Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mộ Chỉ Ly xoay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lăng Lạc Trần đang đứng phía sau của nàng, tựa như khói.
Một thân áo trắng như tuyết, tóc dài đen như mực dùng Dương Chi ngọc trâm gài cao lên, áo dài phiêu dật, gió tung bay, khẽ phất phơ.
Từ ngoài phòng ánh mặt trời chiếu vào rơi trên người của hắn, nhàn nhạt cân xứng buộc vòng quanh khuôn mặt hắn tạo nên một hình dáng góc cạnh rõ ràng, bên hông cài một cây sáo ngọc phỉ thúy càng tăng thêm vài phần khí chất nho nhã, trong đôi mắt đen toát ra một tia nhàn nhạt ôn nhu.
"Lăng công tử" nhìn thấy Lăng Lạc Trần, trên mặt Mộ Chỉ Ly không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, có lẽ chính nàng cũng không có phát hiện ra cái vui mừng này là từ đâu tới.
"Mộ cô nương mới từ trong di tích trở về sao?" Lăng Lạc Trần khóe miệng chứa đựng tia cười nhẹ nhàng, mấy ngày gần đây những tia lo lắng cùng nhớ thương trong lòng giờ đây mới bình phục.
Mộ Chỉ Ly nhẹ gật đầu: "Chậm trễ chút ít thời gian, làm cho mọi người chờ rồi."
"Không sao, Mộ cô nương nguyện ý vì Trầm sư phụ trị liệu chân, đã làm chúng ta vô cùng cảm kích, chờ lâu một ít thời gian thì có quan hệ gì."
Lăng Lạc Trần không có hỏi thăm sự tình của Mộ Chỉ Ly đã xảy ra bên trong di tích, bất quá đại khái cũng đoán được một ít, nhưng những thứ này hắn cũng không để ý. Lúc trước bọn hắn trở lại khách sạn chính là một mực chờ đợi Mộ Chỉ Ly.
Song, theo thời gian ngày từng ngày đi qua, hắn cũng bắt đầu lo lắng, trong lòng có chút hối hận, vì sao lúc trước không cùng Mộ cô nương ở cùng một chỗ, nếu là nàng ở trong di tích gặp nguy hiểm gì thì hắn không cách nào tha thứ cho chính mình.
Cho nên trong mấy ngày chờ đợi này, hắn thường xuyên xuống lầu, xem Mộ cô nương phải chăng đã trở về, hôm nay nhìn thấy nàng an toàn về đến, hắn coi như là yên lòng.
Hai người đầu lông mày đều hàm chứa nụ cười, một cỗ nhàn nhạt ôn nhu lưu chuyển giữa hai người, có lẽ là bởi vì bọn họ đều có thể hiểu suy nghĩ của đối phương.
Hai người cùng là một bộ áo trắng, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp tuyệt trần, đứng chung một chỗ tự nhiên dẫn tới người bên ngoài liên tiếp ngừng chân.
"Bọn họ thật là xứng đôi a!" Một bác gái bốn năm mươi tuổi hướng về phía đại thúc bên cạnh nói.
Vị đại thúc nhìn hai người gật đầu: "Hoàn toàn chính xác rất là xứng đôi, xem ra là trời sinh một đôi."
Bên kia, một đôi tình lữ tuổi trẻ nhìn thấy hai người, nàng kia mặt lộ vẻ mơ ước: "Thế gian lại có một đôi nam nữ xứng đôi như thế, sợ là chỉ có nam tử y hệt trích tiên này mới có thể phối hợp với dung nhan quốc sắc thiên hương của nữ tử này."
Nghe thấy lời nữ tử nói, nam tử bên cạnh nàng ngăn đón eo của nàng nói: "Ngươi cùng ta là xứng đôi nhất đấy."
Hai người nhìn nhau cười cười.
