Nhận cuộc gọi, theo bản năng mà đưa điện thoại ra xa tai.
“Thằng nhóc chết tiệt! Còn không nhanh cút về đây cho ông!”
Ông nội...đến rồi.
Phó Tri Duyên bắt taxi, vội vã về nhà.
Trong phòng khách, ông cụ Phó chống cây gậy, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha.
Phó Tri Duyên nhẹ tay nhẹ chân bước vào nhà, đi đến trước mặt ông cụ, ông cũng không ngẩng đầu, lườm anh một cái.
Đôi mắt ông cụ vẫn nhìn thẳng phía trước, biểu cảm trên mặt rất bất mãn, nhìn có vẻ rất tức giận.
“Ông nội.” Anh đứng trước mặt ông cụ Phó, gọi một tiếng cung kính.
“Anh còn định giấu tôi và bố mẹ anh đến bao giờ?” Ông Phó đầu cũng không thèm ngẩng, hậm hực hỏi.
Phó Tri Duyên ngồi xuống sô pha: “Cháu không định giấu giếm, tính vài ngày nữa nói cho mọi người ạ.”
Ông nội cầm gậy đánh một cái: “Ai cho anh ngồi?”
Phó Tri Duyên lại vội vàng đứng lên, kính cẩn đứng trước mặt ông nội.
“Tri Duyên.” Ngoài dự liệu, ông cụ Phó không hề đập anh một trận cuồng phong như anh tưởng tượng, mà thở dài, giọng điệu tiêu điều: “Ông nội đã già rồi...không đợi con thêm được mấy năm nữa.”
Trái tim Phó Tri Duyên nhói lên một trận.
“Ông nội à, ông rất là khỏe mạnh, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Ông cụ Phó thở dài một hơi: “Từ xưa đến nay, trung và hiếu khó vẹn toàn, ông nội cũng không phải là loại người ngoan cố không nói đạo lý, cháu muốn đi biên giới hoàn thành mộng ước của mình, cháu có chí hướng lớn, ông không phản đối, ngược lại ông còn làm lấy tự hào, nhưng mà...”
Kiểu gì cũng còn “nhưng mà”, Phó Tri Duyên quá hiểu cái bẫy này của ông nội...
“Ông nội cảm thấy gần đây cơ thể càng ngày càng kém, đầu óc cũng không còn minh mẫn như xưa... ông nghĩ việc một đi không trở lại nó không còn xa nữa.” Ông cụ Phó vừa nói vừa kèm theo một tiếng ho nhẹ.
“Ông nội, ông đừng nói những lời như vậy mà!” Phó Tri Duyên vội vàng đi qua ngồi bên cạnh ông cụ: “Nếu ông cảm thấy có chỗ nào không thoải mái thì ngày mai cháu sẽ đưa ông đến bệnh viện để khám tổng quát nhé.”
Ông cụ uống một ngụm trà, sau đó nắm lấy tay của Phó Tri Duyên: “Ông nội chỉ mong là, lúc sinh thời* có thể nhìn thấy đứa cháu ngoan duy nhất của ông thành gia lập thất.”
(*chỉ khoảng thời gian tồn tại của con người)
Hình như...có một loại dự cảm không ổn nào đó.
“Cháu và Diệp Gia thế nào rồi? Có kế hoạch tiếp theo gì không? Nó biết chuyện cháu sắp đi chưa, nó có ý kiến gì không? Có nguyện ý đi chung với cháu qua bên kia không?” Ông cụ Phó ném một tràng vấn đề ra, Phó Tri Duyên đỡ không kịp.
Nghĩ cũng không thèm nghĩ, anh nói thẳng: “Chia tay rồi ạ.”
Ánh mắt của anh trốn tránh, cúi đầu không dám nhìn ông cụ: “Tính cách không hợp nên chia tay rồi ạ.”
Đây là lần đầu tiên trong đời anh nói dối, có chút không thích ứng được.
Anh nghĩ trong lòng là, mặc kệ như thế nào đi nữa, trước hết giấu ông cụ cho qua chuyện đã, bằng không với tính khí của ông ấy thì thế nào cũng ép anh lập tức phải cưới cô.
“Cái gì?” Ông Phó kích động mà chọc cây gậy xuống đất, chỉ vào đầu của Phó Tri Duyên: “Một cô gái tốt như vậy, sao lại chia tay?”
Đúng lúc này, cạch một tiếng, cửa được mở ra, Diệp Gia xách một túi nilong bự đi vào nhà: “Anh Tri Duyên ơi, nhanh đến xách đồ phụ em, hôm nay em mua một đống đồ nấu cho anh một bữa thật lớn, mệt chết em rồi!”
Vả mặt tới sớm không đỡ kịp.
Khuôn mặt Phó Tri Duyên biến sắc, tái mét.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh nói dối với trưởng bối, đỡ chưa tới 10 giây đã bị lật tẩy rồi!
Diệp Gia và ông Phó nhìn nhau một cái, ngạc nhiên nói: “Ông nội...đến rồi ạ?”
