Ba người cùng đi vào viện Lưu Ly, lúc này Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh cũng có mặt ở viện Lưu Ly. Thấy hai người Mộ Chỉ Ly và Tử Di thì tự nhiên có chút chột dạ, nhưng mà lại càng tức giận nhiều hơn.
Lúc trước bọn họ vừa nghe được tin tức của hai nàng thì rất cả kinh, chẳng những dược điền của Mộ Chỉ Ly không bị phá hủy mà ngược lại còn được Tề ngộ trưởng lão rất coi trọng. Mộ Chỉ Ly được khen ngợi không e dè, còn các nàng thì lại meo mốc hoàn toàn.
Nếu như vấn đề dược điền của các nàng vượt qua quy định, chỉ cần các nàng lấy lòng Đồng Mẫn Nhi, nói không chừng còn có một con đường sống khác. Dù sao thì chỉ cần Đồng Mẫn Nhi đồng ý giúp đỡ hai nàng, vậy thì bọn họ còn có thể có khả năng tiếp tục ở lại viện Lưu Ly.
Nhưng vây giờ dược điền của Mộ Chỉ Ly và Tử Di đã làm cho Tề trưởng lão khen ngợi cổ động, chắc chắn là đến lúc đó sắc mặt Đồng Mẫn Nhi sẽ rất khó coi, nói không chừng còn phải chịu ảnh hưởng nào đó. Như vậy thì, dù cho các nàng có đi tìm Đồng Mẫn Nhi thì cũng sẽ không có chút tác dụng nào cả, nói không chừng bây giờ Đồng Mẫn Nhi lại đang hận không thể lột da rút gân các nàng nữa đó chứ.
Lúc này viện Lưu Ly vẫn là rất yên lặng, cùng với trước đây cũng không có khác biệt gì. Nhưng mà tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người của Mộ Chỉ Ly và Tử Di, dù sao thì hôm nay ở dược điền các nàng cũng đã có danh tiếng, hiển nhiên sẽ làm cho không ít người ước ao và ghen tỵ.
Tử Di kéo tay của Mộ Chỉ Ly, tỏ vẻ rất đắc ý nhìn mọi người trong viện Lưu Ly. Bây giờ tin tức còn chưa lan ra, đợi khi bọn họ biết được tin tức kia thì cũng không biết là sẽ có vẻ mặt như thế nào nữa? Vừa nghĩ tới biểu tình xuất hiện trên mặt bọn họ, nàng đã cảm thấy rất kỳ vọng rồi.
- Tỷ muốn thu dọn một số thứ trước khi tới chấp sự viện. Từ nay về sau, bất luận lúc nào cũng có thể đi đến đó tìm tỷ.
Mộ Chỉ Ly nhìn Tử Di đứng bên cạnh, cười nhẹ nói.
Tử Di được coi là người bạn đầu tiên mà nàng kếu giao ở Thiên Âm môn, tuy là sự thay đổi của Tử Di làm cho nàng có chút khó hiểu nhưng mà những thứ đó cũng không quan trọng, chỉ cần tình bạn giữa hai người thật tốt là được rồi.
- Đó là dĩ nhiên rồi, nếu như tỷ đi rồi thì từ nay về sau ở viện Lưu Ly này muội sẽ buồn chán lắm đó. Dĩ nhiên là sẽ thường xuyên đi tìm tỷ.
Tử Di vội vàng lên tiếng trả lời.Trước đây nàng không thể chạy loạn xung quanh, nhưng bây giờ thì không có vấn đề gì nữa rồi.
Lúc hai người Mộ Chỉ Ly và Tử Di đang nói chuyện, đột nhiên trong viện truyền đến một giọng nói chói tai vô cùng.
- Vưu Thanh Lăng, Kỷ Phỉ Linh, hai người các người cút ra khỏi đây cho ta.
Đồng Mẫn Nhi đứng ở trong viện la lớn, nét mặt dữ tợn, đôi mắt gần như có thể phun ra hỏa diễm vậy.
Mọi người ở trong viện vốn đang nói chuyện với nhau thì đột nhiên lại thấy Đồng Mẫn Nhi xông vào, trên mặt họ đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Đồng Mẫn Nhi làm chấp sự đã rất nhiều năm, vẫn chưa từng có hành động thất thố như vậy, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể làm cho nàng ta trở nên như vậy.
Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh vừa nghe thấy giọng của Đồng Mẫn Nhi thì ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là phải bỏ chạy vào phòng trong. Một khi bị Đồng Mẫn Nhi bắt được thì các nàng liền gặp bi kịch.
Nhưng mà hai người còn chưa chạy đến phòng trong thì đã bị Đồng Mẫn Nhi tóm được:
- Chạy hả? Đến lúc này mà các ngươi còn muốn chạy sao? Trừ khi các ngươi có thể chạy khỏi Bách Thảo viên, nếu không thì chạy thế nào cũng vô dụng.
Nghe Đồng Mẫn Nhi nói như vậy, hai người liền dừng bước. Hoàn toàn đúng như Đồng Mẫn Nhi nói, họ tuyệt đối không có khả năng rời khỏi Bách Thảo viên, như vậy thì Đồng Mẫn Nhi muốn tìm ra bọn họ thì đó cũng là chuyện rất dễ dàng sao?
Mọi người đều đứng qua một bên, trong mắt đầy vẻ hứng thú, lần này hai người Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh thực sự là gặp phải xui xẻo rồi. Thường ngày, hai người bọn họ có quan hệ có quan hệ rất tốt với Đồng Mẫn Nhi, ngoài sáng trong tối bắt nạt người khác rất nhiều lần, bây giờ thấy bọn họ gặp phải xui xẻo thì trong lòng mọi người cũng cảm thấy rất sung sướng.
- Đồng chấp sự, chuyện này hai người chúng tôi cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng là hôm qua mọi chuyện đều được chuẩn bị rất tốt, ai lại có thể ngờ hôm nay lại có thay đổi như vậy chứ?
Vẻ mặt Vưu Thanh Lăng đau khổ nói. Nói đến chuyện này, nàng thực sự vẫn cảm thấy rất oan ức.
Đồng Mẫn Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Không rõ ràng lắm? Chuyện này là do hai người các ngươi chuẩn bị, các ngươi còn không rõ ràng thì còn ai có thể rõ ràng được chứ? Thực ra thì ta rất tò mò, rốt cuộc thì Mộ Chỉ Ly đã cho các ngươi lợi ích gì? Vậy mà các ngươi lại sẵn lòng gánh vác một việc phiêu lưu như vậy, làm việc cho nàng ta. Chỉ có các ngươi là thành công, còn người xui xẻo lại là ta.
- Đồng chấp sự, chuyện này thực sự là chúng tôi bị oan. Lúc đó rõ ràng là chúng tôi đã phá hủy dược điền của Tử Di, mà dược điền của mình chúng tôi cũng chăm sóc rất tốt, dù sao thì chúng tôi cũng hy vọng là có thể giành được biểu hiện tốt mà. Làm sao lại có thể bị người khác dụ dỗ chứ?
Vưu Thanh Lăng lại nói tiếp.
- Đúng vậy Đồng chấp sự. Tôi thấy chuyện này nhất định là Mộ Chỉ Ly và Tử Di đã giở trò quỷ, bọn họ nhất định đã phát hiện được hành động của chúng tôi cho nên suốt đêm qua mới làm như vậy, là vì muốn chúng ta trở tay không kịp.
Kỷ Phỉ Linh vội vàng giải thích.
- Đồng chấp sự, người nhất định phải tin tưởng chúng tôi.
Nghe xong lời này của hai người, không ít người có mặt ở đây đều phát ra tiếng sụt sịt. Tuy là trước đây đối với việc làm của bọn người Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh bọn họ cũng có những hiểu biết nhất định, nhưng bây giờ nghe bọn họ nói ra như vậy thì so với cảm giác trước kia thực sự hoàn toàn khác nhau.
Mộ Chỉ Ly và Tử Di đứng trong phòng nên cũng nghe được rõ ràng câu chuyện của bọn họ, lúc này Đồng Mẫn Nhi đã không còn có địa vị và quyền thế như trước, hiển nhiên cũng không lo lắng đến vấn đề tin tức này bị phơi bày, dù cho Mộ Chỉ Ly biết được những chuyện lúc trước không biết thì cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
- Hai người các ngươi tuyệt đối là tay sai của Mộ Chỉ Ly, dám đùa giỡn như vậy với ta, các người chờ xem, ta nhất định không để cho các người sống yên đâu.
Đồng Mẫn Nhi tức giận nói. Giọng nói gay gắt của nàng vang dội khắp viện Lưu Ly, làm cho mọi người có mặt đều phải biến sắc.
