Mộ Chỉ Ly đến tột cùng là người phương nào? Sao lại có thể khiến cho hai người bọn họ ra mặt giúp đỡ được chứ?
Nhìn thấy vẻ tức giận trên khuôn mặt của Mạc Vũ Vân, trên mặt Ích Diệp vẫn giữ nụ cười lễ độ như cũ, nói:
- Mạc trưởng lão, Mộ Ly này có ân với Tuyệt Tình Cốc ta, nên ta không thể giương mắt nhìn ngươi giết hắn được.
Mặc dù giọng nói của Ích Diệp rất ôn hòa, nhưng lời nói ra cũng rất hùng hồn đanh thép, lại rất kiên định dứt khoát. Nếu như đã quyết định đứng về phía Mộ Chỉ Ly thì hắn sẽ không thay đổi lập trường một lần nữa.
Mẫn Vô Song cũng mỉm cười nói:
- Đây vốn là cuộc tỷ thí của đám tiểu bối, nếu như đám lão nhân chúng ta ra tay thì có phần không công bằng rồi.
Khuôn mặt cười híp mắt kia nhìn không ra chút uy hiếp nào, nhưng tất cả mọi người đều rất rõ ràng lời này của Mẫn Vô Song có ý nói Mạc Vũ Vân làm vậy là không đúng.
Nghe lời Ích Hàn và Mạc Vô Song nói, sắc mặt Mạc Vũ Vân chợt biến hóa, nói:
- Đệ tử của Sất Trá Điện ta bị sát hại, mà ta không thể ra tay trả thù được sao?
Ích Diệp không biểu hiện gì, nụ cười trên khóe miệng cũng thu lại vài phần, chậm rãi nói:
- Theo ta biết, người động thủ trước chính là La Chí Hiền, đây là một trận so tài sinh tử. Nếu trưởng lão muốn động thủ thì ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Giọng nói chậm rãi nhàn nhạt kia rơi vào trong tay Mạc Vũ Vân lại khiến cho hắn giật mình, chẳng lẽ Ích Diệp lại vì Mộ Chỉ Ly mà đối địch với hắn? Chẳng lẽ trong mắt Ích Diệp, Sất Trá Điện còn thua kém một người Mộ Chỉ Ly sao?
- Ích cốc chủ nói rất có lý, đây vốn chỉ là trận so tài của đám đệ tử trẻ tuổi, chúng ta tham dự cũng không thích hợp. Nếu như Mạc trưởng lão nuốt không trôi cục tức này thì hãy đợi sau này đi, chẳng phải Mộ Ly cũng tham gia Vạn Hoa tỷ thí sao? Đến lúc đó cứ đường đường chính chính đánh một trận là được.
Mẫn Vô Song mỉm cười nói, chẳng qua là nụ cười kia lại khiến cho người khác không thể quên được sự lãnh khốc của Mẫn Vô Song.
Trong mắt Mạc Vũ Vân tràn đầy vẻ tức giận, có thể nhìn ra thái độ của Ích Diệp và Mẫn Vô Song rất kiên quyết, cho dù hắn có muốn động thủ mà có hai người bọn họ ngăn cản thì chắc chắn không thể nào thành công được, đã như vậy thì chuyện hôm nay sợ rằng chỉ có thể coi như không có gì!
Do sự trong chốc lát, trong mắt Mạc Vũ Vân hiện lên một tia quang mang rét lạnh, nhanh chóng che giấu tia sát ý kia đi, nói:
- Nếu như hai vị đều nói như vậy thì hôm nay ta sẽ nể mặt hai vị. Tham gia Vạn Hoa tỷ thí, sống chết là do mệnh trời, đến lúc đó, bất luận phát sinh tình huống gì thì hai người các ngươi không được nhúng tay vào!
Nghe vậy, Mẫn Vô Song chậm rãi nói:
- Nếu như là trận tỷ thí của đám tiểu bối thì ta hiển nhiên sẽ không nhúng tay vào.
Điều hắn có thể làm chính là khiến cho một vài tiểu bối không được động thủ mà thôi, về phần đám tiểu bối bị Mạc Vũ Vân xúi giục thì hắn không thể nào làm gì được.
