“Không đưa quần cho em?”
Nói về độ ‘được voi đòi hai bà trưng’ thì không ai có thể đọ lại với cô.
Diệp Gia vốn chỉ muốn đùa một chút mà biểu cảm của Phó Tri Duyên lại khó coi như thế.
Chợt nhớ ra mối quan hệ giữa hai người không giống như xưa nữa, cô chơi xấu trêu chọc, còn anh cưng chiều tùy ý cô.
“Em đi đây, ngủ ngon nhé anh Tri Duyên.”
Dẫm trên những chiếc lá khô đi được mấy bước, cô bỗng nhiên dừng lại, anh cũng sững sốt.
Một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc.
Anh Tri Duyên...
Nó gần như là không đi qua não, buột miệng thốt ra cái xưng hô đó, lần nữa tuột ra khỏi lưỡi sau một thời gian dài xưng anh là “Phó tiên sinh” và “Phó đội”.
Đó là xưng hô thân mật nhất, là tình yêu quyết tiến không lùi của cô.
Anh xoay người lại, nhìn mặt nước hồ lấp lánh trầm giọng nói: “Ngủ ngon.”
Đêm trăng thật đẹp cũng thật dịu dàng.
Cô mặc cái áo của anh nằm trên giường, gối lên cánh tay, mất ngủ một đêm.
Xế chiều ngày hôm sau, Diệp Gia gấp cẩn thận cái áo quân phục đơn bạc rồi đưa qua trả lại cho anh.
Mặt trời nghiêng xuyên vào ô cửa sổ, Phó Tri Duyên đặt bảng chấm điểm danh trong tay xuống bên cạnh, rồi bước đến bình nước rót một ly nước nóng bốc khói nghi ngút, tựa vào bàn mà hớp một ngụm, quay người liền nhìn thấy cô đang ôm cái áo được gấp gọn, xuất hiện trước cửa, đưa lưng về phía hoàng hôn, bóng người dừng ở bên chân anh.
Đầu lưỡi bị nước nóng làm bỏng.
“Phó tiên sinh, em đến trả áo cho anh.”
Anh đặt ly nước xuống, khuôn mặt vô cảm chỉ vào giường, Diệp Gia cẩn thận đặt áo xuống giường, chăn bông như một miếng đậu phụ được gấp gọn gàng tỉ mỉ.
Cô vừa xoay người, anh liền nói: “Diệp Gia.”
Cô dừng lại, anh cất bước đến.
Ngồi bên mép giường, cầm cái áo đó lên đưa trước mũi ngửi ngửi, cái áo vẫn mang theo mùi thơm của bột giặt bồ kết.
Diệp Gia theo bản năng muốn lùi về phía sau, bỗng bị anh nắm lấy cổ tay giống như lúc trước.
“Phó tiên sinh!” Cô hoảng hốt.
Phó Tri Duyên dùng sức kéo cô qua ngã xuống mép giường, một luồng hơi thở nguy hiểm phả vào mặt cô.
“Diệp Gia, chúng ta như này...” Anh cùm cổ tay của cô, phủ thân xuống gần kề bên: “Được xem là cái gì?”
Xem là cái gì?
Diệp Gia cũng muốn biết.
Anh ghé sát vào tai cô, mang theo hơi thở nguy hiểm, rồi từ từ di chuyển dọc từ má xuống đôi môi, mím nhẹ, chỉ kém một chút liền chạm vào nhau.
“Bởi vì áy náy?” Giọng anh không mang theo tia tình cảm nào: “Hay là...vì Phó Tri Cận?”
Diệp Gia liều mạng lắc đầu, đôi môi khô khốc cọ qua mũi của anh.
Trong nháy mắt cảm xúc như đứng ở bờ vực thẳm, hai trái tim đập mạnh lung lay sắp đổ.
“Phó tiên sinh.” Giọng nói của cô run run: “Em...”
Cô còn chưa nói xong, anh đã mạnh mẽ hất tay cô ra.
“Xin hãy...cách xa tôi một chút.”
Nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một.
Diệp Gia nhếch nhác ra khỏi phòng, bóng lưng cô biến mất, ánh hoàng hôn chiếu lên má anh, anh từ từ nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt áo quân phục kia.
Câu nói mà cô chưa kịp nói kia là:
Bởi vì có lẽ...em vẫn còn yêu anh.
Trong mấy ngày liên tiếp, hễ Diệp Gia nhìn thấy anh thì cô đều tránh anh từ xa.
Anh nói, cách xa anh một chút.
