“Là ta.” Tay nàng phủ ở trêи tay của ta, ôn nhu đáp.
“Lạc Thần.”
“Là ta.”
Nàng hiện nay khí sắc thoạt nhìn quả nhiên là thật tốt, không, thậm chí so với bất cứ lúc nào của ngày trước cũng tốt hơn, tinh thần còn dồi dào hơn. Thời gian qua luôn thấy nàng đau yếu, cả giường cũng không xuống được, tính mệnh nguy kịch, hiện nay nàng lại yên lành ngồi ở trước mặt ta, cùng ta nói lời nhỏ nhẹ.
Ta quen biết nàng tới nay, nàng thỉnh thoảng lại bị hàn tật giày vò do chú ấn mang tới, cho dù hình tượng thoạt nhìn cường đại cỡ nào, trêи thực tế từ trong dung mạo của nàng luôn có thể nhìn ra được một chút mệt mỏi cùng ưu sầu.
Mà hôm nay hoàn toàn bất đồng, nàng tựa như đã trải qua một lần thoát thai hoán cốt, ngay cả những nét đẹp của nàng, đều tựa như rung động lòng người đến cực hạn.
“Cô cô nàng đã trị khỏi cho ngươi… đã trị khỏi cho ngươi… Ta… Ta…” Ta nói năng lộn xộn, hạnh phúc cùng vui sướиɠ trước mắt tới quá tốt đẹp, chính là bởi vì nó quá tốt đẹp, mới có vẻ không chân thực như thế, ta cho rằng mình vẫn đang trong mộng.
“Đúng, nàng đã đem chú ấn trong thân thể ta giải trừ, ta không bao giờ bị hàn tật nữa.” Lạc Thần dừng một chút, bỗng ôm lấy ta, bởi vì lưng ta còn đang đắp thuốc, nàng ôm ta rất nhẹ, tay khoác ở bên hông ta.
Cằm của nàng gác trêи hõm vai ta, thở ra khí tức mềm mại mà hương thơm ngào ngạt, mang theo chút run rẩy: “Chúng ta cuối cùng có thể mãi mãi ở cùng một chỗ, không bao giờ xa nhau nữa.”
Không bao giờ xa nhau nữa.
Đáy lòng ta đem năm chữ này nghiền ngẫm lặp lại vô số lần, lập tức gắt gao ôm lấy nàng, hôn lên vành tai mềm mại của nàng.
Nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi từ vành tai của nàng quét qua, rồi dán lên gò má của nàng, nàng xoay gương mặt của ta qua, một tay đỡ lấy gương mặt ta, hôn ta thật sâu.
Hai người gần gũi quấn quít, hết sức đòi hỏi lẫn nhau, ta vùi trong nồng nhiệt nhưng lại ôn nhu triền miên của nàng, cơ hồ sắp chết chìm.
Hôn rồi hôn, thân thể nàng ngã về sau, bị ta đè trêи chiếc giường bàn hoa khắc phượng, ta khom người xuống, run run cởi đi y sam của nàng.
Có lẽ là ta quá nóng vội, lại quá khẩn trương, đai lưng của nàng bị ta kéo hết sức lộn xộn, mà nàng tùy ý động tác của ta, trong dung mạo quyến rũ tiếu ý đó lộ vẻ câu hồn nhϊế͙p͙ phách, nhìn đến ta càng phát ra tưởng nhớ, hận không thể lập tức đem nàng nhu toái ăn vào bụng.
Xuân vừa qua, trêи người nàng vẫn ăn mặc mỏng manh, áo mềm bạch sắc vừa cởi ra, da ngực trắng nõn liền nhảy vào tầm mắt của ta, ta không khỏi khẽ ɭϊếʍ môi một cái.
Sóng mắt nàng một phen lưu chuyển, ở bên dưới bình tĩnh nhìn ta, giả vờ ngượng ngùng nói: “Vợ, ngươi thật gấp. Thân thể ta vừa khoẻ, e là chịu không nổi những việc chơi đùa sau đó của ngươi. Ngươi tha cho ta đi.”
Ta xấu hổ nói: “Ta chỉ là muốn hôn… hôn ngươi mà thôi. Ngươi lại nghĩ đi đâu rồi.”
Lại nói, bộ dáng mê hoặc hiện giờ của nàng, cười đến khiến người khó đoán, lát nữa còn chưa chắc là ta chơi đùa nàng, hay là nàng chơi đùa ta.
Ta mới là người bị thương thực sự, vết thương trêи lưng còn chưa tốt hoàn toàn. Nếu rơi vào trong tay nàng, ta chỉ dựa vào tưởng tượng, thắt lưng liền muốn mềm nhũn.