Trong mắt Ích Diệp lóe lên quang mang, lập tức lên tiếng:
- Nếu đã là trận tranh đấu của lớp tiểu bối thì ta cũng sẽ không nhúng tay vào, chỉ có điều đáp ứng hay không đáp ứng thì phải xem ý kiến của Mộ Ly rồi.
Hắn quay đầu lại, nhìn bóng lưng của Mộ Chỉ Ly, vẻ hứng thú hiện lên rất rõ ràng.
Chỉ cần lúc này, Mộ Chỉ Ly từ chối tham gia Vạn Hoa tỷ thí thì bất kể là ai cũng không làm gì được nàng cả. Tất cả mọi người có thể nhìn ra được sự thiên vị trong lời nói của Ích Diệp, nhất thời mọi người lại càng thêm hiếu kỳ với Mộ Chỉ Ly.
Nhiều năm qua, Tuyệt Tình Cốc vẫn luôn duy trì thái độ trung lập, chưa bao giờ thiên vị ai cũng sẽ không đắc tội bất kỳ ai. Nhưng lúc này, hắn lại vì một tán tu mà làm ầm ĩ với Sất Trá Điện, quả thật là khiến cho mọi người tò mò. Đến tột cùng là Tuyệt Tình Cốc đã thiếu Mộ Ly cái ân tình gì chứ? Mà một thiếu niên trẻ tuổi như Mộ Chỉ Ly thì có thể giúp đỡ cho Tuyệt Tình Cốc cái ân tình gì đây?
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Ích Diệp, Mạc Vũ Vân nhìn Mộ Chỉ Ly, lạnh lùng nói:
- Hôm nay, ngươi đã có can đảm giết chết La Chí Hiền, vậy thì hẳn là lúc Vạn Hoa tỷ thí bắt đầu, ngươi cũng sẽ không làm một con rùa đen rút đầu đâu phải không?
- Nếu như ngươi thực sự là một con rùa đen rút đầu thì hai trưởng bối đã ra mặt giúp đỡ ngươi cũng coi như là hoàn toàn mất hết mặt mũi rồi, cái hạng người trộm cắp như ngươi, sợ là ngay cả can đảm tham gia đối chiến cũng không có.
Trong lời nói của Mạc Vũ Vân mang theo giọng điệu châm biếm, giọng nói tràn đầy sự hời hợt kia thể hiện rõ hắn rất xem thường Mộ Chỉ Ly, nhưng vẻ lo âu trong đôi mắt kia lại tiết lộ tâm tình của hắn.
Nếu như Mộ Chỉ Ly thật sự không tham gia Vạn Hoa tỷ thí, vậy thì trong thời gian ngắn, hắn cũng không thể làm gì Mộ Chỉ Ly. Nếu như để cho tên tiểu tử này chạy mất thì trận náo loạn này sẽ trở thành trò cười cho mọi người rồi.
Mạc Vũ Vân vừa dứt lời thì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Mộ Chỉ Ly. Thân ảnh gầy gò đứng ở phía sau Ích Diệp và Mẫn Vô Song, sóng lưng thẳng tắp, vẻ mặt nàng vẫn rất bình tĩnh nhìn gương mặt tái xanh của Mạc Vũ Vân, ngay sau đó khóe miệng nàng giương lên một nụ cười tà mị.
- Nếu như ngươi muốn Sất Trá Điện lại tổn thất thêm một đệ tử nữa, vậy thì cứ thử xem đi.
Bầu không khí xung quanh trở nên im tĩnh lặng không tiếng động, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Chỉ Ly. Đối mặt với một vị cường giả như Mạc Vũ Vân mà nàng vẫn có thể nói ra những lời khiêu khích như thế. Ở trong hàng ngũ đệ tử của Sất Trá Điện, thực lực của La Chí Hiền cũng không phải là mạnh nhất, tựa như cái tên Dương Thiếu Phi kia, thực lực của hắn mạnh hơn La Chí Hiền rất nhiều, chẳng lẽ Mộ Chỉ Ly không sợ chút nào sao?
Nụ cười nơi khóe miệng của Mẫn Vô Song lại sâu thêm mấy phần, tên tiểu tử này thật sự rất hợp khẩu vị của hắn, chỉ dựa vào phần can đảm này thôi thì đã chứng minh được điều đó, người bình thường chắc chắn không thể nào có được. Mong rằng nàng sẽ biểu hiện thật tốt ở trận tỷ thí trong Vạn Hoa đại hội, đến lúc đó hắn muốn mời nàng gia nhập Thiên Ma Tông cũng dễ dàng hơn nhiều.