Hai người họ tu vi đều không kém, tự nhiên là có thể nghe được rõ ràng, Mộ Chỉ Ly trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ, không khỏi giương mắt nhìn về phía Lăng Lạc Trần bên cạnh, lại không nghĩ ngẫng đầu vừa lúc nhìn thẳng vào mắt Lăng Lạc Trần.
Trong mắt của hắn chỉ có nhàn nhạt ôn hòa, thậm chí còn nhìn xem Mộ Chỉ Ly xấu hổ, bộ dáng không có ý tứ, tại đáy mắt của hắn chỗ sâu nhất lại còn một tia vui vẻ nhẹ nhàng.
Mộ Chỉ Ly nhìn Lăng Lạc Trần với dáng vẻ tươi cười, trong lúc nhất thời nhìn đến si mê, đợi đến khi kịp phản ứng không khỏi lui về phía sau một bước, nói: "Lăng công tử, không biết Trầm tiền bối bây giờ đang ở đâu? Hôm nay có thể tiến hành châm cứu rồi."
Hiển nhiên, Lăng Lạc Trần cũng chú ý tới thần thái Mộ Chỉ Ly vừa rồi, chẳng biết tại sao lại cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều: " Giờ phút này, Trầm sư phụ đang ở trong phòng, Mộ cô nương vừa trở về, không cần nghỉ ngơi một lát sao?"
"Không cần, sớm đi trị liệu một chút sẽ tốt hơn." Tuy Lăng Lạc Trần bọn hắn cũng chưa từng thúc giục nàng, nhưng là trong lòng nàng lại hiểu bọn hắn đối với chuyện này vội vàng đến cỡ nào.
Nàng thân là một thầy thuốc, từ nhỏ có thể nhận thức được tâm tình người bệnh, huống chi Trầm Duệ Thu là người bị bệnh hai mươi năm như vậy? Khát vọng trong lòng sợ là đã đạt đến cao nhất, mà nàng cần gì phải lãng phí thời gian nữa đây?
Thấy Mộ Chỉ Ly khẳng định như vậy, Lăng Lạc Trần khẽ gật đầu: "Như vậy liền cùng ta đi qua đi, Thanh Nhân vừa mới nhắc tới ngươi thôi."
Nghe Lăng Lạc Trần nhắc tới Trầm Thanh Nhân, Mộ Chỉ Ly trên mặt cũng lộ ra nụ cười thản nhiên, nàng cùng Trầm Thanh Nhân tuy quen biết thời gian rất ngắn, nhưng quan hệ của hai người lại rất không tệ, có cảm giác hận khi gặp nhau quá muộn, thời gian tuy ngắn ngủi nhưng cũng đã trở thành bạn tốt.
Bởi vì tính cách của Trầm Thanh Nhân có chút không tệ, tâm tư đơn thuần, cũng không phải hạng người tâm tư ác độc gì, cùng loại người này làm bằng hữu, không cần cân nhắc quá nhiều chuyện, cho nên bắt đầu nói chuyện với nhau cũng dễ dàng, bản thân Mộ Chỉ Ly cũng không thích cảm giác trong quá trình nói chuyện với nhau phải khắp nơi cẩn thận từng li từng tí , như vậy rõ ràng là một loại gánh nặng trầm trọng.
Tại thế kỷ hai mươi mốt, nàng cũng không thích sinh hoạt như vậy, cho nên ngoại trừ mấy người bạn tốt nhiệt tình bên ngoài cũng không có những bằng hữu khác, mà ở kiếp này thì càng không cần làm như vậy, theo nàng, cả đời có thể có mấy người bạn tốt đã đủ rồi.
Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly theo chân Lăng Lạc Trần đi tới gian phòng Trầm Duệ Thu.
Đợi hai người sau khi đi vào, Trầm Thanh Nhân rất nhanh chạy tới, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, nàng rất là vui vẻ, liền đem Mộ Chỉ Ly đánh giá từ đầu đến chân một lần, lúc này mới mở miệng nói: "Chỉ Ly, ngươi rốt cục đã trở về rồi, chúng ta thấy ngươi lâu như vậy chưa trở về, đều rất lo lắng cho ngươi đây này!"
