Lớp son môi trên môi đã bị hắn ăn hết, hắn đưa tay sờ sờ khóe môi mình, bên trên còn vương vết son đỏ.
“Ông chồng em có hôn em như vậy không?” Hắn nhướng mày hỏi ngược lại cô.
Diệp Gia không muốn dây dưa với tên lưu manh này nữa, tức muốn hộc máu mà tra chìa khóa vào mở cửa, đi vào nhà, khóa cửa lại, liền mạch lưu loát.
Sau khi đóng cửa lại, cô dựa lưng vào tường, liều mạng chà chà miệng mình.
Thật là điên rồi!
Điên rồi mới năm lần bảy lượt cho rằng tên khốn này chính là...
Dưới ánh trăng, hắn một mình đứng trước cửa hồi lâu rồi mới xoay người rời đi.
Trước đây hắn chưa từng bắt nạt cô như thế này.
Phó Tri Duyên là một quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.
Nhưng Tần Cận vốn chính là một kẻ lưu manh khốn nạn.
Cô là người con gái của hắn, cho dù bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa, thì vẫn là như vậy.
Tần Cận mím đôi môi, thè lưỡi liếʍ liếʍ vết son giữa môi.
-
Đêm mưa đã thưa thớt, Diệp Gia nghĩ rằng vào giờ này sẽ không có khách đến nữa, dặn dò đôi câu với nhân viên phục vụ rồi cầm dù chuẩn bị đưa bọn nhỏ về nhà, vừa mới ra khỏi cửa, dưới ánh đèn đường cách đó không xa, có một người cầm dù đi về phía bên này, hình dáng mờ trong ánh sáng.
Nhiều năm về trước, cũng là một buổi tối như thế này, cậu ta bước ra từ trong màn mưa, nói rằng tôi đưa cậu về nhà.
Phó Thời là người đầu tiên nhận ra, phấn khích hét lên: “Anh Lục Cảnh ơi!”
“Là chú Cảnh.” Diệp Gia không thể không sửa lại lần nữa.
Lục Cảnh vẫn mặc cảnh phục, cầm dù đi tới nói với Diệp Gia: “Vừa đúng lúc tôi tan sở, đi ngang qua chỗ cậu, thấy mưa to quá nên ghé vào đón cậu và bọn nhóc về nhà.” Xe của cậu ta vẫn đậu bên kia đường.
Một cái dù của Diệp Gia cũng không thể che hết cho hai đứa nhỏ, mưa mùa thu như thế này dễ nhiễm vào người, cảm lạnh thì phiền toái hơn, nên cô liền đồng ý, Lục Cảnh bế Bánh Bao lên, Diệp Gia ôm vai Phó Thời cùng lên xe.
Mưa to như trút nước, Lục Cảnh lên xe, muốn xoay người qua cài dây an toàn cho Diệp Gia, thì Diệp Gia vội vàng túm lấy dây an toàn rồi tự cài vào, Bánh Bao bò lên cửa kính xe, mưa nặng hạt đập lộp bộp vào cửa xe, cô bé gần như là dán khuôn mặt vào cửa kính.
“Ba...ba...ba” Cô bé lẩm bẩm gọi.
“Bánh Bao đang gọi ai đó?” Lục Cảnh tò mò hỏi.
“Con bé này dạo gần đây bị ma chướng rồi, gặp ai cũng đều gọi là ba.” Diệp Gia lườm cô bé một cái, bực mình nói.
Bánh Bao vẫn dán mặt vào cửa sổ xe, nhìn ra ngoài cửa không chớp mắt.
“Mới không phải.” Phó Thời phản bác: “Em nó chỉ gọi cái người xấu xí kia là ba thôi.”
Diệp Gia quay đầu trừng Phó Thời một cái, Phó Thời biết mình đã lỡ miệng, nên vội im bặt.
Lục Cảnh lái xe đi, Bánh Bao đột nhiên nháo nhào hét lên: “Ba ơi! Ba ơi!” Cô bé liên tục đập đập cửa sổ, Phó Thời kéo cô bé ngồi xuống, sau đó nhìn qua lớp cửa sổ mờ mờ, quả thực là có một người đàn ông đang đứng trong cơn mưa to, tay cầm chiếc dù màu đen, nhìn bóng dáng đó thì thấy khá là giống với người xấu xí kia.
Gặp quỷ dồi.
“Nghe nói gần đây có một tên lưu manh vẫn luôn quấy rối cậu?” Lục Cảnh nhìn thẳng về phía trước, mở miệng hỏi Diệp Gia.