Vẻ tức giận nơi đáy mắt của Mạc Vũ Vân càng thêm sâu.
- Nếu như ngươi đã can đảm như vậy thì hy vọng là đến lúc đó ngươi cũng đừng bỏ chạy!
Mộ Chỉ Ly hừ lạnh, nói:
- Yên tâm đi, Mộ Ly ta là một người nói được làm được, chỉ vì một Sất Trá Điện mà buông tha Vạn Hoa tỷ thí là chuyện không thể nào.
Hôm nay, nếu như nàng lùi bước thì sợ rằng ý tưởng vang danh ở Bồng Lai tụ địa của nàng xem như cũng hoàn toàn chết yểu rồi!
- Tốt! Lão phu sẽ chờ xem biểu hiện của ngươi!
Mạc Vũ Hân phất tay áo, tức giận rời khỏi, hắn không thể tiếp tục ở lại tham gia dạ tiệc hôm nay nữa!
Đám người Dương Thiếu Phi thấy Mạc Vũ Vân rời khỏi thì đều rối rít đi theo, nhưng mà ánh mắt bọn chúng nhìn về phía Mộ Chỉ Ly ngoài sự tức giận còn có sự kiêng kỵ. Dương Thiếu Phong lạnh lùng liếc Mộ Chỉ Ly một cái, trong mắt tràn đầy hận ý.
Sau khi đám người Mạc Vũ Vân rời khỏi thì bầu không khí vốn vô cùng căng thẳng cũng dần dần khôi phục lại bình thường, chỉ có điều tầm mắt của mọi người vẫn không tự chủ được mà rơi trên người của Mộ Chỉ Ly, hôm nay cái tên tán tu này coi như là bỗng dưng nổi tiếng rồi.
Ích Hàn lập tức đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, trên gương mặt tuấn lãng mang theo sự ca tụng.
- Mộ Ly, không ngờ ngươi có thể đánh bại La Chí Hiền, quả thật ngươi khiến ta rất kinh ngạc.
Hắn hiểu rõ mức độ khó giải quyết của Huyết Viêm Ma Thể, cho dù là hắn thì chắc chắn cũng phải hao tâm tốn sức một phen. Mặc dù hắn đã biết năng lực chiến đấu bạo phát của người huynh đệ này rất mạnh, thế nhưng như thế này thì quá lợi hại rồi.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mỉm cười, sâu trong đôi mắt long lanh cũng không hề có chút biến hóa nào, nàng chưa bao giờ xem La Chí Hiền là đối thủ chân chính của mình cả, vì thế dù nàng có chiến thắng cũng không có gì đáng mừng, ngược lại Vạn Hoa tỷ đó thí mới chính là thứ khiến nàng mong đợi.
- Chỉ có điều thực lực của Dương Thiếu Phi mạnh hơn La Chí Hiền, rất nhiều. Sau khi giao thủ với hắn, ta cảm thấy thực lực của hắn rất mạnh, còn cường hãn hơn tu luyện giả Hóa Thân Cảnh hậu kỳ thông thường nữa. Mộ Ly! Ngươi có lòng tin đối phó được với hắn sao?
Ích Hàn lo lắng, nói. Cho dù sức chiến đấu của Mộ Chỉ Ly rất mạnh, nhưng Hóa Thân Cảnh sơ kỳ cùng với Hóa Thân Cảnh hậu kỳ là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
- Yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì đâu.
Trên gương mặt tinh xảo của Mộ Chỉ Ly thoáng xuất hiện ánh sáng tự tin, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kiên định và sự cơ trí, khiến cho Ích Hàn không nói ra được những lời khuyên can đang ấp ủ trong lòng mình, nói không chừng nàng thật sự có biện pháp.
Ích Diệp cũng không nói thêm gì, chỉ dùng ánh mắt đầy cảm xúc nhìn Mộ Chỉ Ly, sau đó tiếp tục đi tiếp đãi những vị khách khác. Điều hắn có thể làm chỉ có như vậy thôi, về phần Mộ Chỉ Ly lựa chọn thế nào đó là chuyện của nàng.