Sắc mặt Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh gần như trở nên trắng bệch trong nháy mắt, với quyền thế của Đồng Mẫn Nhi ở Bách Thảo viên này thì chỉ cần Đồng Mẫn Nhi quyết định đối phó với bọn họ, thì kết quả của bọn họ tuyệt đối là thảm vô cùng.
Như vậy thì tình hình của bọn họ so với Mộ Chỉ Ly và Tử Di trước đây còn phải thê thảm hơn, dù sao thì hai người kia cũng còn có Trầm Hướng thiên giúp đỡ, còn bọn họ thì lại không có gì cả.
Một khi Đồng Mẫn Nhi tống cổ bọn họ đi đến nơi khác, hoặc là tùy ý trách móc bới lỗi, đầy bọn họ đi đến mỏ tinh thạch, vậy thì thật là xúi quẩy.
Đang lúc này, một tiếng "ken két" vang lên, Mộ Chỉ Ly từ từ mở cửa phòng ra, cùng với Tử Di từ trong nhà đi ra ngoài, nhìn ba người kia đang đứng ở giữa sân, trên mặt hiện ra nụ cười châm biếm.
Nói cho cùng thì hết thảy mọi chuyện này đều là do bọn họ gieo gió thì gặt bão, nếu như trước đây Đồng Mẫn Nhi không cố ý chĩa mũi nhọn vào nàng thì nàng cũng sẽ không xảy ra xung đột với Đồng Mẫn Nhi. Nếu như Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phi Linh không phá hủy dược điền của nàng và Tử Di thì nàng cũng sẽ không đi phá hủy dược điền của hai người bọn họ. Cái đó gọi là phong thuận lần lượt thay đổi, trước đây bọn họ làm những chuyện này thì cũng nên nghĩ đến việc sẽ có ngày hôm nay.
Đồng Mẫn Nhi không ngờ rằng ở chỗ này lại có thể thấy Mộ Chỉ Linh, vẻ điên cuồng liền hiện lên trong đáy mắt:
- Mộ Chỉ Ly, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi sống yên đâu.
Sắc mặt Mộ Chỉ Ly hờ hững, không vui cũng không buồn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, giọng nói lạnh lùng mà xa cách:
- Trước đây ngươi cũng từng nói với ta những lời này, hôm nay ta và ngươi cũng đã đổi vị trí cho nhau, liệu ngươi còn có khả năng làm cho ta sống không yên không?
- Hừ, thủ đoạn của ta ngươi còn chưa thấy hết được đâu. Ngươi chờ xem, đến lúc đó ngươi sẽ biết được hậu quả khi đắc tội với ta!
Nói đến đây, Đồng Mẫn Nhi lại bật cười lên, nhưng mà dáng điệu điên cuồng kia lại làm cho không ít người hoảng sợ.
Mộ Chỉ Ly cũng không để ý đáng dáng vẻ điên cuồng của Đồng Mẫn Nhi. Chuyên tới lúc này thì mọi thứ đã không còn quan trọng nữa. Đồng Mẫn Nhi nắm giữ quyền thế như vậy mà còn không làm nàng suy sụp được thì bây giờ còn có thể có thủ đoạn gì nữa chứ?
So với vẻ mặt hờ hững của Mộ Chỉ Ly thì những người còn lại trong viện Lưu Ly đều trợn to hai mắt, khó tin nhìn Mộ Chỉ Ly. Bọn họ nghe được cái gì chứ? Mộ Chỉ Ly và Đồng Mẫn Nhi đã chuyển đổi thân phận? Vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ bây giờ Mộ Chỉ Ly đã trở thành chấp sự, mà Đồng Mẫn Nhi thì lại trở thành một đệ tử bình thường sao? Mọi người đều ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, ai cũng không dám tin chuyện này. Nếu thực sự là như thế thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh cũng kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly. Nghĩ đến hành động trước đây của Đồng Mẫn Nhi, bọn họ cảm thấy loại khả năng này có tính chất xác thực rất cao. Vào lúc này, bọn họ lại có chút hy vọng rằng Mộ Chỉ Ly thực sự là chấp sự của Bách Thảo Viên. Nếu như là Đồng Mẫn Nhi thì hai người bọn họ nhất định không có đường ra, nếu như là Mộ Chỉ Ly, nói không chừng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Mấy ngày nay bọn họ đối với Mộ Chỉ Ly cũng có những hiểu biết nhất định. Tính tình nàng dường như trời sinh đã thanh lãnh, đối với những người khác cũng không lưu tâm lắm. Ở trong viện Lưu Ly, ngoại trừ đối tốt với Tử Di thì đối với những người khác đều làm như không thấy.
