Mục lục
Y Thủ Che Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hỏi rõ chuyện của Vạn Hoa đại hội và đường đi đến Tuyệt Tình Cốc thì Mộ Chỉ Ly bắt đầu cân nhắc đến chuyện đi đến Tuyệt Tình Cốc.

Chuyện quan trọng như vậy tất nhiên là nàng không thể bỏ qua, đệ tử của các môn phái đều đang đi về phía Tuyệt Tình Cốc, đúng là anh hùng hội tụ. Không biết nếu gặp đệ tử của Thiên Âm Môn ở đây thì cục diện sẽ như thế nào nhỉ? Nghĩ đến đây khóe miệng Mộ Chỉ Ly lại cong lên.

Ngày tiếp theo Mộ Chỉ Ly bước trên con đường đến Tuyệt Tình Cốc. Điều đáng nói chính là Tuyệt Tình Cốc không phải là một hòn đảo nhỏ nào khác mà ở ngay giữa Bồng Lai Bí Cảnh. Có lẽ là vì vị trí của Tuyệt Tình Cốc nên Vạn Hoa đại hội được chọn để tổ chức ở đây.

Mộ Chỉ Ly vừa mới đi ra khỏi tửu lâu thì hai bóng người liền đi theo sau nàng, hai người này lúc trước ở trong tửu lâu đã chủ định đánh Mộ Chỉ Ly là Tiễn Dư và Tiễn Đào.

- Đại ca, tiểu tử này chỉ có một người, theo ta đoán thì không chừng là bị môn phái đá ra ngoài. Tiểu nhị kia cũng nói rằng hắn đến ngay cả Vạn Hoa đại hội và địa điểm của Tuyệt Tình Cốc cũng không biết thì nhất định là một mình lẻ loi lưu lạc.

- Tiễn Dư nhìn bóng người màu xanh cách đó không xa, chậm rãi nói.

Tiễn Đào gật đầu:

- Tiểu tử này vừa tới Bông Lai tụ địa vẫn chưa bị ai cướp, xem như là một con dê béo, chúng ta phải nắm chắc, không được để những người khác cướp mất.

Trên mặt Tiễn Đào hiện lên một nụ cười nham hiểm.

- Hắc hắc, đại ca anh minh.

Tiễn Dư cười nói.

- Đợi người trước mặt đến nơi thì chúng ta liền động thủ. Tiểu tử mặt trắng này chắc thực lực cũng không mạnh nếu không thì sẽ không bị môn phái đá ra ngoài để tán tu như vậy.

Tiểu Đào híp mắt lại, chậm rãi phân tích.

Bọn họ đều bị môn phái đuổi ra ngoài để tán tu cũng là vì thời gian tu luyện lâu mà tu vi lại không đạt được đột phá, lãng phí tài nguyên của môn phái nên mới bị đuổi đi.

Đa số tán tu đều xuất phát từ nguyên nhân đó nên mới có thể trở thành tán tu ở Bồng Lai tụ địa, dù sao nếu thực lực họ đủ mạnh thì sẽ không có chuyện bị môn phái đuổi đi như vậy.

Mộ Chỉ Ly thong thả bước về phía trước, lúc này Xảo Xảo ngồi trên vai liền lên tiếng:

- Chủ nhân, phía sau có người lén lút đi theo người.

Nghe vậy Mộ Chỉ Ly cười nhạt:

- Ta biết, hai tên đó thấy tiền nên nổi lòng tham.

Từ lúc nàng đi khỏi tửu lâu thì đã phát hiện được hai người đi sau, dám ăn cướp của nàng sao?

Xảo Xảo thấy Mộ Chỉ Ly đã sớm biết được việc này nên cũng không nhắc lại nữa, chủ nhân đã biết thì không cần lo lắng nữa.

Đi được một lúc thì Mộ Chỉ Ly tìm một con đường nhỏ hẻo lánh rồi đi vào đó. Tiễn Đào và Tiễn Dư nhìn thấy cảnh này thì trong mắt lộ rõ sự vui mừng, tên ngốc này đúng là tạo cơ hội cho bọn họ à.

