Thân thể lúc này trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, nâng thắt lưng ngồi trêи giường, tùy ý đảo mắt qua, liền thoáng nhìn thấy một đoạn nến đã tàn, thản nhiên ánh sáng từ mép mép đổ xuống dưới, giống như một mảnh đầm nước nổi lên một đám sương.
Có lẽ là cửa sổ che, bên ngoài thanh âm mưa gió cũng đã nhỏ đi nhiều, khó khăn chỉ có thể nghe được tiếng tích tách vang ra, miễn cưỡng quấy nhiễu lòng người.
Ban đầu còn nửa tỉnh nửa ngủ mê, ta có thời điểm cảm thấy phía sau lưng đau đớn vô cùng, hiện tại rốt cuộc yên tĩnh, quanh thân một cảm giác nhẹ nhàng vô cùng khoan kɧօáϊ.
Ta đem hai tay duỗi ra, thừa cơ duỗi thắt lưng một cái, tay lại giống như chạm vào một mảnh mềm mại. Ta theo bản năng hướng giường co rụt lại, đồng thời thấy một người an tĩnh nằm ở bên cạnh ta.
Lạc Thần lúc này nghiêng thân mình nằm, tóc đen tán hạ, một đôi mắt thanh minh nhìn chằm chằm ta.
Ta có chút sững sờ. Ta cùng nàng nguyên bản là không ở chung phòng, không hiểu được nàng như thế nào lại chạy đến nơi ta ngủ.
“Tỉnh rồi sao?” Nàng cúi đầu nói, rồi lại ngồi dậy, vạt áo trượt xuống, lộ ra đầu vai như tuyết trắng, khuôn ngực rộng mở, một mảnh trắng như tuyết thoáng chốc đập vào mắt ta.
Khuôn mặt ta liền đỏ bừng, tay chỉ trước ngực nàng, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Nàng thấp ánh mắt tùy ý nhìn lên, dường như cũng không việc gì phải chỉnh lại vạt áo, giống như đã biết rõ tâm tư củata nói :” Ta sợ ở xa, không chăm sóc được, liền tới đây để ngủ.” Nàng lập tức xuống giường. Nàng mặc áo trắng thuần bạc sam, chỉ có một cái đai lụa buộc lại, đứng dậy, quần áo bị kéo kéo vén lên, ẩn ẩn hiện ra hai chân trắng nõn thon dài .
Cái tư thái kia quá mức ghẹo người, trong đầu hiện ra cái cái cảnh triền miên trong mơ kia, mặt càng đỏ bừng hơn nữa, nếu nàng biết ta mơ cái loại mộng này, không biết sẽ xem ta thế nào.
“Hiện tại cái gì…..Là mấy giờ?” Ta không dám nhìn tiếp, mặt khác tìm cái đề tài hỏi nàng.
Nàng cũng không đáp ta, thẳng đi đến cửa sổ giữ, lập tức cửa sổ mở ra rồi lại đóng lại. Ta kịp nhìn thấy bên ngoài một mảnh dày đen tối như mực, vẫn là ban đêm.
Nàng như vậy liền nói :” Canh giờ còn sớm, muốn ngủ tiếp không?”
Ta vội đáp: “Không ngủ, ngủ tiếp liền muốn chết”. Vừa nói vừa đứng dậy, đeo lại đoản giày, đi đến một bên lấy trêи giá quần áo ột bộ ngoại sam màu nguyệt sắc mặc vào.
Ta đang mặc y phục , ngẩng đầu lên, thấy nàng đang đứng trước mắt ta. Nhìn ta một hồi, đôi mắt lấp lánh như lóe lên, lập tức nàng đưa tay nhẹ nhàng đặt vào trán ta, không biết là chuyện gì, ta thoáng có chút giật mình.
Ta hỏi : “Làm sao vậy?”
Nàng đột nhiên hơi hơi nhíu mắt, nổi lên lông mi thật dài sâu thẳm, cúi đầu nói : “Không có chuyện gì.”
Ta nửa tin nửa ngờ, sờ sờ trán, nơi đó trơn bóng không có gì, cũng không có dị vật. Không khỏi nhớ tới ở miếu Thành Hoàng kia gã công tử cưỡng ấn vào trán ta, băng lạnh lẽo giống như kim đâm. Nhất thời trong lòng rùng mình một cái. Lúc này lại cảm thấy khá, chỉ đem cái tâm tư kia lướt qua, đi đến bên bàn rót trà uống.
