng phải chúng ta rất oan uổng sao.”
Ta đem hộp đựng thức ăn thu dọn xong, lấy chậu than đến, đốt lửa lên, đem những thứ trong hộp đựng thức ăn đốt đi, nhìn ánh lửa nóng cháy sáng rực đó nói: “Ta trước kia đã cùng ngươi nói qua, trêи đời này có rất nhiều kẻ xấu. Bọn chúng biết nói dối, biết tính kế, cũng biết lừa gạt, ngươi không nên dễ tin lời người khác. Ông trời cho ngươi đôi mắt, là để ngươi dễ phân biệt tốt xấu ở đời, cho ngươi tri thức trí khôn, là muốn ngươi suy tính nguyên nhân cùng phát triển của sự việc đó. Chi bằng ngươi lúc nào cũng giữ vững tinh thần, cẩn thận ghi nhớ mọi thứ, làm theo những gì bản thân phán đoán hợp lý tự cho là chính xác nhất, mà những điều này, đều dựa vào nhận thức của chính bản thân ngươi, dựa vào trái tim ngươi.”
Nàng cúi đầu, kinh ngạc nhìn đống lửa kia: “Vậy chẳng phải là, trêи đời này ai cũng không thể tin?”
Ta cúi người xuống, nhìn vào ánh mắt trong vắt xinh đẹp của nàng: “Cũng không hẵn như vậy. Trêи đời này có người đối ngươi không tốt, thì sẽ có người đối ngươi tốt. Có người phụ lòng của ngươi, thì sẽ có người thương yêu ngươi. Nếu đã như thế, tự nhiên có người tin được, có người không thể tin, ta từng nói, những phán đoán này, đều phải tự dựa vào tâm của ngươi.”
Nàng ngẩng mặt lên: “Ta tin ngươi được không?”
Ta cảm thấy trong miệng có chút đắng.
“Có đôi khi, lời của ta cũng không nên tin.” Ta miễn cưỡng cười: “Ta cũng không tốt.”
Nói xong, thẳng lên lưng áo, đi trở về phòng.
Phía sau truyền đến thanh âm của nàng: “Ta tin ngươi. Ngươi nói mỗi một câu, ta đều sẽ tin. Trêи đời này, ta liền chỉ tin ngươi.”
Ta trầm mặc đẩy cửa ra, giọng nữ hài ở phía sau hòa vào tiếng gió, tiêu tán.
*** Lời tác giả: chương này tốt nhất xem cùng với chương 49 ở quyển 2, nhắc nhở bằng hữu nhớ lại chương 49, kết hợp câu chuyện Lạc Thần đã kể lúc đó cùng bích họa trong cổ thành, sẽ có được một lý giải tương đối rõ ràng.