Cô tuân theo mệnh lệnh của anh.
Phó Tri Duyên hừ lạnh trong lòng, trước đây cũng chưa từng thấy cô nghe lời như vậy.
Lúc chạng vạng, Diệp Gia chắc chắn Phó Tri Duyên không có ở thao trường, rồi mới dám ra khỏi phòng đi đến thao trường hoạt động tay chân, đi dạo tiêu hóa thức ăn.
Ở thao trường, các sinh viên được hoạt động tự do đang tụ tập nhóm năm nhóm ba tập thể dục, nói chuyện phiếm.
Trong quân doanh, nữ sinh thì ít mà nam sinh thì nhiều, hormone nồng đậm của đàn ông thoải mái mà bung xõa.
“Tao thấy giáo quan Phó Tri Duyên có hơi quá đáng rồi.” Một giọng nói trầm thấp cất lên.
Lập tức có người hùa theo: “Đúng đấy, khi không bắt chúng ta chạy 10km, chạy xong cũng không cho nghỉ ngơi, hít đất, gập bụng, hít xà đơn, còn bắt vượt chướng ngại vật nữa...mình đồng da thép cũng không chịu nổi mà!”
“Xui xẻo, nếu không phải vì để được bố trí tốt hơn chút sau khi tốt nghiệp thì còn lâu tao mới tới đây gánh chịu loại tội ác này!”
“Chỉ biết kêu bọn mình làm, tao thấy chưa chắc anh ta đã có thể hoàn thành hết những thứ này.”
“Anh ta đang cố tỏ vẻ cool ngầu, muốn thu hút sự chú ý của bọn con gái mà thôi.” Có người phẫn uất bất mãn nói: “Chúng ta cứ như là vật làm nền.”
.........
Có vài tiếng huýt sáo truyền đến, mấy nam sinh quay đầu ngó, trên xà đơn có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa giơ ngón giữa với bọn họ.
Ánh hoàng hôn ôm lấy bóng dáng cô, cô mặc áo hai dây màu đen và quần đùi rộng rãi, trang điểm mắt có chút ô dề, miệng tô son đỏ thắm, một khuôn mặt búp bê nhìn bọn họ với vẻ khinh bỉ.
Dĩ nhiên đó không phải là một nữ sinh viên, nếu có nữ sinh nào trang điểm giống như cô thì đã bị Phó Tri Duyên tống cổ ra khỏi trại từ lâu rồi.
“Nếu không có bản lĩnh làm học viên của anh ấy thì cũng đừng bôi tro trát trấu người ta.” Diệp Gia nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
Bị một cô gái nhỏ coi thường như vậy, mấy nam sinh kia rất không phục: “Cô dựa vào đâu mà nói như vậy?”
“Dựa vào bản lĩnh ó!” Diệp Gia không thích nghe có người nói anh không tốt.
“Cô thì có bản lĩnh gì!”
“Mấy mục cậu vừa nói, tôi đều có thể hoàn thành hết.” Diệp Gia thản nhiên nói.
“Cô bé à, to mồm quá rồi đấy.” Một nam sinh xấu xa nói: “Không chịu được thì đừng có khóc nhè đấy nhé.”
Diệp Gia chống tay nhảy xuống khỏi xà kép, chắp hai tay sau lưng đi đến trước mặt bọn họ: “Tôi cũng không chém gió, chạy 10km, xong rồi gập bụng 50 cái, lại thêm hít đất 50 cái, hít xà 30 cái, tôi đều có thể làm được.”
Không tin, tuyệt đối không tin!
Một cô gái nhỏ như vậy, chạy 10km rồi còn làm được nhiều mục thế cơ á, làm sao có thể!
“Chỉ nói bằng miệng thì bọn tôi cũng làm được!”
“Đúng vậy! Nếu thực sự có bản lĩnh đó thì hãy dùng những hành động thiết thực để chứng minh đi!”
Diệp Gia cũng không chậm trễ, vừa hay hôm nay cô mặc quần áo thoải mái, nhìn đồng hồ, sau đó nâng mắt liếc nhìn mọi người: “Một mình tôi thôi thì chán lắm, mấy người vừa nãy phàn nàn ra hết đây, cùng tập với tôi, để xem ai ngã xuống trước.”
Mấy cậu nam sinh nhìn nhau, đáng thương cho tôn nghiêm làm một người đàn ông không cho phép bọn họ từ chối.
“Chiến thôi!”
“Ai sợ ai chứ! Đến đây!”