Nhưng lúc hai người Tiễn Đào và Tiễn Dư vừa mới đi vào con đường nhỏ thì liền phát hiện phía trước không có ai, nhất thời nhìn bốn phía xung quanh.

- Đại ca, tại sao lại không thấy người?

Tiễn Dư nghĩ hoặc hỏi.

Nghe vậy Tiễn Đào cau mày lại, trong lòng hắn dâng lên một dự cảm không lành, vội nói với Tiễn Dư:

- Chúng ta đi thôi.

Hai người vừa mới xoay người đi thì thấy Mộ Chỉ Ly đứng trước họ, miệng khẽ cười, nói:

- Hai vị đi theo ta lâu như vậy là sao?

Tiễn Dư thấy Mộ Chỉ Ly đột nhiên xuất hiện thì trên mặt cũng để lộ ra một nụ cười nham hiểm.

- Ta còn nghĩ ngươi bỏ chạy đấy, không ngờ là ngươi lại tự đưa mình vào ngõ cụt. Ta nói cho ngươi biết, hoặc là ngoan ngoãn giao túi Càn Khôn của ngươi ra, nếu không thì hôm nay e là ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ của mình đấy.

Tiễn Đào ngẩn người ra, hắn muốn giữ Tiễn Dữ lại không cho hắn nói. Không là Tiễn Dư lại nói mạnh mồm như vậy, hắn muốn ngăn lại cũng không kịp. Nếu đối phương dám đứng trước mặt bọn họ mà không kiêng dè gì thì nhất định là phải có chỗ dựa vào, hơn nữa gã nam tử kia đã biết được bọn họ theo dõi hắn mà còn cố ý đi vào đường hẻm này, rõ ràng là muốn đối phó với bọn họ.

Tiễn Đào nhìn thấy bộ dạng của Tiễn Dư như vậy thì nhất thời không nói nên lời, tại sao mình lại có một thằng tiểu đệ đầu to mà óc như trái nho vậy chứ? Ngay cả người không thể đắc tội mà cũng không nhìn ra được.

Nghe Tiễn Dư nói thì Mộ Chỉ Ly khẽ cười, trong đôi mắt trong suốt kia lộ ra một tia lạnh lẽo, nàng nói:

- Nếu như ta không để lại túi Càn Khôn thì sẽ không giữ lại được cái mạng nhỏ này sao?

- Không sai!

Tiễn Dư lớn tiếng nói, chuyển ánh mắt sang nhìn Tiễn Đào thì phát hiện ra Tiễn Đào vẫn chưa nói lời nào nên có chút nghi ngờ, hỏi:

- Đại ca làm sao vậy?

Tiễn Đào ngước mắt nhìn Mộ Chỉ Ly trước mặt, đột nhiên nói:

- Vị công tử này, tất cả vừa rồi chỉ là hiểu lầm, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.

Vừa dứt lời thì Tiễn Đào liền kéo Tiễn Dư rời đi.

Hắn một đời cướp của tán tu mới tới đây nên nhìn người rất chuẩn xác. Mộ Chỉ Ly trước mặt này lẻ loi một mình mà đối mặt với hai người bọn họ lại khí định thần nhàn, bộ dáng không giống với những tán tu khác. Có thể nào là trước đó hắn đã phán đoán sai? Nam tử mặc đồ xanh này là đệ tử của một môn phái nào đó? Hoặc là đang đi nửa đường thì tách các huynh đệ của mình ra?

Tiễn Dư ngẩn ra, nghi ngờ hỏi:

- Đại ca, sao lại đi?

Sau khi hai gã kia bước đi thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Đứng lại.

Động tác Tiễn Đào cứng đờ, đứng yên một chỗ, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly chậm rãi bước đến trước mặt bọn họ và nói:

- Ngươi nói hiểu lầm thì sẽ là hiểu lầm sao? Ngày hôm qua đã bắt đầu hỏi thăm tin tức của ta, sau đó lại tiếp tục theo dõi ta, sự hiểu lầm này có lẽ kéo dài quá nhỉ?

Tiễn Đào khẽ biến sắc, nói:

- Công tử, có câu như thế này, nhường một bước thì sau này gặp lại sẽ tốt hơn. Chuyện trước đây cũng đã xảy ra rồi thì bây giờ sao lại hồ đồ như vậy?