Lắc lắc ấm trà, bên trong đã hết.
Ta quay đầu nói: ” Ta xuống phòng bếp nấu chút nước, Lạc Thần, nếu ngươi mệt mỏi thì nên ngủ tiếp một chút”. Ta bị bệnh lâu như vậy, nàng luôn ở cạnh chăm sóc ta, chắc là cũng đã thập phần mệt mỏi.
Nàng lắc đầu nói: “Vẫn là để ta đi, ngươi vừa mới đỡ một chút.” Vừa nói xong liền đi ra ngoài, ta bước đến phía trước giữ nàng lại.
Nàng vẫn là mười ngón không từng phải đụng chân đụng tay nước non gì cả, ta nhất thời tưởng tượng cảnh nàng vào phòng bếp nấu nước nấu cơm, tổng cảm thấy không làm sao hòa hợp. Hướng nàng cười nói: “Ta hiện nay toàn bộ đều khỏe hơn rồi, giờ chạy đến mộ lý bắt tống tử cũng còn được.”
Lập tức liền mang ấm trà, đẩy cửa xuống lầu, khách điếm lúc này im ắng, mọi người đều ngủ say, cả phòng chỉ có một ngọn đèn đơn độc.
Khói lửa chập chờn.
Tại phòng bếp mờ tối thật sự, ta thắp đèn, thu thập chút củi lửa bắt đầu nấu nước. Trong lòng bếp cháy lên một ngọn lửa an tĩnh, thỉnh thoảng có vài ba tiếng lộp bộp nhỏ, ta lấy cái băng ghế, chống cằm ngồi một bên chờ, yên lặng nhìn chằm chằm ngọn lửa màu đỏ kia, nhiệt khí cũng dần sinh lên.
Ta đã cho rằng ta mới vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng. Ta cùng lạc Thần các nàng đi tới một đường, đã từng trải quá nhiều điều, trong đó quỷ dị cường đạo bình thường con người căn bản là không thể lý giả, con người nếu dính phải tà vật, tâm cũng như vậy dần mệt mỏi. Lần này một mình ta an tĩnh chờ nước ấm pha trà, thế nhưng cảm thấy sự bình yên này so với những chuyện trãi qua đã cách một thế hệ
Sư Thanh Y
Ngươi thuộc về nơi nào?
Ngươi là ai?
Bỗng nhiên có chút hoang mang, trong đầu đôi lúc giống như hiện ra cảnh tượng có bóng người xuyên qua, lúc này khói từ trong lòng bếp ùa ra,mắt ta cảm thấy cay xè.
Đành phải nhắm nhắm mắt thở dài một cái rồi đứng dậy. Lúc này ấm nước cũng gần sôi. Ta đi tìm chút lá trà hướng trong ấm trà bỏ vào. Bên ngoài trời mưa lớn, thân mình có chút lạnh, liền đem gừng tinh tế cắt từng lát mỏng bỏ thêm vào ấm trà.
Trà đã nấu xong. Mới nghĩ vừa rồi bị khói ám vào người, ta lại gần bồn nước cẩn thận tẩy trừ, cảm thấy nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ hơn rất nhiều, thế mới mang ấm trà ra khỏi phòng bếp.
Vừa ra khỏi cửa , ta liền đứng sững lại.
Lạc Thần lúc này đang đứng chống một cây dù cách đó không xa, vóc người cao ráo thẳng tắp, bóng nàng giống như một bức tranh sơn thủy họa trong mưa.
Phòng bếp của khách điếm ở sân sau, cách một hành lang có mái che mưa, ta lúc trước không mang dù, một đường chạy như bay qua. Ta đến nơi, cùng nàng đứng dưới một cái dù. Nàng lúc này dĩ nhiên ăn mặc thập phần chỉnh tế, tóc cũng tinh tế cột lại, đôi mắt như đẫm nước, lông mi như cánh bướm chớp.
“Lạnh sao?” Nàng một tay bung dù, tay kia đem tay ta cầm trước ngực nàng. Đầu ngón tay cuả nàng lạnh lẽo, giống như có mưa bụi tinh tế trú trêи tay.
Nàng giống như phát hiện , có chút xin lỗi nói: ” tay của ta cũng là băng .” Nói xong nhẹ nhàng đem tay ta đặt bên môi nàng, hơi thở ấm áp nhanh chóng lan đến, ấm đến tận chân tâm.
Mặt ta lập tức lại đỏ, nhỏ giọng nói: ” Ngươi như thế nào lại chạy đến đây, mưa rất to”.
