Cô gượng đứng dậy, hai chân hoàn toàn tê dại, vừa bò vừa lăn ra khỏi giường, nhưng hai tay bị trói chặt bằng dây thừng, cô không thể chạy xa được, đành phải đứng ở mép giường, Cả chiếc giường lớn nó đã bắt đầu bốc cháy, con búp bê ở bên cạnh cũng dễ bén lửa và chẳng mấy chốc, khói dày cuồn cuộn bốc lên, mùi khét lẹt cay mũi.
“Cứu mạng!”
“Cứu tôi với!”
Đào Địch hoảng sợ, vừa hét lớn vừa dùng răng cắn xé sợi dây thừng trên tay.
Hiệu quả cách âm của biệt thự tốt lạ thường.
Mục Sâm đã lục soát khắp các phòng, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu hết, anh ấy vội vàng chạy xuống lầu, khí thế hung hãn đi về phía Trần Mục Sơn, túm lấy cổ áo ông ta, hung dữ hỏi: “Ông giấu cô ấy ở đâu?”
Trần Mục Sơn cười khẩy nhìn anh ấy, không nói một lời.
“Mục Sâm.” Phó Tri Duyên trầm giọng gọi một tiếng, rốt cuộc Mục Sâm cũng hung hăng ném ông ta xuống, lục soát các phòng thêm lần nữa và kêu lớn tên của Đào Địch.
Phó Tri Duyên hít hít mũi, hình như...ngửi thấy gì đó.
Lần theo mùi, anh đi về phía phòng khách, quả nhiên là vậy, khói đen đang tràn ra từ phía sau một tủ sách lớn thẳng đứng.
“Đến đây nhanh! Đẩy cái tủ sách này ra!” Phó Tri Duyên gào lớn một tiếng, Mục Sâm chạy vội đến trước, cùng anh hợp sức đẩy cái tủ sách ra, phía sau tủ có một cánh cửa hẹp nhỏ, khói dày đặc bốc ra từ khe cửa.
Mục Sâm giống như điên mà chạy qua, túm lấy ống tay áo của Trần Mục Sơn: “Đưa chìa khóa cho tôi!”
Trần Mục Sơn gắt gao nhìn chằm chằm khói đen chui ra ở cửa, hiển nhiên là có chút sững sờ, cái tay vô thức sờ s.oạng nơi hông: “Chìa khóa...chìa khóa ở đâu?”
Tìm cả nửa ngày cũng không thấy gì, Phó Tri Duyên đợi không nổi hắn nữa, trực tiếp rút khẩu súng lục ở thắt lưng bắn “pằng pằng pằng” vào then chốt cửa, cửa bật mở, khói đen cuồn cuộn, một luồn ập ra, Mục Sâm xông vào đầu tiên, một lúc sau, anh ôm Đào Địch đang trong tình trạng hôn mê đi ra.
Phó Tri Duyên lập tức liền gọi 120.
Bộ váy công chúa màu trắng của Đào Địch đã bị cháy một nửa, phần trên bị cháy đen, mái tóc dài cũng bị cháy một nửa, hơi thở thoi thóp.
Tinh thần của Mục Sâm vô cùng hoảng loạn, không ngừng hô hấp nhân tạo cho cô, nhưng cô vẫn bất động.
“Tỉnh lại đi.” Anh không ngừng vỗ vào mặt cô, giọng nói run run: “Mau tỉnh dậy! Em không được chết! Ông đây không cho phép em chết!”
Trần Mục Sơn ngơ ngác nhìn Đào Địch, chân mềm nhũn, hồn bay phách lạc quỳ trên mặt đất, chật vật bò về phía cô, nhưng lại bị Mục Sâm một cước đá văng ra, đôi mắt anh đỏ ngầu giận dữ rống lên: “Cút!”
Ngay sau đó, xe cấp cứu và xe cứu hỏa đến cùng lúc, Mục Sâm bế Đào Địch chạy về phía xe cứu thương ngoài cửa, các y tá giúp đỡ đặt cô lên cáng rồi đẩy vào trong xe, Mục Sâm quay đầu lại nhìn Phó Tri Duyên, Phó Tri Duyên gật đầu đồng ý để anh ấy đi cùng đến bệnh viện.
Xe cấp cứu hú còi rời đi, lúc này thì Đoàn Hiểu Quân đang ở trên lầu kêu Phó Tri Duyên: “Phó đội, tìm được rồi!”
Trong thư phòng của Trần Mục Sơn, tìm thấy một khẩu súng và mấy túi “loại thuốc” được phân tán ra.