Mẫn Vô Song cười híp mắt đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, nói:
- Tiểu hữu, có hứng thú gia nhập Thiên Ma Tông của chúng ta không?
Thực lực của tên tiểu tử này không tệ, nếu như bồi dưỡng thật tốt thì tương lại nhất định có thể trở thành cường giả.
Nhìn thấy Mẫn Vô Song, Mộ Chỉ Ly hành lễ, nói:
- Lúc trước, đa tạ tiền bối đã ra tay giúp đỡ, vãn bối rất cảm kích. Chỉ là vãn bối bất tài, vừa mới bị môn phái trục xuất, nên tạm thời chưa có ý định gia nhập môn phái nào khác.
Nhớ tới tình cảnh ở Vô Tận Thí Luyện thì đây là lần thứ hai mà Mẫn Vô Song mời nàng gia nhập Thiên Ma Tông. Nàng cũng không có ác cảm với Thiên Ma Tông, không thể không thừa nhận môn phái ma đạo rất tự do, không hề gò bó như chính đạo, có lẽ ma đạo thích hợp với nàng hơn.
Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, Mẫn Vô Song cũng không hề hờn giận, trong lòng cũng rõ ràng về thân phận của Mộ Chỉ Ly hơn một chút. Tiểu tử này quả nhiên là tán tu, nhưng mà không biết là môn phái nào lại đem một nhân tài như thế trục xuất ra chứ? Thật không biết bọn họ nghĩ như thế nào nữa.
Lúc này, Hạ Trường Thanh cũng đi về phía Mộ Chỉ Ly, hắn nghe rất rõ ràng những lời mà Mẫn Vô Song nói. Hắn cũng biết trước đó Mẫn Vô Song ra tay nhất định có mục đích, hóa ra là hắn có ý định chiêu mộ Mộ Chỉ Ly.
Nhìn thấy Hạ Trường Thanh xuất hiện, Mẫn Vô Song cười nói:
- Hạ trưởng lão sao lại đến đây? Muốn cùng ta hàn huyên một trận sao?
Hạ Trường Thanh không thèm để ý đến lời Mẫn Vô Song nói.
- Ngược lại ta cũng không có lời nào để nói với ngươi cả, mầm móng tốt như vậy cũng không phải chỉ có mình ngươi mới có thể chiêu mộ.
Hắn trước sau cũng không nghĩ ra cảm giác quen thuộc với người tên Mộ Ly này từ đâu mà đến, tuy nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn muốn chiêu mộ nhân tài.
Mặc dù thực lực của La Chí Hiền không tệ, nhưng như thế thì chưa đủ lọt vào mắt xanh của hắn. Hắn vốn chuẩn bị đợi đến lúc Vạn Hoa tỷ thí kết thúc, xem Mộ Ly biểu hiện như thế nào rồi mới ra quyết định là có chiêu mộ hay không. Dù sao thì ngưỡng cửa của Thiên Âm Môn cũng cực kỳ cao, không thể để cho người bình thường tiến vào được. Nhưng bây giờ Mẫn Vô Song đã ném ra cành ô liu thì hắn cũng không thể bị rớt lại phía sau được.
Mộ Chỉ Ly nghe thấy lời Hạ Trường Thanh nói thì trong mắt nàng cũng hiện lên một ý cười mỉa mai. Đây quả thật là chuyện cười thú vị nhất trên đời, trước kia nàng bị Thiên Âm Môn trục xuất khỏi, bây giờ Thiên Âm Môn lại muốn chiêu mộ mình sao?
Trên mặt Mẫn Vô Song vẫn mang nụ cười nhàn nhạt như cũ, hắn quay sang nói với Mộ Chỉ Ly:
- Tiểu hữu, môn phái chính đạo cũng không được tự do như môn phái ma đạo chúng ta, bên trong thật sự có rất nhiều sự ràng buộc, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ trước khi lựa chọn.
Nói dứt lời, hắn liền cất bước đi về phía trước, bộ dáng kia tựa như rất có lòng tin.
Tất cả chuyện này cũng là vì Mẫn Vô Song nhận thấy sự biến hóa trong ánh mắt của Mộ Chỉ Ly, rõ ràng ánh mắt nàng nhìn Hạ Trường Thanh mang theo một tia châm chọc. Tuy rằng điều này rất khó hiểu nhưng hắn cũng biết Mộ Chỉ Ly không thể nào lựa chọn Thiên Âm Môn.