Nghe vậy Mộ Chỉ Ly khẽ cười, nói:

- Xấu hổ, ta không phải người sống theo kiểu hồ đồ. Các ngươi muốn chạy cũng được, để túi Càn Khôn lại và chạy đi.

Nghe khẩu khí hai người này thì hẳn là ngày thường cướp của không ít người nên xuất thân chắc không tồi. Cái gọi là tiền lẻ thì cũng là tiền, mặc dù hiện giờ tinh thạch mà tu luyện giả trong trụ sở bí mật cần như vậy là đủ rồi, nhưng thừa ra một chút vẫn tốt hơn, huống chi là người khác tự tìm đến cửa.

Nghe Mộ Chỉ Ly nói thì sắc mặt Tiễn Đào liền biến sắc khó coi, nói:

- Ngươi nhất định phải làm vậy sao? Với thực lực hai người bọn ta thì một khi chân chính động thủ, đến lúc đó ngươi có cầu xin cũng không được đâu.

- Các ngươi tự đánh giá mình quá cao rồi đấy, ta cũng muốn xem thử thực lực của các ngươi như thế nào mà lại khiến cho ta phải cầu xin.

Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói, vừa dứt lời thì toàn bộ khí tức của Mộ Chỉ Ly bùng nổ.

Cảm nhận được khí tức của Mộ Chỉ Ly, hai người liền hiện lên vẻ kinh ngạc. Tên nam tử này còn trẻ vậy mà đã đạt đến thực lực của Hóa Thân Cảnh sao? Tiễn Đào bắt đầu khẳng định tên nam tử đó chính xác là đệ tử của môn phái, nếu không thì tuổi trẻ như vậy không thể đạt được thành tích như vậy được, lần này đúng là đá phải cây sắt rồi.

Lúc này Tiễn Dư mới hiểu được phản ứng của Tiễn Đào, gã nam tử nhìn trắng trẻo trước mặt này lại mạnh như vậy sao? Hắn luôn nghĩ đại ca hắn là hào kiệt nhưng đại ca hắn cũng chỉ mới Nguyên Anh Cảnh thôi, vậy làm sao mà đánh đây?

Bất giác Tiễn Đào nắm chặt túi Càn Khôn trên người, đó là tất cả tài sản của hắn, nếu bị nam tử này cướp đi thì không khác gì là cướp mạng của hắn.

- Tiễn Dư, chúng ta liều mạng.

Nói xong thân hình Tiễn Đào vừa động liền hướng thẳng về phía Mộ Chỉ Ly, thiên lực của song quyền bắt đầu khởi động, đi đến đâu thì không khí bị phá vỡ đến đó với những tiếng nổ vang trời.

Mộ Chỉ Ly lãnh đạm, cho dù lúc nàng còn là Nguyên Anh Cảnh mà phải đối phó với hai tên này cũng không thành vấn đề, huống hồ là bây giờ đã đột phá lên Hóa Thân Cảnh rồi.

Thân hình bay vút đi, đột nhiên nàng xuất hiện trước mặt Đào Tiễn, tay nàng đánh ra một chưởng thăm dò, một đấm của Tiễn Đào xẹt qua, nàng liền chụp lấy khuỷu tay của Tiễn Đào, hung hăng kéo tay hắn lại, đánh một lực mạnh vào người Tiễn Đào khiến hắn ngã xuống.

Mộ Chỉ Ly mạnh tay hơn liền nghe một tiếng "rắc" vang lên, trực tiếp phế đi một cánh tay của Tiễn Đào. Tiễn Đào này cũng là một người đàn ông nên dù tay bị đau nhức cũng không kêu la một tiếng.

Mộ Chỉ Ly buông tay, sau đó hung hăng đá Tiễn Đào một cược khiến hắn bay về phía trước hơn mười thước thì mới dừng lại.

Hắn chậm rãi xoay người đã thấy Mộ Chỉ Ly cầm túi Càn Khôn trong tay và trêu đùa, khóe miệng vẫn là nụ cười tự tin như trước, còn mặt hắn thì đã trở nên méo mó.