Đôi mắt của Trầm Thanh Nhân rất trong suốt, hiển nhiên cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là đơn thuần lo lắng cho Mộ Chỉ Ly mà thôi.
Dù sao một tháng trước mọi người cũng đã lục tục từ trong tích đi ra, cũng không phải là tự mình lựa chọn đi ra, mà là trực tiếp bị tống đi ra, ngoại trừ người đã chết bên ngoài, sau khi đi ra bọn hắn đều trở lại khách sạn, thế nhưng mà đợi nhiều ngày liên tiếp nàng cũng chưa từng xuất hiện, tuy nhiên bọn hắn không muốn hướng phía phương diện kia nghĩ, nhưng là theo thời gian dần trôi qua bọn hắn cũng có chút đã tin tưởng.
Cũng bởi vậy, gần đây tâm tình Trầm Thanh Nhân đều không tốt, thẳng đến khi nghe nói Mộ Chỉ Ly đã trở về, nàng mới vui vẻ trở lại.
Mộ Chỉ Ly cười một tiếng: "Cứ yên tâm 100% a, ta không có việc gì!" Sau đưa mắt nhìn sang Trầm Duệ Thu, nói: "Trầm tiền bối, vãn bối đến chậm, mong rằng tiền bối thứ lỗi."
Trầm Duệ Thu vốn nhìn xem bộ dáng vui vẻ của Trầm Thanh Nhân cùng Mộ Chỉ Ly, trên mặt cũng lộ ra nhẹ nhàng vui mừng, hắn coi Trầm Thanh Nhân như con gái ruột thịt của mình, nhìn thấy bọn hắn ở chung rất tốt, tự nhiên cũng vui vẻ.
Nhìn Mộ Chỉ Ly, Trầm Duệ Thu lắc đầu: "Mộ cô nương có thể nguyện ý giúp ta chữa bệnh, ta đã vô cùng cảm kích rồi, huống hồ ngươi cũng không phải cố ý."
"Như vậy, hiện tại liền bắt đầu trị liệu a!" Mộ Chỉ Ly cười nói, nếu là nói lúc trước nàng đối với bệnh này còn có chút ít lo lắng thì hiện tại nàng lại tuyệt không cần lo lắng.
Trầm Thanh Nhân vội hỏi: "Chỉ Ly, ngươi lúc này mới vừa trở về không cần nghỉ ngơi sao? Ngươi xác định hiện tại có thể?" Thời điểm nói ra câu nói sau cùng, Trầm Thanh Nhân trên mặt nhiều thêm vài phần chần chờ, hiển nhiên là có chút bận tâm.
Thật vất vả tìm được hi vọng, sư phụ mãnh liệt chờ mong, nàng cũng không muốn chứng kiến sư phụ lần nữa thất vọng, như vậy nàng hội sẽ càng thêm khó chịu đấy.
"Ta xác định" Mộ Chỉ Ly trên mặt tràn đầy tự tin, có lẽ ở những phương diện khác nàng không có tự tin như vậy, nhưng là ở phương diện y thuật nàng tuyệt đối có thể! Lúc trước gia gia của nàng dạy bảo nàng cũng nói, một người thầy thuốc tối trọng yếu nhất là đối với chính mình có lòng tin, duy có tự tin, người bệnh mới tin tưởng ngươi, bởi như vậy xác xuất thành công cũng sẽ đề cao rất nhiều.
Mọi người gặp Mộ Chỉ Ly xác định như vậy, cũng chấp nhận, Trầm Duệ Thu thì rất hào khí nói: "Mộ cô nương có tự tin như vậy, lão phu cũng tin tưởng ngươi!"
Kế tiếp, Trầm Duệ Thu nằm ở trên giường, Mộ Chỉ Ly đi tới bên giường, ở bên cạnh nàng còn vây quanh một đám người, đều khẩn trương nhìn xem hết thảy, phải biết một màn này đối với bọn hắn không xa lạ gì, qua nhiều năm như vậy, loại chuyện này phát sinh số lần đã không ít.