Đợi đến khi Mẫn Vô Song rời khỏi, Hạ Trường Thanh nhìn Mộ Chỉ Ly nói:
- Tiểu hữu, Thiên Âm Môn ta là môn phái đứng đầu trong số những môn phái chính đạo, nếu như ngươi gia nhập Thiên Âm Môn thì chắc chắn sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc nâng cao thực lực của ngươi
Hạ Trường Thanh tràn đầy tự tin, không có bất kỳ một tán tu nào có thể chống cự lại sự cám dỗ như vậy cả. Dù sao thì cuộc sống của tán tu ở chốn Bồng Lai tụ địa này cực kỳ thê thảm, chỉ cần có một môn phái bằng lòng thu nhận bọn họ thì bọn họ sẽ không chút do dự mà đáp ứng, huống chi Thiên Âm Môn lại là môn phái đứng đầu.
Hàn Như Liệt cùng với Mộ Dật Thần đứng ở sau lưng Hạ Trường Thanh, cũng may là Hạ Trường Thanh không nhìn thấy biểu cảm của bọn họ. Không riêng gì Mộ Chỉ Ly mà ngay cả hai người bọn họ cũng cảm thấy vô cùng tức cười, chiêu mộ một đệ tử mà trước đây mình mới trục xuất khỏi. Nếu như Hạ Trường Thanh biết thân phận thật sự của Mộ Chỉ Ly thì biểu cảm của hắn chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Mộ Chỉ Ly trả lời ngoài dự liệu của Hạ Trường Thanh, nàng cười khẩy, rồi chậm rãi nói:
- Hạ trưởng lão, thật xin lỗi, ta cũng không có dự định gia nhập Thiên Âm Môn. Quý phái quá cao, ta cũng không dám trèo cao.
Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly cũng không thèm để ý tới Hạ Trường Thanh đang đứng sửng sờ tại chỗ, mà đi về phía bên kia. Lần thứ hai nhìn thấy Hạ Trường Thanh, cảm xúc trong lòng nàng đã hoàn toàn khác với lần đầu, trước kia nàng tin tưởng Hạ Trường Thanh, lựa chọn Thiên Âm Môn, mà bởi vì Mạc trưởng lão tạo áp lực mà bọn họ lại lựa chọn vứt bỏ nàng, nhân tình mỏng manh như vậy quả thật khiến người khác thương tâm.
Những tán tu khác nhìn thấy môn phái đứng đầu ma đạo và chính đạo đều mời Mộ Chỉ Ly gia nhập môn phái thì trong mắt bọn họ cũng hiện lên vẻ vô cùng hâm mộ, nếu như bọn họ có thể nhận được đãi ngộ như vậy thì tốt biết bao.
Sau khi dạ tiệc bị bọn người Mộ Chỉ Ly làm nhốn nháo một trận thì mọi người cũng không còn hứng thú tiếp tục tham gia nữa, vì thế nên dạ tiệc kết thúc rất sớm.
Sau khi Mộ Chỉ Ly trở về Vạn Hoa Cát thì trực tiếp tiến vào căn cứ bí mật, nàng cần phải luyện chế thêm nhiều Bồ Đề Đan hơn nữa, bởi vì đan dược này vô cùng hữu dụng đối với nàng, Liệt và mọi người. Tuy rằng dựa vào đan dược để đột phá sẽ tạo thành ảnh hưởng đến tu vi sau này, nhưng nếu như cách một đoạn thời gian mới dùng một viên thì cũng không có ảnh hưởng gì.
Hôm nay, mặc dù nàng luyện chế Bồ Đề Đan còn xác suất thất bại, thế nhưng xác suất thành công cũng rất cao. Hiện tại, nhiêm vụ chủ yếu của nàng chính là chỉ bảo cho những dược sư ở căn cứ bí mật luyện chế ra được Bồ Đề Đan, sau này nàng sẽ bán Bồ Đề Đan ở Bồng Lai tụ địa, loại buôn bán độc quyền này chắc chắn sẽ thu được nhiều lợi nhuận, mà đối với thế lực của nàng cũng có trợ giúp rất lớn.