Lạc Thần cười nói: “Ta nằm bất động, quần áo cũng bị ngươi cởi rồi, ngươi nếu muốn hôn, cũng chớ nên nóng vội như vậy. Từ từ đến, ta cũng sẽ không chạy mất.”
Ta nghiêm nghị nói: “Ta là sợ ngươi chạy. Ngươi từ bên cạnh ta chạy đi hẵn mấy tháng, ta thật vất vả, mới đem ngươi tìm về được.”
Lạc Thần thoáng ngẩn ra, sau đó ngồi dậy, tựa ở đầu giường, nhẹ giọng nói: “Đến đây.”
Ta tựa đến, cuộn thân thể, đầu gối lên trêи đùi nàng, tay nàng khoát lên trêи người ta, ôm lấy ta, ngón tay như có như không mà vuốt ve tóc dài của ta tản ra.
Ta dán nàng nhẹ nhàng ngửi một cái, nỉ non: “Lạc Thần, ngươi thật thơm.”
Ánh mắt nàng mềm mại, nói: “Là của ngươi.”
Ta đưa tay vuốt ve da thịt của nàng, nói: “Ở đây cũng thật mềm.”
“Cũng là của ngươi.” Ngón tay của nàng chạm đến môi ta, thương yêu mà vuốt ve: “Tất cả của ta, đều là của ngươi.”
“Ân, toàn bộ đều là của ta, ta không cho phép người khác cướp ngươi đi.” Ta trầm giọng nói. Bỗng dưng nhớ lại nữ nhân tóc trắng kia, do dự chốc lát, mới lại nói: “Quỹ Trĩ nàng tự vẫn rồi, ngay đêm qua.”
Ngón tay của Lạc Thần cứng lại.
Một lúc lâu, nàng mới nhẹ giọng đáp: “Ừ”
“Cô cô vốn không muốn giết nàng, cảm thấy giết nàng là tiện nghi cho nàng, liền đem nàng nhốt vào Yên Hà Động phía sau Tế Điện, lệnh cho nàng ở trong đó chờ, đợi đến ngày cuối cùng chú ấn trong cơ thể nàng phát tác. Nàng năm đó đã giết cha ta, lại cắt nát di thể của ông ấy, nếu nàng chết do chú ấn, cũng coi như cha tự mình báo thù. Nhưng nàng đêm qua đã lựa chọn tự sát.”
Lạc Thần lại đáp: “Ân.”
Ta nói: “Nàng đối với ngươi như vậy, ngươi cũng sẽ vì nàng thương tâm sao. Ta hận nàng, nàng gần như đã huỷ diệt tất cả của ta, may mắn là nàng chưa từng huỷ diệt ngươi, nếu không ta chỉ sợ cũng không chống được đến hôm nay.”
“Cô nương ngốc.” Lạc Thần nói: “Ta chỉ là có chút hối hận những chuyện lúc còn trẻ. Nàng biến thành bộ dáng này, chung quy cũng có vài phần nguyên nhân là do ta.”
“Ngươi không cần tự trách, ngươi chính là quá mềm lòng rồi. Nàng rơi vào kết cuộc như vậy, tất cả đều là do nàng tham lam tàn nhẫn, tuỳ tiện chà đạp tính mệnh cùng cảm tình của người khác.”
Lạc Thần lặng im không nói, hồi lâu nói: “Thanh Y, ngươi có thể hứa với ta một chuyện không.”
“Ngươi muốn ta làm cái gì, ta đều hứa với ngươi.”
“Ngươi có thể hay không cho nàng toàn thây, để chôn cất nàng.”
Ta xoắn vạt áo của nàng, tùy ý quấn ở đầu ngón tay, nói: “Chuyện nào có đáng gì. Người đã chết rồi, đại thù đã báo, chuyện còn lại ta sẽ không tính toán. Qua một thời gian ngắn, ta liền sai người đem di thể của nàng táng nhập Yên Hà Động, phong toả lại, cho nàng vĩnh viễn ở lại bên trong. Chỉ là Cô cô nhất định sẽ không tiện nghi nàng như vậy, chi bằng ta và bác nói một chút, cho dù Cô cô tâm cao khí ngạo, đến cùng cũng có đôi lúc vẫn có thể nghe chủ ý của ta, ngươi yên tâm.”
Lạc Thần khẽ gật đầu.
