Diệp Gia gọi điện cho Đào Địch, cô nàng đó ngủ trong khách sạn cả ngày, nói là buổi tối quán bar còn có hoạt động, bảo Diệp Gia tự mình thu xếp, mặc kệ cô ấy.
Trời nắng liên tiếp mấy ngày, băng tuyết tan dần, Phó Tri Duyên chở Diệp Gia đi chơi hết các danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thủ đô, chuyến cuối cùng là đến khu vui chơi.
Khu vui chơi là một nơi tốt nha, bay lên bầu trời, rồi hãy vùi đầu vào trong lòng anh ấy, huhu mà hét to lên: “Người ta sợ quá đi, anh Tri Duyên, anh mau ôm ôm người ta nha.”
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến Diệp Gia cảm thấy mình sắp chảy nước miếng rồi.
Kết quả...hình như không phải giống vậy.
Bất kể là tàu lượn siêu tốc hay là trò chơi quả lắc thì cơ sở an ninh người ta đều thiết kế phù hợp với bạn, ngoại trừ cái đầu còn có thể cử động thì toàn bộ cơ thể của bạn đã được cố định, muốn vùi đầu vào trong lòng ư, muốn ôm ấp ư, có mà nằm mơ!
Tàu lượn siêu tốc bay lên tới đỉnh cao, rồi lao xuống một cái, bên tai ù ù gió, cảm giác da mặt đều bay lên luôn rồi, khuôn mặt ghê rợn của Diệp Gia hướng Phó Tri Duyên bên cạnh mà nói: “Anh Tri Duyên, người ta sợ quá đi!”
“Cái gì!”
Gió thổi ù ù bên tai, không nghe thấy gì cả, Diệp Gia không khỏi hét lớn vào mặt anh: “Người ta sợ...” Lúc từ “sợ” được hét ra xong thì tàu lượn lao thẳng về phía cuối điểm và bắt đầu giảm tốc độ...
...........
Diệp Gia bị gió thổi đến chảy cả nước mắt.
Đáng ghét.
Phó Tri Duyên giúp Diệp Gia mở dây an toàn ra, dắt cô ra khỏi tàu lượn, rồi lấy khăn giấy trong túi, dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô.
“Mẹ ơi! Chị gái kia bị dọa tới khóc luôn!” Một cậu bé chỉ vào Diệp Gia, không ngừng cười nhạo cô.
“Mới không có! Chị không phải là bị dọa khóc!” Diệp Gia dữ dằn mà trừng mắt một cái.
Người mẹ nhanh chóng kéo con của mình rời đi.
Một nụ cười nhạt nơi khóe miệng Phó Tri Duyên lặng lẽ nở rộ.
“Sợ hửm?” Anh hỏi.
Diệp Gia không vui, cúi đầu rầu rĩ trả lời: “Anh biết rồi còn hỏi.”
Anh quan sát người khác giỏi như thế, chắc chắn là liếc mắt một cái liền nhận ra cô đang giả bộ.
Nụ cười trên môi Phó Tri Duyên càng sâu hơn, anh nắm tay cô rồi trực tiếp kéo cô vào lòng, vuốt ve đầu cô ấn vào trong l*иg ngực mình, dịu dàng dỗ dành: “Đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em mà!”
Trong lòng Diệp Gia như được cho một viên kẹo, cả một buổi chiều đều cảm thấy ngọt ngào béo ngậy.
Bên đường có rất nhiều khu trò chơi, có thể nhận thưởng bằng cách chơi trò chơi, đột nhiên Phó Tri Duyên dừng bước, Diệp Gia cũng dừng theo, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh dừng trên gấu nhồi bông to màu hồng ở khu quà trò chơi cách đó không xa.
Anh thích?
Không đến mức đó chứ?
Lúc này, Phó Tri Duyên mở miệng, chỉ vào con gấu nhồi bông: “Em muốn không?”
Diệp Gia có thể nói không muốn được à?
Anh coi cô như là một cô bé, tặng đều là khăn choàng lông mịn, bao tay lông mịn, toàn là màu hồng và màu trắng...
Nhưng Diệp Gia không muốn làm một cô bé a! Cô muốn làm một người phụ nữ kiều diễm trưởng thành cơ!
“Muốn ạ.” Diệp Gia ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Tri Duyên đi về phía khu trò chơi, Diệp Gia nhìn bóng lưng của anh, có chút u sầu...
Thôi bỏ đi, anh vui là được rồi.
Con gấu nhồi bông đó có thể mua được nhưng nếu mua thì giá sẽ đắt nên nhìn chung ai cũng sẵn sàng chơi trò chơi để có được nó, trò chơi là dùng súng bắn trúng quả bóng. Ông chủ giải thích rằng, cần phải bắn trúng 40 quả bóng bay mới thắng nhận được con gấu nhồi bông đó.
Dường như anh rất là thích thú, Diệp Gia tự nhiên cũng thuận theo anh, tỏ ra muốn có con gấu bông đó, lắc lắc cánh tay anh, nũng nịu nói: “Anh Tri Duyên, con gấu đó dễ thương quá đi à!”
Anh muốn nói rằng, thực ra, em còn đáng yêu hơn nhiều.
Còn Diệp Gia trong lòng oán thầm, bà đây ở trên giường còn dễ thương hơn nó.
5 tệ sẽ có 10 viên đạn, Phó Tri Duyên không chút do dự liền mua 40 viên.
“Tiên sinh, hay là anh mua thêm mấy viên đạn nữa đi, người giữ kỷ lục tốt nhất ở chỗ chúng tôi cũng chỉ bắn trúng 70% thôi!” Ông chủ giao súng hơi qua, nhắc nhở anh đúng lúc.
“Không cần.” Phó Tri Duyên có vẻ rất tự tin, kỷ lục tốt nhất cũng chỉ có 70%, đồ bỏ đi.
Anh cầm lấy súng, cân đo rồi nhắm vào quả bong bóng mục tiêu, không vừa tay chút nào, cũng không hợp thời, hoàn toàn không đủ thông số kỹ thuật, thôi kệ, nó chẳng qua chỉ là một khẩu súng hơi bình thường.
Bong bóng được xếp lần lượt trên tấm màn màu đỏ, mỗi quả bóng cách nhau mười mấy cm, lác đác thưa thớt, người bình thường muốn bắn trúng cũng rất khó. Ông chủ cười hớn hở nhìn Phó Tri Duyên, trong lòng thầm mừng, đợt này lại kiếm lời rồi, không nỡ bỏ tiền thì đừng có dẫn bạn gái đến chơi a! 40 viên đạn mà muốn bắn trúng toàn bộ à, nằm mơ đi con!
Tuy nhiên rất nhanh ông chủ đã bị vả mặt, phát súng đầu tiên, Phó Tri Duyên nhắm chuẩn vào quả bóng, “pằng”, quả bong bóng bị nổ tan tành.
Lúc này ông chủ mới nghiêm mặt, nhìn anh từ trên xuống dưới, thân hình cao thẳng, tư thế cầm súng, động tác giơ súng, thậm chí là tư thế đứng vững vàng phía dưới...
Đây đây đây...
Trông rất là chuyên nghiệp đó!