Cho dù mọi người thường xuyên không nhìn nàng với con mắt thiện ý hay là hay chế giễu, nói móc nàng thì nàng cũng chưa bao giờ đối phó lại với bọn họ. Thành thật mà nói, cùng so sánh với Đồng Mẫn Nhi thì Mộ Chỉ Ly thực sự là tốt hơn rất nhiều, ít nhất thì cũng sẽ không thiên vị như thế.
Lúc trong lòng mọi người ở đây đều đang phỏng đoán thì lại có một người chạy tới truyền lại tin tức. Thấy mọi người có mặt đông đủ ở viện, vẻ mặt không chút thay đổi tuyên bố:
- Bắt đầu từ hôm nay, Mộ Chỉ Ly trở thành tân chấp sự của Bách thảo viên, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự an bài của Mộ chấp sự.
Sau khi giọng nói rơi xuống thì mọi người đều trợn to hai mắt nhìn Mộ Chỉ Ly. Trước đây bọn họ cho rằng qua ngày hôm nay thì Mộ Chỉ Ly sẽ không thể nào tiếp tục sống ở viện Lưu Ly được nửa, không biết là sẽ bị đưa tới hốc bà tó nào nữa, vậy mà bây giờ Mộ Chỉ Ly không chỉ là tiếp tục sống ở viện Lưu Ly mà còn trở mình một cái biến thành chấp sự của Bách Thảo viên, việc này ...
Tử Di nắm lấy Mộ Chỉ Ly, vô cùng cao hứng đưa nàng vào trong chấp sự viện. Đến bây giờ thì bọn nàng còn chưa biết chấp sự viện có bộ dáng như thế nào, cuối cùng thì bây giờ cũng có cơ hội nhìn thấy được.
Mọi người thấy con đường thăng quan tiến chức của Tử Di có vẻ rất thuận lợi thì trong lòng không ngừng hâm mộ, trước đây tại sao bọn họ lại không thể nhìn xa trông rộng như Tử Di chứ? Nếu như bọn họ cũng đi giúp Mộ Chỉ Ly thì bây giờ con đường làm quan rộng mở cũng có thể là chính bọn họ.
Không ít người đều có sắc mặt trở nên khó coi, Mộ Chỉ Ly lên nắm quyền, mà trước đây bọn họ châm chọc Mộ Chỉ Ly nên tin rằng Mộ Chỉ Ly sẽ không quên, vậy thì sau này cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ không dễ chịu đâu.
Dĩ nhiên, nếu như Mộ Chỉ Ly biết được suy nghĩ của những người này thì nhất định sẽ không thèm để ý. Nàng cũng không có rảnh để đi đối phó với những người này, ở trong hoàn cảnh như vậy thì hành động của bọn họ cũng là chuyện đương nhiên mà thôi, tất cả mọi người trong Bách thảo viên đều như vậy cả, chẳng lẽ nàng phải đi đối phó với từng người hay sao? Có thời gian để làm những việc đó, chi bằng nàng đi tu luyện thật tốt còn hơn.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi tới chấp sự viện, nàng không khỏi xúc động. Địa vị khác nhau, hưởng thụ đãi ngộ cũng tuyệt nhiên khác nhai. Viện trước mặt cũng không xê xích bao nhiêu so với viện Lưu Ly, cửa, tường của viện được làm bằng pha lê đỏ, dưới ánh nắng mặt trời phản xạ ra ánh sáng rực rỡ, lộng lẫy mà hoa lệ vô cùng. Những đóa hoa cũng được trồng ở xung quanh, ngắm nhìn chúng thật sự là đẹp không sao tả xiết.
Hai người đi vào trong, lúc này mới phát hiện được bên trong càng thêm phần tuyệt mỹ. Nơi này có tới mấy chục gian phòng, một cái viện lớn như vậy mà lại để cho một người ở thì thực sự là có phần hơi xa xỉ.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly không khỏi cong lên hiện ra một nụ cười, sau này nàng sẽ ở đây, nàng có thể để cho bọn Liệt thoải mái ra vào. Bình thường thì chấp sự viện sẽ không để cho người khác ra vào, dù sao thì cũng không có ai có cái can đảm đó.
- Wow, Chỉ Ly, hoàn cảnh ở nơi này của tỷ thật tốt nha! Nhà lớn như vậy mà chỉ có một mình tỷ ở?