Ta siết chặt eo của nàng, gò má ở trêи bụng bằng phẳng của nàng nhẹ nhàng ma sát, nói: “Lạc Thần, ta hiện nay khoẻ nhiều rồi, chiều nay ta sẽ đi tìm Cô cô lấy Hóa Huyết Châu. Doãn Mặc Hàn lúc còn sống đem Hóa Huyết Châu giao cho Cô cô, chỉ cần ta ăn vào bột phấn Hóa Huyết Châu, cố gắng vượt qua, ta liền có thể bỏ đi Chiến Quỷ Lệ Huyết, sẽ không còn sợ… không sợ sẽ thương tổn tới ngươi nữa.”
“Cố gắng vượt qua? Hóa Huyết Châu rất nguy hiểm sao.” Thanh âm của Lạc Thần lộ ra vẻ khẩn trương.
Ta ngồi dậy, tựa vào trong ngực nàng, nói: “Mẹ ta năm đó chính là do dùng Hóa Huyết Châu mới không đỡ được lực phản vệ. Cuối cùng, chém một cánh tay của cha ta, rồi chính mình cầm Địa Sát Kiếm tự sát mà chết. Do nàng thực sự quá mạnh mẽ, lực phản vệ lớn đến không thể nào lường được. Thế nhưng ta không sợ, ta chỉ có phân nửa Chiến Quỷ huyết thống, Doãn Mặc Hàn trước khi lâm chung nói qua, ta có thể vượt qua. Ta tin hắn.”
Nói xong, ta nhìn ánh mắt của nàng, trầm giọng nói: “Lạc Thần, ta muốn ngươi tin ta.”
Nàng chăm chú nhìn ta hồi lâu, lúc này mới lộ ra một mạt tiếu ý, nói: “Được, ta tất nhiên là tin ngươi.”
Cùng Lạc Thần dùng qua bửa trưa, hai người tay trong tay hướng Tế Điện đi gặp Ti Hàm, thương lượng chuyện Hóa Huyết. Dọc đường từ Hoàng Điện ra ngoài, khắp nơi đều là bóng hoa đào hoặc sáng hoặc nhạt, hương thơm nhàn nhạt truyền đến, bầu trời mênh ʍôиɠ khói chiều hồng nhạt.
Trêи đường gặp phải Chu Du.
Nàng đang ngồi ở dưới một gốc cây đào, sắc mặt thâm trầm xé cánh hoa đào, cánh hoa bị nàng xé nát thê lương rơi xuống đầy đất.
Lạc Thần nhìn thấy, lên tiếng hỏi: “A Du, ngươi ngồi ở chỗ này làm cái gì?”
Chu Du lập tức bật dậy, chạy đến trước mặt Lạc Thần, từ trêи xuống dưới mà đánh giá Lạc Thần một lượt, vuốt mắt nói: “Cung chủ, người hôm nay cuối cùng cũng khoẻ rồi. Trong lòng A Du thật là vui mừng.”
Lạc Thần sủng nịch cười nói: “Phải, ta khoẻ rồi.”
Chu Du nét mặt vui mừng, ngược lại nghiêng đầu dò xét ta, mặt lại lạnh xuống.
Ta khoanh tay, ung dung đánh giá nàng, cười nói: “Chu cô nương, ngươi dường như cũng không thập phần thích ta, ta đối đãi ngươi không tốt sao. Ta vốn còn dự định qua mấy ngày nữa sẽ nhờ Cô Cô giúp ngươi cùng Diệp Nhân Tâm giải đi chú ấn trong cơ thể, nhìn ngươi bộ dáng này, dường như cũng không muốn tiếp nhận hảo ý này của ta.”
Chu Du sắc mặt trắng nhợt, nửa buổi mới giậm chân khóc ròng nói: “Cung Chủ, nàng khi dễ ta, người chớ nên ở cùng nàng.”
Ta thấy gương mặt này của nàng giống như ngày tháng sáu, nói đổi liền đổi, không khỏi nói: “Ta đâu khi dễ ngươi, là ngươi không cho ta sắc mặt tốt nhìn mới đúng.” Nói xong, quay đầu nhìn Lạc Thần, lắp bắp nói: “Lạc Thần, ta rất oan uổng.”
Chu Du cả giận nói: “Ngươi hồ ly tinh này, ngươi không cần ở trước mặt Cung Chủ giả bộ!”
Ta sửng sốt, rồi “xích” một tiếng bật cười.
Hồ ly tinh?
Ta sống qua một số tuổi lớn như vậy, coi như cũng hơn ngàn tuổi, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị người nói như vậy.
Lạc Thần cũng mỉm cười không thôi, nhẹ giọng nói: “Nàng là thê tử của ta, A Du ngươi cũng biết mà. Ta không cùng nàng ở một chỗ, rồi lại có thể cùng ai ở một chỗ?”