“Cậu nghe được từ đâu vậy?” Diệp Gia hỏi lại.
“Bọn lưu manh côn đồ ở khu này có tai mắt khắp mọi nơi, ngày nào cũng bị vào đồn cảnh sát, tùy tiện thẩm vấn thì chuyện vặt vãnh nào cũng có thể lộ ra hết.”
Quả nhiên là vậy, vướng mắc giữa cô với Tần Cận vẫn xem như là chưa xong, mỗi lần dây dưa đều sẽ có người để mắt tới, ghi nhớ trong lòng.
Nói đến Tần Cận thì cũng xem như là có ý tốt, đêm hôm đó, nếu như không có hắn lo liệu chuyện kia thì Diệp Gia cùng bọn nhỏ có lẽ đã toi mạng rồi.
Mặc dù sau đó hắn ăn nói ngả ngớn, nhưng rốt cuộc cũng không làm điều gì quá đáng.
“Khi bọn mình còn nhỏ, không phải cũng bị người ta gọi là côn đồ à?” Diệp Gia cười cười, thản nhiên nói: “Không tính là quấy rối, chỉ là một người bạn thôi.”
Lục Cảnh có thân phận đặc thù, chuyện này tốt nhất là không nên dính líu gì đến cậu ta.
“Mới tới còn chưa được hai tháng, cậu đã kết được bạn rồi?”
“Lục Cảnh, cậu bớt mỉa mai tôi đi nha!” Diệp Gia có chút bất mãn: “Chuyện của tôi, trong lòng tôi biết rõ.”
“Cậu lúc nào cũng biết rõ.” Lục Cảnh không muốn cãi nhau với cô, Diệp Gia cũng không muốn nói chuyện nữa, dứt khoác nhìn cột đèn đường ngoài cửa sổ, hết cột này cho đến cột khác.
Sau khi xuống xe, Diệp Gia nói với Lục Cảnh: “Muốn vào nhà ngồi một lúc không? Tôi nấu một ít đồ ăn tối cho cậu.”
“Không cần đâu, tôi còn phải trực đêm nữa.” Lục Cảnh vẫy tay với cô, đóng cửa sổ xe lại, khởi động xe chạy đi, nhưng không lái xe về nhà mà chạy thẳng đến cổng quán bar.
Tần Cận cầm dù rẽ vào một con hẻm nhỏ, cách con hẻm không xa, có đèn xe bật sáng, làm chói mắt anh, anh vô thức đưa tay ra che mắt.
Người xuống xe không phải ai xa lạ.
Chỉ có anh nhận ra cậu ta mà thôi, còn cậu ta không hề nhận ra khuôn mặt đã bị thay đổi hoàn toàn của anh.
Tần Cận chú ý đến cây gậy màu đen trong tay Lục Cảnh.
Trong lòng anh khinh thường hừ một tiếng, đã lên chức làm tiểu đội trưởng rồi nhưng vẫn không thể thay đổi được điệu bộ côn đồ của mình a!
Lục Cảnh ném chiếc dù đi, cầm cây gậy đi đến gần anh.
Tần Cận cũng ném chiếc dù đi, huýt sáo, cà lơ phất phơ hỏi: “Đội trưởng đây là...?”
“Cách xa Diệp Gia một chút.”
“Trời muốn đổ mưa, nàng muốn gả chồng, tôi nên duyên với ai, cũng thuộc phạm vi quản lý của đội trưởng ư?”
Lục Cảnh đã cởi bỏ bộ cảnh phục ướt nhẹm đi, lạnh lùng nhìn Tần Cận, tay cầm cây gậy đi về phía anh: “Không liên quan đến thân phận, chỉ đơn giản là hôm nay tôi chướng mắt anh thôi.”
Từng cơn đập trút xuống như mưa, anh bị cậu ta dồn vào một góc, Tần Cận liều mạng bảo vệ đầu của mình, nhìn giống như một con chó chết, đáng ghét, tên nhóc này xuống tay thật sự là đủ ác, định đánh gần chết mới chịu à! Anh cũng không thể ra tay đánh trả, nói thì hay lắm, không liên quan đến thân phận, có thể không liên quan được sao? Nếu anh mà đánh lại thì cmn sẽ bị khép vào tội gì, tấn công cảnh sát? Tần Cận thật không muốn lại bị nhốt dăm ba năm trong đồn cảnh sát nữa đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Phó ca bị đánh. Cứu
Mọi người ủng hộ thêm nhé, còn mấy chương nữa thôi là xong rồi.
Cuốn sách này sẽ được xuất bản, nhưng tôi cảm thấy khả năng là không có ai mua hahaha