Khi tia nắng ban mai xuyên qua tầng mây mù, chiếu ánh sáng ấm áp khắp trái đất thì cũng là lúc Mộ Chỉ Ly từ căn cứ bí mật đi ra, trên tay nàng còn cầm một cái bình nhỏ, bên trong chính là thành quả cố gắng cả đêm qua của nàng.
Nàng chỉ giữ lại hai viên đan dược, sau khi đem phần còn lại giao cho đám người Hàn Như Liệt thì nàng lập tức tiến vào trạng thái bế quan tu luyện. Vạn Hoa tỷ thí sắp bắt đầu rồi, nếu như trước khi tỷ thí mà nàng có thể nâng cao thực lực thêm vài phần cũng là chuyện tốt.
Đám người Hàn Như Liệt biết rõ hoàn cảnh hiện tại của Mộ Chỉ Ly, vì vậy sau khi Mộ Chỉ Ly thông báo là nàng muốn bế quan thì mọi người cũng không hề làm phiền nàng nữa.
Thời gian cứ vậy trôi qua, Mộ Chỉ Ly tựa như tăng nhân ngồi thuyền tu luyện trong phòng của mình. Ích Hàn đến tìm nàng cũng bị Mộ Hàn Mặc ngăn ở cửa, mãi cho đến ngày tổ chức Vạn Hoa tỷ thí thì Mộ Chỉ Ly mới chậm rãi mở hai mắt ra, miệng phun một ngụm trọc khí, trên gương mặt tuấn mỹ kia cũng nở một nụ cười rực rỡ.
Bồ Đề Đan thực sự không hổ là đan dược từ thời xa xưa, có hiệu quả vô cùng tốt, nàng hầu như không có chút cản trở nào mà đột phá đến Hóa Thân Cảnh trung kỳ, mà cực phẩm tinh thạch cầm trong hai tay của nàng đã biến thành một đống bụi phấn. Từ Hóa Thân Cảnh sơ kỳ đột phá đến Hóa Thân Cảnh trung kỳ quả nhiên cần số lượng thiên lực vô cùng kinh người, vì vậy mà số lượng cực phẩm tinh thạch mà nàng tiêu hao hai ngày nay cũng không hề ít.
Lúc Mộ Chỉ Ly mở cửa phòng, liền nhìn thấy Ích Hàn cùng với Mộ Hàn Mặc đều ở trong đại sảnh, khi bọn họ nhìn thấy Mộ Chỉ Ly xuất hiện thì hai người không hẹn mà cùng nở một nụ cười.
Cảm nhận được khí tức Mộ Chỉ Ly đã trở nên mạnh mẽ hơn, Ích Hàn cười nói:
- Chỉ Ly, tu vi của ngươi tăng lên rồi.
Mộ Chỉ Ly mỉm cười gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Ngay sau đó nàng cầm một bình sứ đưa cho Ích Hàn, nói:
- Đây chính là Bồ Đề Đan, cho ngươi đấy, hiệu quả không tệ đâu.
Nghe vậy, Ích Hàn vô cùng ngạc nhiên, dùng hai tay tiếp nhận Bồ Đề đan mà Mộ Chỉ Ly đưa tới, nói:
- Huynh đệ tốt! Đa tạ!
Bồ Đề Đan này là thứ mà hắn cực kỳ thèm muốn, nếu như có thể sử dùng Bồ Đề Đan thì thực lực của hắn có thể đột phá đến Hóa Thân Cảnh.
- Chúng ta là huynh đệ tốt mà, cần gì phải nói lời cảm tạ chứ! Ngược lại ngươi và Ích cốc chủ giúp đỡ ta, nhưng ta cũng không biết phải cám tạ ngươi như thế nào nữa!
Mộ Chỉ Ly nói, lúc dạ tiệc, Ích Diệp đã đứng ra che chở cho nàng, phần ân tình này nàng sẽ luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Ích Hàn không kềm được nở một nụ cười.
- Ngươi vừa nói ta đừng nói lời tạ ơn, bây giờ ngươi lại tạ ơn phụ thân ta. Không phải phụ thân ta đã nói sau này Tuyệt Tình Cốc chính là chỗ dựa của ngươi sao? Đó vốn là chuyện nên làm.