Sau khi bước ra khỏi thư phòng, Phó Tri Duyên liếc nhìn Trần Mục Sơn đang mất hồn, anh vẫy tay với viên cảnh sát bên cạnh, lạnh lùng nói: “Dẫn về.”
Hai ngày sau, Đào Địch tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, người cô nhìn thấy đầu tiên là Diệp Gia.
Diệp Gia ân cần đỡ cô ấy dậy, đặt gối sau lưng cô ấy: “Hiện tại chị cảm thấy thế nào rồi?”
Phổi vẫn còn hơi ngứa, vết thương trên người vẫn còn hơi đau.
Đào Địch nhếch lên một nụ cười khó coi: “Đại nạn không chết, sống lâu trăm tuổi.”
“Phải là vậy.” Diệp Gia đau lòng nắm lấy tay cô ấy: “Trần Mục Sơn đã bị bắt rồi, chị không cần sợ nữa.”
Nghe thấy tên ông ta, Đào Địch rùng mình, trong lòng còn sợ hãi.
Diệp Gia có nghe Phó Tri Duyên đề cập qua, trong tủ két sắt của Trần Mục Sơn có một lượng lớn “thuốc”, cộng thêm tội danh việc sở hữu súng trái phép, giam giữ người phi pháp và thương tích cá nhân cũng đủ để ông ta tù mọt gông, hơn nữa hiện tại bọn họ đang điều tra về công ty của ông ta, ước chừng cũng không sạch sẽ gì, đến lúc đó, rút củ cải vướng bùn*, nói không chừng đường dây của lão Khôn bấy lâu nay mà bọn anh nhắm đến cũng từ từ nổi lên mặt nước.
(*拔出萝卜带出呢ý chỉ những phần tử bị bắt từ đó khai ra đồng phạm.)
Nghe Diệp Gia nói đến đây, trong lòng Đào Địch dần dần bình tĩnh lại, không ngừng hỏi cô, có thật không? Ông ta thật sự sẽ không trở ra nữa?
Mấy ngày nay, cô bị Trần Mục Sơn hành hạ đến mức...hoàn toàn thay đổi.
Có tiếng gõ cửa, người bước vào là Mục Sâm.
Anh mặc một chiếc áo len cashmere cổ chữ V mỏng vừa vặn, cơ bắp to rộng của anh lộ rõ,
rất có mùi vị của đàn ông.
Trong tay anh vẫn còn cầm ấm nước, vừa bước vào phòng thì sững sờ khi thấy Đào Địch đã tỉnh lại.
Đào Địch không ngờ anh thế mà lại ở đây, hai người mặt nhìn mặt một lúc lâu nhưng không nói tiếng nào.
Diệp Gia biết ý biết tình mà tìm một cái cớ rồi lẻn ra ngoài.
Cuối cùng Mục Sâm đặt ấm nước lên trên bàn, sau đó lấy một quả táo, hỏi: “Em ăn không?”
Giọng anh vẫn thiếu kiên nhẫn như mọi khi.
Đào Địch gật đầu.
Mục Sâm cầm dao lên, ngồi bên giường bệnh bắt đầu gọt táo, ánh mắt Đào Địch rơi vào bàn tay anh, bàn tay rất dài, không trắng, giống màu da anh, hơi vàng, nhưng là màu vàng lúa mạch khỏe mạnh, móng tay phẳng, cắt tỉa gọn gàng, trong lòng bàn tay có vết chai do luyện súng lâu năm để lại. Ánh mắt cô di chuyển đến khuôn mặt anh, đường nét khuôn mặt sắc sảo, mắt một mí, nói về đẹp trai thì Đào Địch đã tiếp xúc với rất nhiều anh chàng có nhan sắc cao, về khoản này của anh thì không quá mức đẹp trai, nhưng trên người lại toát ra mùi nam tính có một không hai.
Vỏ táo trong tay anh không bị đứt mạch, kỹ thuật của anh rất tốt.
Anh đưa quả táo qua nhưng Đào Địch không cầm lấy, tay cô vẫn đang truyền dịch.
“Phiền phức.” Anh tự lẩm bẩm một mình, đem quả táo lui về rồi dùng dao cắt thành lát nhỏ, sau đó đưa đến bên miệng cô.
Cô ngoan ngoãn há mồm, một miếng ngọt mát.
Mục Sâm vừa cắt táo đút cho cô ăn, cũng đút cho bản thân ăn, thật là ngọt!