Tử Di xúc động nói, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ.Ở trong Thiên Âm Môn, muốn có được một chỗ ở như vậy thì có rất nhiều khó khăn có thể tưởng tượng được.
Mộ Chỉ Ly mỉm cười:
- Nếu như muội thích thì thường ngày cũng có thể đến đây ở mà.
Tử Di rụt cổ một cái, bĩu môi nói:
- Tuy bây giờ tỷ là chấp sự nhưng muội cũng không thể quá mức được, quy cũ này vẫn phải tuân theo, muội cũng không thể gây phiền phức cho tỷ được.
Nghe lời nói của Tử Di, trong mắt Mộ Chỉ Ly có phần xúc động, nụ cười trên môi càng lớn ra thêm mấy phần. Từ trong câu nói này của Tử Di thì có thể nhìn thấy được thái độ của nàng ta, trong lòng không khỏi cảm thấy xúc động, nói:
- Từ nay về sau, có ta ở đây thì muội tuyệt đối sẽ không có chuyện gì cả.
Tử Di sửng người, nhất thời liền cảm thấy sự nóng rực lan tỏa khắp trái tim của mình, hai mắt liện lên vẻ chua xót, nói:
- Muội cũng sẽ không làm cho tỷ gánh chịu chuyện gì, sau này ở tại Bách Thảo viên, hai tỷ muội chúng ta có thể cùng nhau mở rộng thiên địa.
- Ha ha ha.
Mộ Chỉ Ly cười to thoải mái, nói:
- Với kỹ thuật trồng trọt của muội, không bao lâu sau sẽ có thi triển tài năng ở Thiên Âm môn, ngày đó sẽ không xa đâu.
Tử Di nặng nề gật đầu, cười nói:
- Nhất định sẽ như vậy! Đúng rồi Chỉ Ly, hoa vi thảo kia tỷ có thể trồng được hay không?
Lão bà bà trước đây có vẻ không đơn giản, rõ ràng là Chỉ Ly đã đồng ý với bà bà là trồng hoa Vi Thảo, nhưng đã nhiều ngày trôi qua mà nàng lại không thấy Chỉ Ly trồng loại hoa vi thảo này. Một tháng này thực sự rất nhanh đấy!
- Yên tâm đi, tỷ có thể trồng được.
Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, cũng không có nói thêm về chuyện này. Hoa vi thảo thì nàng đã sớm trồng ra được, hơn nữa trong trụ sở bí mật lại có không ít thành phẩm.
Cho nên bây giờ cũng không có đi tìm Cổ Ngữ Dung chính là vì không để cho bà bà hoài nghi, bộc lộ tài năng quá thì cũng không phải là một chuyện tốt, nhất là ở trong môn phái ở đây, từng thời khắc phải luôn cẩn thận, nói không chừng trong một góc tối nào đó có người nào vẫn luôn theo dõi nàng, tính toán cho nàng một kích trí mạng.
Tuy là nàng tràn đầy tự tin nói với Cổ Ngữ Dung là mình có thể trồng được hoa vi thảo, nhưng nếu như qua ngày thứ hai mà nàng đã liền lấy hoa vi thảo đưa cho Cổ Ngũ Dung thì có vẻ đã quá dễ dàng rồi. Đến lúc đó không biết là lại muốn nàng trồng thứ gì nữa, bởi vì hoàn thành rất đơn giản cho nên dễ dàng làm cho người khác xem thường công lao của nàng.
Nàng đợi đến một ngày trước hạn một tháng sẽ lấy hoa vi thảo đưa cho Cổ Ngữ Dung, hiệu quả kia coi như hoàn toàn không giống nhau, mà bây giờ nàng nhất định đợi một ngày đó đến.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói, lúc này Tử Di mới yên lòng. Dựa theo thái độ của Mộ Chỉ Ly, nàng có thể hiểu rõ là Mộ Chỉ Ly không muốn nhiều lời, đã như vậy, nàng hiển nhiên sẽ không hỏi tới.
Sau khi Tử Di giúp Mộ Chỉ Ly thu xếp ổn thỏa mọi thứ thì đi dạo một chút xung quanh trong chấp sự viện rồi mới quay về viện Lưu Ly.
Tử Di vừa mới trở lại viện Lưu Ly thì liền phát hiện không ít người tu luyện vây quanh nàng, trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười nịnh hót, lấy lòng, so với những lời nói châm chọc trước đây thì hoàn toàn tương phải nhau.