- Tuy nói như thế nhưng thế lực của Sất Trá Điện cũng không yếu, nếu như bởi vì chuyện đó mà ảnh hưởng đến Tuyệt Tình Cốc thì ta thật sự cảm thấy rất lo lắng.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, nàng là người nếu như kẻ khác kính nàng một thước thì nàng sẽ kính lại một trượng.
- Không hề gì, nếu như phụ thân của ta đã nói như vậy thì nhất định là đã có chuẩn bị trước.
Ích Hàn khoác tay lên vai Mộ Chỉ Ly, cười nói:
- Đến lúc phải xuất phát rồi, Vạn Hoa tỷ thí đã sắp sửa bắt đầu, lúc trước ta còn lo lắng là ngươi sẽ không kịp tham gia nữa.
- Ta làm sao có thể bỏ lỡ trận tỷ thí hôm nay được chứ? Nhưng mà ngươi thật sự không tham gia tỷ thí sao?
Mộ Chỉ Ly hỏi, nàng vốn tưởng rằng Ích Hàn sẽ tham gia không ngờ hắn lại nói là trước giờ hắn chưa từng tham gia tranh tài.
Ích Hàn xua tay nói:
- Trận Vạn Hoa tỷ thí này được tổ chứ nhầm mục đích điều kiện cho đệ tử môn phái và tán tu tranh tài, ta không phải là đệ tử môn phái, cũng không phải là tán tu thì tham gia để làm gì chứ?
Ngay sau đó Ích Hàn quay sang Mộ Hàn Mặc, mỉm cười nói:
- Hàn Mặc, đệ có muốn tham gia Vạn Hoa tỷ thí hay không?
Ở chung mấy ngày nay, Ích Hàn và Mộ Hàn Mặc cũng đã quen thuộc với nhau, rất dễ nhìn ra bọn họ nói chuyện với nhau đã thân mật hơn trước rất nhiều.
Nghe vậy, Mộ Hàn Mặc lắc đầu nói:
- Thực lực đệ hiện giờ không nên tham gia tỷ thí thì hơn, về sau có cơ hội thì đệ nhất định sẽ đi.
Mặc dù thực lực của hắn không tệ, thế nhưng những tu luyện giả tham gia tranh tài đều là đệ tử xuất sắc của mỗi môn phái, mà tu vi của hắn cùng với bọn họ vẫn còn có một khoảng chệnh lệch nhất định.
Ích Hàn cũng không có cưỡng ép, sau đó hắn đã thông suốt, gật đầu nói:
- Sau này có rất nhiều cơ hội, không cần gấp gáp.
- Tỷ...
Mộ Hàn Mặc nhìn Mộ Chỉ Ly, nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì hắn mới phát hiện là mình đã nói sai, vội vàng thay đổi:
- Đại ca, hôm nay ca sẽ đối phó với đệ tử của Sất Trá Điện, ca có lòng tin không?
Mộ Chỉ Ly cũng hơi biến sắc, ngay sau đó nàng cũng lên tiếng:
- Không biết trong hồ lô của cái tên Dương Thiếu Phi đó chứa thuốc gì, tuy nhiên ta sẽ cố gắng thử một lần.
Ánh mắt nàng không kềm được nhìn về phía Ích Hàn, nàng chỉ hy vọng là hắn không nghe được.
Ích Hàn nhíu mày, hắn vừa mới nghe được cái gì? Mộ Hàn Mặc gọi Mộ Chỉ Ly là tỷ sao? Nghĩ đến loại khả năng này thì Ích Hàn không kềm được mà lắc đầu, sao có thể là tỷ được chứ?
Vạn Hoa tỷ thí được tổ chức trên đài cao, trong phạm vi quản hạt của Tuyệt Tình Cốc, chỉ có một nơi lớn như thế mới chứa đủ mấy vạn người. Lúc ba người Mộ Chỉ Ly đến nơi thì xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập, cuộc tỷ thí hôm nay chính là tiết mục đặc sắc nhất của Vạn Hoa đại hội, vì thế nên mọi người đến từ rất sớm.
Tầm mắt Mộ Chỉ Ly rơi trên thân ảnh màu đỏ kia, Hàn Như Liệt không dấu vết gật đầu với Mộ Chỉ Ly một cái, hai người nhìn nhau mỉm cười.