Vừa mới giao thủ mà thất thế thì hắn đã nhận thức được thực lực của mình gã nam tử kia rất chênh lệch, hắn đến ngay cả khả năng chống đỡ cũng không có.

Mộ Chỉ Ly chuyển ánh mắt sang Tiễn Du đang đứng run rẩy bên kia, trêu đùa:

- Sao nào? Ngươi có muốn giống như vậy không?

Tiễn Dư chần chừ, nhìn thấy Tiễn Đào như vậy cũng không biết là nên làm thế nào cho phải. Ngay cả đại ca còn không đối phó được thì hắn không còn chút hy vọng nào nữa, xông lên không khác nào là chịu chết.

Tiễn Đào im lặng một lúc rồi nói:

- Đưa túi Càn Khôn cho hắn đi.

Nghe vậy Tiễn Dư liên lấy túi Càn Khôn đưa cho Mộ Chỉ Ly:

- Vậy được chưa? Chúng ta đi trước.

Nói xong Tiễn Dư liền dìu Tiễn Đào đang bị thương rời đi.

Nhưng giọng nói như cơn ác mộng của Mộ Chỉ Ly lại vang lên lần thứ hai:

- Khoan đã.

Sắc mặt Tiễn Đào u ám, quay đầu lại, cố nén giận, bình tĩnh nói:

- Chúng ta đã để lại túi Càn Khôn rồi, ngươi còn muốn gì nữa?

Đi cướp lại bị người ta cướp ngược lại, chuyện này cũng chỉ có thể nói là bọn họ tự làm tự chịu nhưng người kia vẫn tiếp tục gây sự, không phải là quá đáng lắm sao?

Mộ Chỉ Ly nhẹ nhàng bước đến gần hai người.

- Cái ta cần chính là những túi Càn Khôn của các ngươi chứ không phải là một túi Càn Khôn này.

Nghe Mộ Chỉ Ly nói thì Tiễn Đào liền tức giận nói:

- Túi Càn Khôn của bọn ta đều đã giao cho ngươi rồi, nếu không tin thì ngươi tìm đi.

Mộ Chỉ Ly vẫn không tức giận, nhìn vào Tiễn Dư và nói:

- Ngoan ngoãn giao ra đây đi, bằng không thì đừng trách ta nặng tay.

Tiễn Dư khó xử, tiếp tục lấy một túi Càn Khôn nữa đưa cho Mộ Chỉ Ly, nói:

- Ta chỉ còn nhiêu đó thôi, hết rồi.

Tiễn Đào cũng ngạc nhiên, hắn không ngờ là Tiễn Dư lại còn một túi Càn Khôn nữa. Nhưng làm đại ca như hắn còn không biết thì làm sao nam tử này biết được.

Nhận lấy túi Càn Khôn xong thì Mộ Chỉ Ly cũng không thèm để ý đến hai người họ nữa mà xoay người rời đi, để lại hai tên kia ngơ ngác đứng bần thần một chỗ.

- Hắc hắc, chủ nhân, thấy Xảo Xảo lợi hại không?

Xảo Xảo ngồi trên vai Mộ Chỉ Ly tràn đầy vẻ đắc ý, hai người kia đúng là thú vị, muốn đi ăn cướp mà lại bị người khác cướp lại.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười:

- Năng lực của ngươi dùng cho việc cướp bóc đúng là có không ít tác dụng. Hai người kia hẳn là chuyên ra tay với tán tu, thực lực của tán tu không được mạnh nhưng thực lực tán tu của hai ngươi bọn họ có thể coi như không tồi.

Nhìn bộ dáng hai người họ chắc lại ngựa quen đường cũ và hoạt động cũng đã rất lâu, trong tửu lâu có nhiều người như vậy mà bọn họ không chú ý lại chú ý đến mình, nhất định cho rằng mình là kẻ tán tu, lẻ loi một mình.

Theo lý thuyết thì thực lực tu luyện giả Nguyên Anh Cảnh không tồi, nhưng tán tu sau này vì muốn có tài nguyên để tu luyện nên phải đi cướp bóc, có thể thấy là cuộc sống của tán tu rất thê thảm.

