Vé máy bay bị cô ném vào thùng rác, cô không muốn rời đi.
Cũng không muốn phải chịu đựng thêm một lần chia ly nào nữa, lần này dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ ở lại bên cạnh anh!
-
Trong căn nhà cho thuê đổ nát, Anh Cửu thận trọng mở cửa, nhìn người nọ một cách phòng bị, nói: “Cậu là người của Khôn gia?”
“Đúng vậy.”
Anh Cửu ngó nhìn xung quanh rồi để người nọ vào phòng.
Ba giờ sáng, Lục Cảnh bước ra khỏi căn nhà cho thuê, đêm rất tối và cũng rất sâu.
Sự bố trí của Phó Tri Duyên và Mục Sâm không có kết quả, Khôn gia không có xuất hiện tại địa điểm vốn dĩ đã được hẹn, và Anh Cửu cũng không xuất hiện nốt, chỉ bắt được vài thuộc hạ tép riu của Anh Cửu, bọn chúng là vệ sĩ của Anh Cửu, chúng hoàn toàn không biết tình huống gì cả.
Năm giờ sáng, Mục Sâm bị một cuộc điện thoại dọa tỉnh.
Anh Cửu chết rồi.
Chết trong căn nhà cho thuê, một dao cắt vào cổ họng, ngay cả dấu vết giãy giụa cũng không có, thủ pháp gây án của hung thủ rất chuyên nghiệp.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Gia buồn chán muốn chết, đeo tai nghe vào bắt đầu nghe đoạn ghi âm của một số hoạt động trong cuộc sống gần đây của Bánh Bao.
Thiết bị giám sát thời gian thực của trẻ em mà cô đã mua cho Bánh Bao, có thể định vị và ghi âm, đeo trước ngực của Bánh Bao thì nhìn giống một chiếc huy hiệu nhỏ thôi, có thể ghi lại tình hình cả ngày của bé, cũng phòng ngừa việc đứa trẻ bị đi lạc. Một vài đoạn âm thanh đầu tiên không có vấn đề gì cả, hoặc là chơi với Phó Thời ở trong công viên, hoặc là ông bà nội đưa hai đứa nhỏ đi xem phim, đôi khi còn có tiếng nói mớ trong lúc ngủ của Bánh Bao, Diệp Gia kéo xuống dưới, đoạn ghi âm thời gian trước đó thì cơ bản là cô đã nghe qua rồi, nhưng lại bỏ xót một vài đoạn, đó là ngày ông cụ Phó qua đời, cô ở nhà hỗ trợ việc tang lễ nên chưa kịp nghe.
Cô nhấp vào đoạn ghi âm ngày ông cụ Phó qua đời, cô đi vào phòng bếp, vừa nghe đoạn ghi âm vừa làm bữa sáng cho mình.
Mở đầu là cuộc nói chuyện của Phó Thời và Bánh Bao, Bánh Bao luôn thích hỏi Phó Thời rất nhiều câu hỏi kỳ lạ, Phó Thời bình thường cũng lười phải trả lời, mặc kệ con bé, sau đó là tiếng đóng cửa, Phó Thời đi ra khỏi phòng bệnh, Bánh Bao ngồi một mình bên giường bệnh, tự nói nhảm không có logic một hồi, tiếp đến là tiếng sột soạt bước xuống giường, ngay sau đó cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, tiếng bước chân già dặn vững chãi đi vào.
Ngay sau đó, là một tiếng thở dài não nề.
“Phó lão đầu, tôi đến rồi.”
Diệp Gia nhận ra đó là giọng nói của ông Từ, có lẽ lúc đó Bánh Bao đã trốn dưới gầm giường nên ông Từ hẳn là không phát giác ra.
“Thật không ngờ cuối cùng ông cũng nằm trước mặt tôi.”
......
Ông Từ phát ra một tiếng cảm thán, Diệp Gia lấy điện thoại ra, muốn bỏ qua đoạn âm thanh này, dù sao đây cũng là cuộc nói chuyện của ông Phó và ông Từ, cô nghe tiếp thì không được hay cho lắm, đây là chuyện riêng tư thuộc về người khác, tuy nhiên ngay khi cô định tắt thoát ra, thì nghe thấy ông Từ nói: “Ông rất không cam tâm nhỉ?
“Ông có hai đứa cháu, một người chết còn chưa đủ, lại chết thêm một người.”
Đầu ngón tay của Diệp Gia đột nhiên dừng lại, sau đó, nghe thấy ông Từ cười lạnh thê lương một tiếng: “Nếu như không phải vì Phó Tri Cận, thì con trai Từ Khôn của tôi đã không phải chết, ông có biết đây được gọi là gì không? Đây chính là báo ứng.”