Người bên ngoài nhìn chăm chú đối với Mộ Chỉ Ly không có chút nào ảnh hưởng, giờ này khắc này trong mắt của nàng cũng chỉ có người bệnh.
Đem bao châm lấy ra đặt ở bên giường, mở ra châm trong bọc phẩm chất không đồng nhất, dài ngắn không đồng nhất, Hồng vĩ*(đuôi) ngân châm đang chỉnh tề đặt ở kia.
Kia màu đỏ ngân châm phảng phất như tác phẩm nghệ thuật, lại để cho người ta muốn thưởng thức mà xúc động, bất quá nhìn bao châm, mọi người trong lòng cũng tăng thêm mấy phần tin tưởng, hiển nhiên cái này ngân châm là một bộ, bằng không thì há lại sẽ như vậy đều đủ?
Lăng Lạc Trần đứng ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly, trên mặt của hắn cũng không có vẻ lo lắng, khi nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Mộ Chỉ Ly thì lâm vào nhớ lại, lần đầu nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, nàng nghiên tập vũ kỹ trên mặt ngoại trừ khắc khổ bên ngoài cũng có được vẻ tự tin như vậy.
Đến tột cùng đây là một cô gái kỳ lạ như thế nào? Có lẽ người khác không biết, nhưng là hắn nhưng lại biết rõ lúc trước hắn vừa nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, nàng còn chỉ là Hậu Thiên cao thủ, mà bây giờ thực lực của nàng...
Cái này nếu là nói ra, sợ là sẽ phải khiến cho không nhỏ oanh động, nhưng là hắn tuyệt đối sẽ không nói ra. Tốc độ phát triển này hắn chưa từng nghĩ đến, nghĩ vậy, Lăng Lạc Trần khẽ lắc đầu, lúc trước ý nghĩ của mình thật đúng là sai rồi, khả năng gặp lại không lớn? Ngắn ngủn không đến hai năm thời gian, bọn hắn đã gặp lại rồi.
Không đề cập tới thực lực của nàng, chỉ cần ở phương diện châm cứu này cũng đủ làm cho người nhìn thẳng vào, nàng thật đúng đặc thù.
"Ta muốn bắt đầu, quá trình này sẽ có chút ít thống khổ, nhưng là ngài phải tin tưởng tuyệt đối sẽ không có vấn đề." Mộ Chỉ Ly trên mặt mang theo tự tin, vui vẻ, nhìn Trầm Duệ Thu nói.
"Ừ "
Bàn tay trắng nõn khẽ động, cái ngân châm kia dùng tốc độ mắt người khó thấy đâm vào chân Trầm Duệ Thu, mỗi một châm đều là vững vàng làm không có chút nào độ lệch, Mộ Chỉ Ly vẻ mặt thành thật, chú ý đến hết thảy.
Màu đỏ quang mang giống như ngọn lửa theo ngón tay Mộ Chỉ Ly vũ động, phảng phất như một cuộc thịnh yến của ngọn lửa, làm cho người xem hoa cả mắt.
Hiển nhiên, Trầm Thanh Nhân mấy người không nghĩ tới quá trình trị liệu kỳ lạ như vậy, trong lúc nhất thời nhìn ngây ngốc đi, trên thế giới này lúc nào xuất hiện phương thức chữa thương như vậy rồi hả? Theo bọn hắn nghĩ, đây càng như là dị thường biểu diễn, hơn nữa là biểu diễn với độ khó tuyệt đối cao.
Trước kia ánh sáng màu đỏ như là ánh sáng ngọn lửa vậy, bất quá theo quá trình thực lực Mộ Chỉ Ly tăng lên, quang mang đã phát sinh biến hóa, đây cũng là lý do Mộ Chỉ Ly càng thêm tự tin.
Ánh sáng của ngọn lửa này kỳ thật đều là Thiên Lực tinh khiết nhất - Hỗn Độn Thiên Lực!