Thấy cảnh này, sâu trong mắt Tử Di hiện lên vẻ trào phúng. Những kẻ bợ đỡ này nàng tuyệt đối không quan tâm, nhưng mà nàng vẫn phải tiếp tục sống ở viện Lưu Ly nên cũng không thể không lá mặt lá trái với bọn họ.
- Tử Di, cô cũng thật là lợi hại, trước đây ta còn nói cô ngu ngốc, trên thực tế thì ta mới là người ngu ngốc nhất.
- Đúng vậy, bây giờ Mộ Chỉ Ly trở thành chấp sự, nhất định sẽ chiếu cố cô thật tốt, sau này cô cũng chính là hồng nhân ở viện Lưu Ly của chúng tôi.
- Tử Di, không phải trước đây cô rất thích chậu hoa này sao? Tôi tặng cho cô, sau này chúng ta là hảo tỷ muội nha.
- Tử Di, trước đây là ta có mắt như mù, cô cũng đừng để bụng, hy vọng là sau này trước mặt Mộ chấp sự cô có thể nói tốt vài câu giúp ta nha ...
Từng câu từng câu ngọt lịm đều truyền vào trong tai Tử Di, nàng phát hiện được đây là ngày nàng được hoan nghênh nhất từ sau khi đi tới viện Lưu Ly, nhưng mà những lời hoan nghênh này đều là giả dối.
Tử Di cười ứng phó với mọi người, những tuyệt đối không đáp ứng thứ gì. Đối với chuyện này, mọi người cũng đã sớm dự đoán được, nhưng mà thời gian còn dài mà, họ luôn có thể tìm đủ mọi cách để tạo dựng mối quan hệ tốt với Tử Di.
Mộ Chỉ Ly nhanh chóng tiến vào trụ sở bí mật, vừa đúng lúc bốn người Hàn Như Liệt đều có mặt ở đây, khóe miệng không khỏi cong lên hiện ra nụ cười hạnh phúc, nói:
- Nói cho mọi người biết một tin tốt!
Thấy dáng vẻ Mộ Chỉ Ly vui mừng, Hàn Dĩnh Nhi không khỏi ngạc nhiên nghi ngờ lên tiếng:
- Sao? Có chuyện tốt gì xảy ra mà tâm tình của tẩu tẩu lại tốt như vậy?
Trong mắt hàn Như Liệt cũng hiện lên sự kinh ngạc, nhưng mà nụ cười tươi từ lúc thấy Mộ Chỉ Ly thì lúc này càng thêm phần tươi tắn. Hắn ở cùng với Chỉ Ly trong một khoảng thời gian không ngắn, nhưng đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy việc nhìn ngắm nàng là không bao giờ đủ.
- Bây giờ ta đã là chấp sự của Bách Thảo viên, sau này các người cũng không cần lo lắng cho ta nữa.
Mộ Chỉ Ly tuyên bố. Ánh mắt cũng quay qua nhìn Hàn Như Liệt, Hàn Như Liệt vẫn luôn lo lắng chuyện nàng sống ở Bách Thảo viên, thường ngày vẫn cứ nói mang nàng rời khỏi đó, cho nên nàng hy vọng nhất chính là Hàn Như Liệt huynh ấy sẽ yên lòng.
Bình thường Hàn Như Liệt xử lý mọi chuyện vẫn rất cơ trí, nhưng mà vừa đụng tới chuyện của nàng thì lại có chút mất khống chế. Đối với chuyện này, nàng cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng mà nàng cũng biết đây là do Hàn Như Liệt quan tâm nàng cho nên nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
- Có thật không? Tẩu tẩu, tẩu thật sự rất lợi hại nha!
Hàn Dĩnh Nhi kinh ngạc nói, chạy đến trước mặt Mộ Chỉ Ly, kéo Mộ Chỉ Ly ngồi xuống một bên, lại nói:
- Tẩu tẩu, tẩu kể nhanh lên đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Cùng lúc đó, Mộ Hàn Mặc và Bạch Thừa Duẫn cũng tò mò nhìn Mộ Chỉ Ly, chờ lời giải thích của nàng.
Mộ Chỉ Ly không cầm lòng được bèn đem những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay nói ra từng việc một, sau khi kể xong lại nói:
- Bây giờ ta đã ở tại chấp sự viện, trong viện lớn như vậy nhưng chỉ có một mình ta. Sau này mọi người cũng có thể tới đó.