Phó Tri Duyên theo bản năng đứng dậy định chạy, ông Phó liền cầm gậy đánh qua: “Cái thằng nhóc thối này anh khá lắm! Anh thật sự nghĩ rằng lão già tôi hồ đồ rồi nên anh tùy ý lừa gạt tôi phải không! Xem hôm nay tôi...tôi có đánh chết anh hay không!”
Diệp Gia thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy tới khuyên nhủ ông cụ: “Ông ơi, ông đừng đánh anh Tri Duyên! Anh ấy đang bị thương ạ!”
Phó Tri Duyên không bỏ chạy nữa, đi tới trước mặt ông cụ Phó: “Ông nội, nếu ông tức giận thì cứ đánh cháu đi ạ, cháu không chạy nữa, ông đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Ông Phó nào nỡ đánh thật, cầm cây gậy làm bộ gõ vào người Phó Tri Duyên một cái, vuốt râu rồi lườm một cái, mắng anh mấy tiếng: “Nghiệt tử!”
“Ông ơi, ông bớt giận ạ.” Diệp Gia đỡ ông cụ ngồi xuống ghế sô pha, hỏi han ân cần một lúc rồi quan tâm hỏi: “Sao ông đến Lộc Châu vậy ạ?”
“Còn không phải là vì chuyện của nó, nên ông mới cất công chạy tới đây sao.” Ông cụ nhíu mày nhìn về phía Diệp Gia: “Đúng rồi, nha đầu à, sao cháu lại có chìa khóa nhà thế?”
“Dạ?” Diệp Gia nhìn Phó Tri Duyên ở phía sau, Phó Tri Duyên liên tục lắc đầu với cô, ông cụ quay đầu trừng mắt anh một cái, anh lập tức ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
“Cháu...”
Thấy Diệp Gia chần chừ, giọng ông cụ cao tới quãng tám: “Hai đứa sống chung rồi?”
Hình như...là thế.
Ông cụ Phó lại đứng lên, xoay người, một gậy đập mạnh vào mông của Phó Tri Duyên, Diệp Gia giật mình vội chạy đến chắn trước người Phó Tri Duyên, giọng nói kinh hoảng: “Ông ơi, ông đừng đánh anh Tri Duyên mà!”
Lần này, ông cụ thực sự rất tức giận: “Danh không chính ngôn không thuận, thế mà anh dám đem con gái trong sạch của nhà người ta dắt vào nhà, súc sinh! Lão tử sao có thể dạy ra thứ chó như anh cơ chứ!”
Ăn một gậy này thật sự rất đau, Phó Tri Duyên chịu đựng cơn đau, mặt không đổi sắc, thân hình cao lớn 1m85 thẳng tắp mà quỳ xuống trước mặt ông cụ Phó.
Động thái này thực sự khiến Diệp Gia bị dọa đến ngẩn người.
“Hủy hoại sự trong trắng của con gái nhà người ta, anh tự nói đi, chuyện này phải giải quyết như thế nào?” Ông cụ tức giận đến mức nếp nhăn trên mặt cũng run run.
???
Đúng là cô muốn được bị hủy hoại, nhưng cái gì cũng chưa kịp làm a!
“Ông nội, Tri Duyên đã đọc đủ các loại sách hiền triết từ khi còn nhỏ, biết được quân tử nên làm gì và không nên làm gì...
Diệp Gia há hốc mồm, cằm sắp rớt tới nơi, não nhanh chóng suy nghĩ, ngộ ra một chút điều, hóa ra gia đình anh có sự giáo dục rất là truyền thống! Thảo nào anh có thể ‘ngồi trong lòng mà vẫn không loạn’.*
(* ý chỉ người đàn ông cương trực, mỹ nhân ngồi trong lòng nhưng vẫn giữ được sự đứng đắn, không hỗn loạn)
“Cháu và Diệp Gia yêu đương đều xuất phát từ tình cảm, thực sự không có làm điều gì vượt quá khuôn phép...” Không đợi Phó Tri Duyên làm sáng tỏ hiểu lầm xong, Diệp Gia đã khuỵu gối “rầm” một tiếng, quỳ xuống, giọng nói lanh lảnh, nói rõ ràng: “Ông nội, tất cả đều là Diệp Gia tự nguyện ạ, là Diệp Gia đã dụ dỗ anh Tri Duyên, không liên quan đến anh ấy đâu ạ, ông đừng trách anh ấy!”
“Diệp Gia muốn ở bên cạnh anh Tri Duyên suốt cuộc đời này, xin ông nội làm chủ ạ!”
Một chậu cẩu huyết tạt vào mặt khiến Phó Tri Duyên không kịp trở tay, ngẩn tò te.
Nếu như tình tiết đã bị bóp méo đến mức như vậy rồi thì Diệp Gia cũng không ngại bồi hai ông cháu, diễn một vở kịch mệnh của cha mẹ và lời của bà mối trong xã hội cũ.