“Ta chờ ngươi hồi lâu, không thấy ngươi trở về” . Nàng tùy ý nói xong, liền kéo ta xuyên qua mưa gió, một đường hướng bên trong khách điếm đi vào.
Hai người trở lại phòng, , ta một tia mệt mỏi cũng không thể hiện ra, đặt cái ghế ở bên cửa sổ ngồi, Lạc Thần thì lại đứng dựa bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ lúc này tiếng mưa tuôn rơi, ẩn ẩn có tiếng gió xuyên qua từng chạc cây, sàn sạt vang ra.
Ta nghĩ nàng sẽ hỏi lúc ta mê man ở miếu Thành Hoàng đã xảy ra chuyện gì, gặp gỡ những ai, nhưng nàng đều không hỏi, chính là vẫn im lặng nhìn ta giống như hoa rơi chạm đất, vô thậm âm hưởng.
Nguyên bản ta đã chuẩn bị nói rất nhiều với nàng.
Rất nhiều , rất nhiều điều để nói, một câu, một câu đều muốn nói cùng nàng, càng muốn không ngừng kêu tên nàng.
Nhưng lúc này xem nàng nhàn tĩnh lạnh nhạt bộ dạng, ta đột nhiên bình thường trở lại.
Chuyện gì cũng không cần phải nói, nàng hiểu, và ta cũng vậy.
Ta không nói được một lời nhìn chằm chằm chén trà trong tay, tách trà màu trắng viền xanh, một đuôi cá chép vẽ ở mặt trêи, bên trong nước trong suốt là cánh trà giãn ra như cánh hoa mềm, bay bay một mảnh hương khí.
Trước mắt ngập tràn khói bốc lên từ ly trà, mùi trà có chút lạ, nàng giương mắt nhìn ta hỏi: ” Ngươi uống loại trà gì vậy?”
Lúc này nàng đang đứng thẳng, thân hình cao gầy tinh tế như thanh trúc, mái tóc thật dài quét qua thắt lưng. Coi như những ngày trời rả rích nàng mềm mại như một cơn mưa, còn những ngày nắng lại như mặt trời gay gắt, dù thế nào trông nàng cũng thật phù hợp, khiến người ta không muốn chớp mắt, không ngừng thương nhớ.
Ta cầm chén trà, nhìn có chút mê đắm, lúc này trêи người nàng lãnh hương cùng hương trà tràn ngập đến, bên cạnh cửa sổ tản mạn tiếng mưa rơi.
Ta nhất thời hứng cảm, liền thuận miệng nói: “Trà này gọi là Vũ dạ tế phù hương”
Ngươi chính là sinh mệnh, là hương thơm duy nhất của ta.
Chưa từng muốn rời xa.
Nàng nghe ta bừa bãi nói ra cái tên, trêи mặt thoáng một chút ngạc nhiên, liền nâng tay, nhẹ gõ đầu ta một cái nói: “Kẻ lừa đảo, trà ày chỉ là loại bình thường, thêm chút gừng, có gì oai danh?” Ánh mắt thâm trầm lại quay cuồng như sóng biển, trêи mặt mỏng manh ý cười.
Ta cũng xấu hổ cười.
Nàng thu tay lại, ta đưa mắt nhìn tới, thoáng quét qua những ngón tay thon dài của nàng, chúng cực kì xinh đẹp, chỉ tiếc bàn tay trái thiếu đi ngón út, dấu lại trong tay áo.
Trong lòng đột nhiên có chút xúc động, bắt tay nàng lại đây, nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay tinh tế của nàng. Tay nàng mềm nhẵn, lòng bàn tay có một chút chai sạn, vì nhiều năm cầm kiếm.
Ma xui quỷ khiến thế nào, ta cúi đầu, tại mu bàn tay mềm mại kia nhẹ nhàng hôn một cái.
Tay nàng lập tức rụt trở về, đôi mắt sáng quắc lóe quang, đứng bên cửa sổ, lẳng lặng chăm chú nhìn ta.
Cốc trà trong tay ta chợt rơi xuống.
Một tiếng thanh thúy vang lên, hòa vào tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ, có phải hay không ta này mấy chương luôn viết nhà của ta Lạc cô nương, khách quan nhóm nhóm tưởng niệm tống tử cùng cổ trùng ?
Đúng vâỵ thì nói ta một tiếng , tống tử ca ca cùng các loại quái vật thần thú tỏ vẻ chúng nó rất tưởng niệm các ngươi