Khoảng cách ở nơi này đến Tuyệt Tình Cốc không còn bao xa nữa, ước chừng đi khoảng 10 ngày nữa thì có thể đến nơi. Nhưng càng đến gần Tuyệt Tình Cốc thì Mộ Chỉ Ly phát hiện ra người xung quanh ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều đang đi đến Tuyệt Tình Cốc.

Một ngày này Mộ Chỉ Ly tìm một chỗ nghỉ chân trong tửu lâu, chạy bộ bảy ngày liên tục, gió bụi khiến nàng có chút mệt mỏi, trong ba ngày tới có thể đến được Tuyệt Tình Cốc, còn Vạn Hoa đại hội thì tám ngày nữa mới bắt đầu, xem như nàng đến sớm hơn.

Lúc Mộ Chỉ Ly đi vào trong tửu lâu thì mới phát hiện ra là trong đại sảnh của tửu lâu chỉ còn lại duy nhất một cái bàn trống, nàng ngồi xuống gọi vài món ăn ngon và bắt đầu thưởng thức.

Ở Bồng Lai Bí Cảnh những ngày này đúng là tốt hơn so với trước đây. Gặp nhiều người trên đường đi, đi qua nhiều nơi, thấy được nhiều đồ vật đặc biệt và thú vị ở Bồng Lai Bí Cảnh.

Trong khoảng thời gian này bọn Hàn Dĩnh Nhân cũng đã xuất hiện, được đi ra ngoài thì người hạnh phúc nhất đương nhiên là Hàn Dĩnh Nhân rồi, dù sao là một nữ tử thì nàng thích nhất là được đi dạo phố mua sắm, cô điên cuồng mua sắm rồi sau đó trở về trụ sở bí mật.

Mộ Chỉ Ly đã hứa là đợi nàng đi đến Tuyệt Tình Cốc về thì sẽ giúp bọn họ mở mang kiến thức, trụ sở bí mật cũng phải mua rất nhiều đồ nữa.

Lúc Mộ Chỉ Ly đang ăn cơm thì một đám người đi đến, bảy người mặc quần áo giống nhau, dễ dàng nhận thấy họ là đệ tử của môn phái. Cùng với bảy người đang bước lại gần thì đại sảnh vốn đang huyên náo bỗng nhiên yên tĩnh, không ít người nhìn chằm chằm vào bảy người này.

Trang phục này Mộ Chỉ Ly cũng không xa lạ gì, cái này gọi là oan gia ngõ hẹp vì bảy tu luyện giả này là đệ tử của Sất Trá Điện.

Lúc trước giết Mạc Tập Lẫm không phải là ý của nàng, nhưng vì Mạc Tập Lẫm muốn giết nàng nên nàng mới bất đắc dĩ làm như vậy. Hiện giờ Sất Trá Điện đã xem Mộ Chỉ Ly là kẻ thù, nàng có nghe nói Sất Trá Điện đã loan tin rằng chỉ cần ai giết được Mộ Chỉ Ly thì sẽ tặng cho ba vạn thượng phẩm tinh thạch.

Mức thù lao này đúng là cực kì xa xỉ, có thể thấy được là Sất Trá Điện cố ý giết Mộ Chỉ Ly cho bằng được. Đúng là vì việc này mà Mộ Chỉ Ly không có thiện cảm với Sất Trá Điện, hai bên nghiễm nhiên trở thành kẻ thù.

Bảy tên đệ tử của Sất Trá Điện đều rất kiêu căng, nhìn mọi người trong đại sảnh với đôi mắt khinh thường. Chính xác, thân là môn phái chính đạo lớn thứ hai nên thân phận bọn họ hơn xa người bình thường chứ đừng nói là tán tu, trừ đệ tử Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông ra thì họ không xem bất cứ đệ tử của những môn phái khác ra gì.

Bảy người quan sát trong đại đường một lượt rồi nhíu mày, tại sao không còn bàn nào trống vậy?

- Tiểu nhị, trừ nơi này ra thì còn chỗ nào có bàn trống?

Dương Thiếu Phi cau mày hỏi.

Nghe vậy tiểu nhị tỏ vẻ xin lỗi:

- Mấy vị công tử, thật xin lỗi, tửu lâu của chúng ta đã hết chỗ rồi.