Chu Du rơi lệ nói: “Cung Chủ, lúc đầu người nói người lập gia đình rồi, a Du đã xót xa trong lòng, rồi lại mừng thay cho Cung Chủ. Lòng chua xót chính là người nếu đã lập gia đình, người nhất định không muốn a Du hầu hạ người, chỉ là khi đó tình huống đặc biệt, ta liền chỉ là đem giấu đi xót xa trong lòng. Mà ta vui mừng chính là, trêи đời rốt cục có một người có thể làm bạn chiếu cố Cung Chủ, Cung Chủ không bao giờ chịu khổ nữa. A Du khi đó nghĩ thầm, người nọ nhất định là nam tử tốt nhất trêи đời, có thể bảo vệ Cung Chủ người thật tốt, nếu không Cung Chủ người cũng sẽ không thích hắn. Ai biết… ai biết cung chủ người thích, lại là một hồ ly tinh!”
Lạc Thần hướng ta nhìn sang, ta cùng với nàng nhãn thần ra hiệu, cất bước đi tới trước mặt Chu Du.
Nàng so với ta thấp một chút, ta hạ tầm mắt nhìn Chu Du, nhẹ nhàng cười, nói: “Ta tuy rằng không phải nam tử, nhưng ta có thể bảo vệ Cung Chủ nhà ngươi như thế, chiếu cố nàng thật tốt, nửa điểm khổ sở ủy khuất cũng sẽ không cho nàng chịu. Ta rất mạnh, giờ đây đã đủ để bảo vệ nàng.”
Nói xong, ta đưa tay nắm lấy eo của Chu Du, ôm ngang eo của nàng một cái, gọi ra mười sáu cánh, mang theo nàng ở làn khói lay động phía trêи rừng đào dạo qua một vòng.
Lúc đáp xuống đất, hoa đào khắp bầu trời rơi xuống, Chu Du sợ đến mặt như màu đất, vịn thân cây liền run rẩy bắt đầu nôn khan.
Ta vô tội nói: “Chu cô nương, ngươi xem, ngươi làm sao như vậy cũng không chịu nổi. Cung chủ nhà ngươi lại bất đồng, lúc ta ôm nàng ngắm phong cảnh, nàng rất trấn định nha.”
Lạc Thần đưa tay, oán trách ở bên hông ta cấu một cái, lúc này mới đi tới trước mặt Chu Du, nói: “A Du không cần lo lắng, thê tử của ta, có thể bảo vệ ta. Nàng với ta mà nói, là tốt nhất, ta hy vọng ngươi cũng có thể tiếp nhận nàng.”
Ta nghe Lạc Thần nói như vậy, đáy lòng không khỏi đắc ý, bay bổng, như lướt gió.
Lạc Thần lại nói: “A Du, ngươi vẫn luôn ở Yên Vân Hải, không hề biết thế giới bên ngoài thú vị ra sao. Sau này ngươi không cần hầu hạ ta nữa, ra thế giới bên ngoài dạo chơi, mở mang tầm mắt. Không lâu nữa Diệp Nhân Tâm liền sẽ rời đi, ngươi có thể theo nàng cùng đi, hai người cũng tốt có người làm bạn. Đến bên ngoài, bắt đầu cuộc sống mới, không cần luôn nghĩ tới việc hầu hạ người khác nữa, ngươi tự do. Đến lúc đó ngươi gặp được người trong lòng ngươi ngưỡng mộ, liền cùng hắn ở cùng một chỗ, không cần làm bà cô già nữa rồi.”
Chu Du vẫn đau lòng, Lạc Thần liền nắm tay nàng, đi sâu vào trong rừng hoa đào.
Qua hồi lâu, Lạc Thần cùng nàng giao phó xong, lúc này mới từ sâu trong rừng hoa đào đi ra, Chu Du sắc mặt đã hòa hoãn rất nhiều, gật đầu, xoay người chậm rãi đi.
Ta đem cánh hoa đào dính trêи bạch y của Lạc Thần phủi đi, phía sau từng cụm hoa đào tôn lên nàng, mặt của nàng càng hiện ra thanh nhã ôn nhu.
“Nàng đã thông suốt rồi sao? Còn mắng ta hồ ly tinh?” Ta chua chát nói.
Lạc Thần đưa ngón tay nhéo sống mũi của ta, cười nói: “Đáng bị đòn.”
Ta cũng cười, Lạc Thần thanh âm mềm xuống, nhìn bóng lưng Chu Du, nhẹ giọng nói: “Nàng vẫn giống như đứa trẻ, mãi cũng không lớn được.”