Điện tâm đồ đột nhiên phát ra tiếng bíp hai lần, ông cụ Phó có thể nghe thấy lời nói của ông ta.
Trái tim của Diệp Gia bỗng co giật, lúc đó, ông Từ vừa đi khỏi phòng bệnh chưa được bao lâu thì ông nội Phó liền rời xa nhân thế...
Con dao thái rau trong tay Diệp Gia bỗng bị rơi xuống, toàn thân cô lạnh toát rét run.
Cái chết của con trai ông Từ có liên quan gì đến Phó Tri Cận?
“Hồi đó, Phó Tri Cận nghi ngờ con trai tôi là buôn bán ma túy, đuổi theo nó suốt từ Nam Thành đến Bích Thành, ai có thể ngờ rằng tối hôm đó, xảy ra trận động đất cấp 7.8...”
“Tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của con trai tôi được nhấc lên từ dưới đống đổ nát, toàn thân nó bê bết máu, đầu bị dập nát, ông có biết lúc đó tôi suy nghĩ gì không?” Tiếng cười của ông Từ khiến Diệp Gia rùng mình: “Lúc đó điều tôi nghĩ là, nếu như Phó Tri Cận không chết thì tôi liền đem cậu ta chôn cùng với con trai tôi!”
“Nhưng ông trời lại không cho tôi cơ hội này, cậu ta chết rồi, chết rồi còn trở thành một người anh hùng.”
“Nếu như không phải vì Phó Tri Cận một đường đuổi gϊếŧ không tha thì Từ Khôn đã không chạy tới Bích Thành, cũng sẽ không phải chết!” Ông ta đột nhiên kích động: “Ông thì có con có cháu, nhưng tôi chỉ có một đứa con trai Từ Khôn, nó chết rồi, tôi còn buộc phải nói với người khác rằng, đứa con nghiệt tử này chết là đúng, ông có biết cái cảm giác đó là như thế nào không? Ông đều có con cháu song toàn*, mà tôi, ngoài trừ Từ Khôn, tôi cái gì cũng không có, cái gì cũng không có a...” Ông ta cười lên một cách thê lương.
(*có con trai lẫn con gái, đủ nếp đủ tẻ đó ạ.)
“Tôi làm tất cả những điều này không có duyên cớ nào khác, chỉ có một điểm, tôi muốn ông cũng phải nếm trải nỗi đau mất đi người thân mà thôi.”
..........
Đoạn âm thanh này chỉ kéo dài khoảng ba phút, mà Diệp Gia cảm giác như thể một thế kỷ đã trôi qua, cả nửa ngày trời cô đều chưa khôi phục lại được tinh thần.
Người đó là ông Từ a! Là người mà cô đã từng xem như là ông nội ruột của mình, làm sao có thể...
Diệp Gia bỗng nhớ đến Khôn gia.
Từ Khôn...
Ông Từ nói ông đã tiếp quản công việc kinh doanh của Từ Khôn, chẳng lẽ người được gọi là “Khôn gia” chính là...
Càng nghĩ sâu hơn nữa, Diệp Gia càng cảm thấy ớn lạnh, cô chợt nhớ tới chuyến đi suối nước nóng lần trước, Diệp Gia giả dạng làm người phục vụ, lúc đi gặp phải ông nội Phó và ông Từ, nếu như ông Từ chính là Khôn gia thì chuyện kia bị bại lộ là điều rất hiển nhiên!
Trứng rán trong chảo đã khét rồi, Diệp Gia vội vàng tắt lửa, bật quạt thông gió lên, đúng ngay lúc này, điện thoại của cô vang lên, nhìn thấy màn hình hiển thị là ông Từ, bàn tay cô run run suýt chút nữa không cầm vững điện thoại.
“Nha đầu, ông tính đi nước ngoài một chuyến.”
Diệp Gia hít thật sâu một hơi, để cho giọng nói của bản thân trở lại bình thường: “Ông...ông muốn đi nước ngoài ạ?”
“Ừ, ông già rồi, thiết nghĩ muốn ra ngoài đi dạo, tham quan đây đó.”
“Dạ...” Cô có chút ngây ngốc, không biết nên làm như thế nào mới tốt.
“Ông nhớ tài nấu nướng của cháu, không biết sau này còn có cơ hội thưởng thức nữa hay không.”
Diệp Gia nhìn đồng hồ, cố gắng bình tĩnh như lúc thường, nói: “Ông Từ, ông đừng nói như vậy, bây giờ Gia Gia qua nhà ông tổ chức tiệc chia tay cho ông nhé, ông xem có được không ạ?”
“Sẽ không làm phiền đến cháu chứ?”
“Không ạ.”
..........
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Gia tức tốc gửi ngay đoạn ghi âm kia cho Phó Tri Duyên.