La Chí Hiền hừ lạnh một tiếng:

- Không còn bàn trống sao? Không có bàn trống cũng phải dọn cho bọn ta hai bàn.

- Công tử, như vậy thì làm khó tiểu nhân quá.

Tiểu nhị khó xử nói, hắn biết đây là tu luyện giả của Sất Trá Điện, hắn không thể đắc tội được nhưng những người khác tửu lâu này cũng không thể đắc tội được.

- Ta mới là người khó xử nè, nhanh dọn hai bàn ra đây. Ta hỏi ngươi, ngươi chán sống rồi đúng không?

La Chí Hiền túm cổ áo của tiểu nhị, nhẹ nhàng nhấc bổng tiểu nhị khỏi mặt đất.

Sắc mặt tiểu nhị dần đỏ lên, hấp tấp nói:

- Chuyện này đúng là ta không thể làm được mà, hay là mấy vị công tử tự mình giải quyết đi? Với thân phận của mấy vị thì chắc là không thành vấn đề.

Nghe tiểu nhị nói xong thì lúc này La Chí Hiền mới buông lỏng tay, tiểu nhị xụi lơ ngồi dựa vào quầy hàng và thở dốc. Hắn thật sự lo lắng nếu là một nơi khác thì chắc hắn đã không giữ được cái mạng nhỏ này rồi.

- Dương sư huynh, chúng ta tự đi tìm bàn đi.

La Chí Hiền chậm rãi nói.

Dương Thiếu Phi khẽ gật đầu.

- Ngươi xem rồi xử lý đi, bây giờ mọi người ai cũng mệt mỏi rồi.

Nghe vậy La Chí Hiền cười đắc ý, đảo mắt qua trong đại sảnh. Cảm nhận đầu tiên của hắn là mọi người đều cúi đầu ăn cơm và cầu nguyện mình đừng gặp phải rắc rối. Nếu bị đuổi đi nhưu vậy thì đúng là mất mặt.

Mộ Chỉ Ly quan sát xong thì tiếp tục ăn, một khi đệ tử tu luyện ra khỏi cửa môn phái thì liền có bộ dáng này đúng là làm cho người ta cảm thấy chán ghét mà.

Sau khi La Chí Hiền quan sát một lượt thì lựa chọn mục tiêu rất nhanh, ngay lập tức cất bước đến chỗ ấy.

- Bốp.

Một tiếng động vang lên, La Chí Hiền đập tay xuống bàn, nói:

- Này, ngươi ăn cũng khá nhiều rồi đó, bây giờ ta phải ăn cơm, ngươi có thể đi được rồi.

Nghe La Chí Hiền nói thì sắc mặt bốn gã nam tử liền trở nên khó coi, tại sao mình xui xẻo như vậy, trong đại sảnh nhiều người thế mà sao lại nhắm trúng bốn người bọn họ?

Thấy bốn người họ vẫn cúi đầu không nói gì thì La Chí Hiền tức giận:

- Ta nói các ngươi có nghe thấy không? Hay là muốn tập luyện với bọn ta?

Vừa dứt lời thì bọn Dương Thiếu Phi liền đến đứng sau La Chí Hiền, rất nhiều người nhìn thấy rõ đây chính xác là ỷ mạnh hiếp yếu.

Bốn gã nam tử kia liếc mắt nhìn nhau, thoáng do dự rồi rời khỏi bàn ăn. Mặc dù trong lòng bất mãn nhưng đối phương người đông thế mạnh, nếu như không đi khỏi thì chắc chắn đối phương sẽ động thủ.

Nhìn bốn người kia chán nản bỏ đi thì trong lòng mọi người cũng thổn thức không thôi. Không biết mục tiêu tiếp theo của bọn họ là bàn nào đây?

Từ lúc đám người La Chí Hiền đến đây thì trong lòng Mộ Chỉ Ly đã dâng lên một dự cảm không tốt, bàn của bốn người kia ngay bên cạnh bàn của nàng. Quả nhiên ngay sau đó La Chí Hiền liền đến đứng trước bàn Mộ Chỉ Ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK