Mộ Chỉ Ly cười lạnh một tiếng, đôi mắt hạnh (mắt đẹp) tràn ngập lãnh ý: “Ta không biết ta như thế nào, nhưng ta biết ngươi khẳng định cười không nổi.” Thực lực của nàng và Đông Phương Cường cách biệt không quá lớn, nếu là cá chết lưới rách, nàng tuyệt đối nắm chắc có thể giết chết hắn!
Nghe hai người Đông Phương Cường và Đông Phương Ly khẩu khí đối chọi gay gắt, Lương Tĩnh Viên cũng nhận ra bọn họ trong lúc đó thật sự có cừu oán, mà cừu oán này, so với của hắn và Đông Phương Ly, có vẻ còn sâu hơn.
Mộ Chỉ Ly bước liên tục nhẹ nhàng, như lướt trên mây, chậm rãi tiến về phía trước vài bước, một cỗ Thiên Lực ngùn ngụt trong cơ thể giống như một cơn đại hồng thủy rít gào tuôn trào ra ngoài, uốn lượn ở quanh thân, mà khiến cho mọi người kinh ngạc chính là Thiên Lực màu trắng lúc này hoàn toàn biến thành màu xám đen.
Rõ ràng, màu sắc của Thiên Lực thay đối chính là trực quan (nhìn thấy bằng mắt, quan sát trực tiếp) nhất. Ý nghĩ đầu tiên của mọi người là Đông Phương Ly có thiên phú thuộc tính Hắc Ám, chỉ có điều đây là màu xám đen chứ không phải màu đen, mà trong đó cũng không cảm nhận được khí tức Hắc Ám, hoàn toàn không giống như suy đoán của bọn họ.
Lương Tĩnh Viên hừ lạnh một tiếng: “Cố làm ra vẻ thần bí!”
Đối với những lời của Lương Tĩnh Viên, Mộ Chỉ Ly làm như không nghe thấy, trong con ngươi xẹt qua tia lạnh lùng, đầu ngón tay vung lên, Thiên Lực màu xám đen đang lượn lờ quanh thân liền gào thét mà động.
Khi hắn thấy yêu nghiệt kia khống chế lực tinh chuẩn (chuẩn xác), bỗng chốc chuyển thành những đóa hoa sen tinh xảo màu xám đen. Trong chớp mắt, những đóa hoa sen này như những viên đạn pháo ùn ùn kéo đến lao đến chỗ hai người kia.
Những đóa hoa sen màu xám kiều diễm mà tinh xảo, giống như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng lại mang theo năng lượng chấn động mãnh liệt, nhanh chóng bắn về phía hai người.
Trong tầm mắt của hai người, những đóa hoa sen màu đen không ngừng phóng đại, chỉ là từng này năng lượng không đáng cho bọn họ để vào mắt, bọn họ chỉ đang nghi ngờ Đông Phương Ly làm như vậy là có mục đích gì.
Lấy thực lực của hai người bọn họ, những đóa hoa sen đen này nhìn thì có vẻ đáng sợ nhưng thật ra chẳng tạo ra uy hiếp gì với bọn họ,nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ mà lãng phí Thiên Lực như vậy chứ?
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Mộ Chỉ Ly nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, hai người cũng chỉ biết chống đỡ trước rồi suy nghĩ sau.
Bàn tay Lương Tĩnh Viên nắm chặt, một thanh lợi kiếm màu vàng xuất hiện trên tay, dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu lên màu sắc lạnh lẽo, ánh sáng màu vàng kia khiến người ta cảm thấy rét lạnh, quanh thân Thiên Lực dữ dội tuôn trào, trên lợi kiếm bất chợt phát ra một tia sáng màu vàng rực rỡ!
Đông Phương Cường động tác cũng không chút chậm trễ, trên tay cũng đồng thời lặng lẽ xuất hiện một thanh đại đao cổ, một cỗ khí phách hung tàn tản ra trên người hắn, khiến người khác nhìn thấy mà trong lòng phát rét!
“Roẹt ! Roẹt !Roẹt”
Hai người linh hoạt di chuyển thân mình, thanh kiếm của Lương Tĩnh Viên vung lên hạ xuống, đem những đóa sen tinh xảo lặng lẽ tiêu diệt, mà Đông Phương Cường vung đại đao lên liền cũng dễ dàng tiêu diệt những bông sen này. Hai người cứ mải mê tiêu diệt, không hề hay biết trong lòng Mộ Chỉ Ly lúc này đang hiện lên ý cười như ý.
Mười ngón tay liên tục bắn ra, những đóa hoa sen đen tinh xảo không ngừng hiện lên, quanh thân nghiễm nhiên được một vườn hoa sen bao quanh! Trong tay ngân châm lặng lẽ xuất hiện, ánh sáng từ mũi kim chợt lóe lên rồi biến mất, động tác cực nhanh nên không có người nào có thể phát giác.
Hai người Lương Tĩnh Viên vốn định tới gần rồi trực tiếp giết chết Đông Phương Ly, tiếc là bọn họ lại vô pháp thực hiện được, công kích của những đóa hoa sen đen này mặc dù không thể tạo thành thương thế cho bọn họ, nhưng lại khiến bọn họ không cách nào phân tâm, chỉ có thể bị động ứng phó những hoa sen đen này.
Trong lúc hai người đang ứng phó hoa sen đen, Mộ Chỉ Ly nhấc đôi bàn tay trắng nõn lên, Cửu Thiên tỳ bà cầm xuất hiện trên tay, ngón tay ngọc gảy nhẹ, trong nháy mắt, tiếng đàn du dương vang vọng khắp nơi.
Tiếng đàn uyển chuyển, như khóc như than, trong lúc tranh đấu sinh tử như vậy lại có tiếng đàn xuất hiện thì đúng thật kỳ quái. Nhưng tiếng đàn uyển chuyển dễ nghe như thế lại khiến cho người nghe trào dâng một loại cảm xúc ngổn ngang chưa từng có.
Trong tiếng đàn du dương kia, mọi người chỉ cảm thấy mình đã trở thành nhân vật trong một câu chuyện xưa, không tự chủ mà trầm mê đi vào.
Khúc như chỉ chốn thần tiên mới có này, nhân gian khó được vài lần nghe thấy. Đây gần như là cảm thụ trong lòng tất cả mọi người, tiếng đàn vui vẻ khiến cho mọi người bất giác mỉm cười, rồi sau đó lại cực kỳ bi thương để cho trong lòng người nhức nhối khó chịu, đến khi kịp phản ứng thì khóe mắt đã đẫm lệ.
Lương Tĩnh Viên cùng Đông Phương Cường cố gắng ngăn không cho tiếng đàn làm nhiễu loạn, dùng Thiên Lực ngăn chặn lỗ tai của mình, nhưng tiếng đàn kia lại cứ như tràn ngập khắp nơi trực tiếp truyền vào trong tai, vào trong lòng của bọn họ.
Động tác trên tay không tự chủ thả chậm mấy phần, Lương Tĩnh Viên hung hăng lắc đầu, ma chướng lại quanh quẩn trong lòng hắn, hắn biết đây là do tiếng đàn Đông Phương Ly quấy nhiễu, không nghĩ tới nàng ta vẫn còn có chiêu số quỷ dị như vậy, thật là khó đối phó hết mức!
Trong tình huống này, hắn chỉ có thể tận lực bảo trì thanh tỉnh để cho tiếng đàn kia không thể xâm nhập, nhưng Đông Phương Cường thì vô cùng thảm. Thực lực của hắn so với Lương Tĩnh Viên yếu hơn nhiều, rõ ràng muốn tỉnh táo cũng không có biện pháp làm được.
Thấy bộ dáng mơ mơ màng màng kia của Đông Phương Cường, Lương Tĩnh Viên cũng thấy bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ: phế vật!
Nhưng là hắn chỉ có một trợ thủ là Đông Phương Cường, hắn không thể để cho Đông Phương Ly cứ như vậy giết chết Đông Phương Cường, như vậy cuối cùng chẳng phải hắn sẽ thua? Hiện giờ trong lòng hắn càng lúc càng lo lắng.
“Bốp! Bốp! Bốp”
Lương Tĩnh Viên hung hăng tát ba cái liên tiếp lên mặt Đông Phương Cường: “Ngươi mau tỉnh cho ta!”
Trên mặt Đông Phương Cường còn mang theo một nụ cười si ngốc, mãi đến khi bị Lương Tĩnh Viên tát cho mấy cái làm tỉnh, cũng bất chấp cảm giác đau đớn lan ra trên khuôn mặt đang sưng lên, nói: “Đa tạ Viên thiếu cứu.”
Ánh mắt Đông Phương Cường biến hóa, trong mắt tràn ngập sát ý, âm thanh băng lãnh từ trong miệng truyền ra, đại đao trong tay càng vung nhanh. Không nghĩ tới vừa rồi bất tri bất giác đã bị Đông Phương Ly điều khiển.
Thật không nghĩ tới Đông Phương Ly giấu kín như thế , trong tay còn nhiều con bài chưa lật vậy, đầu tiên là phát hiện thân phận Độc sư của nàng, hiện tại lại phát hiện nàng có thể công kích tinh thần? Nha đầu này rốt cuộc đã tu luyện như thế nào? Hắn thực sự nghĩ không ra. . . . . .
Đông Phương Cường vừa nói xong, mọi người mới từ trong tiếng đàn tỉnh lại, lại lần nữa nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, ánh mắt cũng thêm vài phần kiêng kỵ, may mà đối thủ của Đông Phương Ly không phải là bọn họ, nếu không khi lâm vào trạng thái mơ hồ chẳng phải sẽ dễ dàng bị chém giết?
Số lần Mộ Chỉ Ly sử dụng Cửu Thiên tỳ bà cầm cũng không nhiều, không nghĩ tới hiệu quả lại tốt ngoài dự liệu như vậy, sau này phải nghiên cứu nhiều thêm mới được.
Thấy hai người Đông Phương Cường từ trong u mê tỉnh lại, Mộ Chỉ Ly cũng không thoái chí, tiếng đàn đột nhiên biến hóa, âm thanh như hạt châu lớn nhỏ rơi trên khay ngọc, du dương truyền ra trong không gian yên tĩnh.
Theo tiếng đàn của Mộ Chỉ Ly biến hóa, mọi người rõ ràng phát hiện hoa sen đen cũng theo tiếng đàn biến hóa mà bắt đầu thay đổi lộ tuyến, đặc biệt hướng điểm yếu của hai người Lương Tĩnh Viên mà công kích.
Trong lúc nhất thời khiến cho hai người Lương Tĩnh Viên đối phó hoa sen đen càng thêm khó khăn, muốn liên tiếp xuất thủ cũng không kịp, thật khiến người ta không biết phải làm sao.
Đột nhiên, một tiếng tiếng đàn chói tai vang lên, vô số hoa sen đen đồng loạt nổ tung!
“Bùm!Bùm! Bùm!”
Một loạt tiếng nổ vang thi nhau truyền tới, khiến cho mọi người da đầu tê dại, tiếp theo xung quanh hai người Lương Tĩnh Viên đều biến thành màu xám, che khuất tầm mắt của mọi người.
Không ai ngờ tới trong luồng Thiên Lực màu xám đen này, một cây kịch độc ngân châm đang lặng lẽ bắn về phía hai người.
Lương Tĩnh Viên cau mày nhìn Thiên Lực màu xám đen trước mắt, hắn có cảm giác, Thiên Lực màu xám đen không đơn giản như vậy. Màu sắc Thiên Lực của Đông Phương Ly biến đổi tất nhiên là có nguyên nhân khác, chỉ là hắn đến tột cũng vẫn không biết có chỗ nào không đúng thôi.
Đột nhiên, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, cảm giác như vậy là do hắn đã nhiều lần trải qua nguy hiểm mà sinh ra trực giác, nhờ có loại trực giác mà hắn đã tránh thoát rất nhiều nguy hiểm, cho nên hắn đối với trực giác này hết sức tin tưởng.
Suy nghĩ như vậy, thân hình bất ngờ thối lui, đứng ở phía xa dè chừng nhìn Đông Phương Ly, Đông Phương Ly này chiêu số thực sự quá quỷ dị. Người tài ba dị sĩ hắn đã gặp qua không ít, nhưng quỷ dị giống như Đông Phương Ly thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thân hình Lương Tĩnh Viên lui lại chưa bao lâu, Đông Phương Cường vốn đang ầm ĩ đột nhiên té thẳng xuống mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra từ tai, mắt, mũi miệng, bộ dáng kia kinh khủng vô cùng.
Đông Phương Cường giơ ngón tay chỉ về phía Mộ Chỉ Ly, trên khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Nhưng hắn vừa mở miệng, ngụm lớn máu tươi đã từ trong miệng phun ra, lời trong miệng cũng không nói hết.
Mộ Chỉ Ly khóe miệng khẽ nhếch lên, môi đỏ mọng khẽ mở: “Ta nói, ngươi khẳng định cười không nổi. . . . . .”
“Ngươi. . . . . .” Đông Phương Cường chỉ nói được đúng một từ, mắt trợn trừng, tay phải giơ lên lại vô lực rũ xuống, chết không nhắm mắt.
Mộ Chỉ Li nhìn vẻ mặt Lương Tĩnh Viên khiếp sợ đứng ở xa, không khỏi than nhẹ một tiếng, không nghĩ tới hắn lại có thể tránh thoát được, đúng là bản thân đã coi thường hắn rồi….
Dù hắn có tránh được ngân châm công kích vừa rồi thì sao chứ? Hắn không chạy thoát được vận mệnh tử vong!
Trên thực tế, Thiên Lực màu xám đen này chính là do nàng trộn Thiên Lực và độc phấn với nhau mà tạo thành, độc phấn màu đen cùng với Thiên Lực màu trắng trộn với nhau tạo thành màu xám đen, công kích hoa sen đen chỉ là muốn bọn họ hít độc tố vào trong cơ thể thôi.
Hoa sen đen nổ tung khiến cho bọn họ hít vào càng nhiều độc tố, mà nàng dùng kịch độc ngân châm trực tiếp đâm vào tử huyệt của Đông Phương Cường, đã khiến hắn trực tiếp ngã xuống đất bỏ mình.
Nếu không có hoa sen đen, nàng sẽ không thể giải quyết Đông Phương Cường như vậy. Chính diện ứng chiến sẽ rất khó khăn, cho nên nàng mới thi triển nhiều chướng nhãn pháp (thủ thuật che mắt người khác) như vậy, nhưng mà, chướng nhãn pháp này hiển nhiên đã giúp nàng thu được kết quả không tệ.
Lương Tĩnh Viên nhìn thi thể Đông Phương Cường dần dần lạnh băng, đến lúc nhìn về phía Mộ Chỉ Ly lần nữa, trong mắt đã hiện lên vẻ sợ hãi, sự tự tin lặng lẽ sụp đổ, một tia thối ý hiện lên trong lòng.
Mộ Chỉ Ly nhìn ánh mắt kia của Lương Tĩnh Viên thì biết ý nghĩ của hắn, lập tức lên tiếng nói: “Đông Phương Cường đã chết, nếu ngươi vẫn còn muốn tiếp tục, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ngươi nên hiểu rõ điều này.”
Nghe Mộ Chỉ Ly nói vậy, sắc mặt Lương Tĩnh Viên âm tình bất định, do dự một hồi lâu mới lên tiếng nói: “Ngươi chờ đó, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”
Sau khi buông xuống một câu hung tợn như vậy, Lương Tĩnh Viên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhanh chóng bỏ đi, tốc độ so với lúc hắn đến còn nhanh hơn, dường như sợ bị Mộ Chỉ Ly đuổi theo vậy.
Nhìn theo bóng lưng của hắn ta, mọi người hít một hơi lãnh khí, nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ. Lương Tĩnh Viên cũng bị nàng ta dọa chạy, đây là chiến tích như thế nào chứ?
Đây chính là Lương Tĩnh Viên đấy! Cao thủ đệ nhất Lương gia, lại bị Đông Phương Ly một tân đệ tử của Đông Phương gia dọa cho chạy mất? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sợ là sẽ không ai tin tưởng, điều này thật sự là khó tin……
Tầm mắt Mộ Chỉ Ly hướng về phía đám người, tầm mắt hễ chuyển đến chỗ nào thì mọi người đều rối rít cúi đầu, hiển nhiên đã bị một phen chiến đấu vừa rồi dọa cho sợ hãi.
Tuy nhiên, chân mày Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu lại, nếu lúc trước nàng dùng phương pháp như vậy đối phó Lương Tĩnh Viên thì đã không gặp phải nhiều phiền toái như vậy, xem ra sau này vẫn phải chuẩn bị nhiều độc dược hơn mới được.
Lúc chính diện đối đầu không được, vậy dùng độc cũng không tồi, ít nhất có thể làm cho người ta khó lòng phòng bị. Chỉ là hiện giờ thân phận Độc sư của nàng e là đã hoàn toàn bị truyền đi, sau này người bên cạnh cũng sẽ có phòng bị, như vậy sẽ không dễ dàng đắc thủ (thuận lợi) như ngày hôm nay.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi đi về phía đại môn di tích, ai cũng không dám tiến lên tranh đoạt. Đùa à?! Cao thủ đệ nhất Lương gia cũng bị nàng ta dọa chạy, bọn họ đi tới chẳng phải là muốn chết sao?
Xảo Xảo nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mộ Chỉ Ly, nhẹ giọng hỏi: “Mới vừa rồi Lương Tĩnh Viên đã bị trúng độc, tại sao không giết hắn luôn?”. Trong tình huống vừa rồi, nếu Mộ Chỉ Ly muốn giết hắn cũng không có khó khăn gì.
Nghe Xảo Xảo nói vậy, Mộ Chỉ Ly cũng biết Xảo Xảo đang thử nàng, lập tức lên tiếng nói: “Vừa rồi muốn giết hắn đúng là có thể làm được, nhưng nếu hắn điên cuồng muốn cá chết lưới rách thật, cho dù là ta cũng chống đỡ không nổi! Chẳng thà để cho hắn trở về, dù sao đã trúng độc rồi, cho dù hắn tìm Độc sư để giải độc cũng rất khó khăn.”
Nàng đối độc dược do mình luyện chế có lòng tin tuyệt đối, trên đời này người có thể giải được độc của nàng cũng không nhiều lắm!
“Xem ra ngươi cũng không ngốc! Ha ha, ta lúc trước còn lo lắng ngươi sẽ làm như vậy.” Xảo Xảo cười ha hả, trong tình huống vừa rồi, cách làm của Mộ Chỉ Ly chính là biện pháp hay nhất!
“Ngươi đã tìm được biện pháp tiến vào di tích chưa?” Mộ Chỉ Ly nhướng mày hỏi, hiện tại sẽ không có ai tranh đoạt tòa di tích này với nàng rồi, đúng là rất tốt!
Xảo Xảo lắc đầu: “Vẫn chưa, tòa di tích này giống như vẫn chưa có lối vào, không chừng phải đợi đến khi ngươi một mình trải qua khảo hạch mới có thể đi vào.”
Với những lời nói của Xảo Xảo, Mộ Chỉ Ly cũng không có hoài nghi, đi tới phía trước di tích, tự đánh giá xem như thế nào mới có thể đi vào, thế nhưng đại môn di tích lại quỷ dị trực tiếp mở ra!
Nhìn thấy một màn này, khuôn mặt Mộ Chỉ Ly vốn luôn lạnh nhạt cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, thế mà lại trực tiếp mở ra? Tất nhiên nàng sẽ không cho rằng di tích này đã có người tiến vào trước mở ra, chẳng phải lúc trước Đông Phương Cường đứng ở chỗ này lâu như vậy mà cũng đâu có mở ra được? Chẳng lẽ lại là do nàng?
Mộ Chỉ Ly sải bước về phía trước, đi thẳng vào trong, vừa mới tiến vào, đại môn kia đã trực tiếp đóng lại!
Khi cánh cửa đại môn vừa khép lại, phía bên ngoài hoàn toàn bùng nổ, lúc trước có Mộ Chỉ Ly ở đó, bọn họ không dám nói chuyện, hiện tại rốt cục đã có thể nói.
“Ôi trời ơi, Đông Phương Ly lợi hại như vậy sao, ngay cả Lương Tĩnh Viên cũng bị nàng hù đến tè ra quần.”
“Sau này tuyệt đối không thể đắc tội nàng ta, thủ đoạn quá kinh khủng! Tuổi trẻ mà thực lực mạnh như vậy chưa tính, một thân độc thuật xuất thần nhập hóa, lại còn có cầm kỹ? Đây là loại người như thế nào chứ ?!”
“Quá đẹp, quá đẹp, ta muốn theo đuổi nàng!”
“Ngươi coi như hết, người ta đã có tình lữ rồi, ngươi như vậy mà cũng có tư cách sao?”
Từ sau trận chiến này, danh tiếng Mộ Chỉ Ly đã hoàn toàn truyền ra, không thể nghi ngờ, Lương Tĩnh Viên hôm nay đã trở thành đá kê chân (bàn đạp) của nàng.