Phó Tri Duyên được chuyển công tác về lại Lộc Châu.
Anh còn lời hứa là cho Diệp Gia một hôn lễ long trọng, lúc trước anh đi gấp gáp, nên ngay cả hôn lễ cũng chưa kịp tổ chức, liền vội vàng qua loa như vậy mà đi lãnh chứng kết hôn, bao nhiêu năm nay, trong lòng Phó Tri Duyên luôn thấy áy náy, luôn nghĩ về nó...và đã trở thành một tâm bệnh của anh.
Hôn lễ thì chắc chắn phải tổ chức rồi, phải lộng lẫy kiêu sa, vẻ vang hãnh diện.
Và tất nhiên, điều quan trọng nhất trước mắt chính là cần phải tháo băng gạc trắng trên gương mặt anh xuống trước đã.
Thật ra, chuyện phẫu thuật phục hồi này Diệp Gia một chút cũng không muốn Phó Tri Duyên đi làm, lỡ như phẫu thuật không tốt hoặc là phục hồi không như mong đợi thì kia chẳng phải là chịu khổ thêm sao, vả lại, cô còn nghe nói sau khi phẫu thuật thì còn phải đúng định kỳ đến bệnh viện để chữa trị phục hồi, chẳng khác gì ở tù chung thân, cô không vui, cô rất đau lòng.
Được Phó Tri Duyên nhờ vả, vị giáo sư xuất sắc ở Đại học Quân y đã giải thích cho Diệp Gia rất là lâu, mới khiến cho cô hiểu ra rằng loại phẫu thuật chữa trị này về cơ bản khác với phẫu thuật thẩm mỹ mà các cô gái yêu cái đẹp hay làm, chủ yếu là xóa đi vết sẹo trên khuôn mặt của anh đi, khôi phục lại bộ dạng lúc đầu, mặc dù không thể bảo đảm giống 100% như trước đây, nhưng ít nhất sẽ không như bây giờ, nhìn dọa người như vậy, có thể làm được tới mức nào thì sẽ làm tới mức đó, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.
“Không có nguy hiểm gì quá lớn, là cũng có nguy hiểm mà!” Diệp Gia ôm cánh tay của Phó Tri Duyên, lưu luyến không rời, làm nũng như một cô bé: “Vẫn là thôi đi anh, anh như vậy cũng rất tốt, em thích, vô cùng nam tính, vô cùng man! Lỡ có gặp ăn cướp trên đường thì anh chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng đủ dọa người ta co giò bỏ chạy rồi! Toẹt vời biết bao nhiêu a!”
Phó Tri Duyên cạn lời, gõ vào đầu cô: “Khen anh hay là làm nhục anh vậy?”
“Khen ạ, tuyệt đối là khen ngợi anh!” Diệp Gia cắn môi dưới, ôm anh không chịu buông: “Em từng xem trên mạng người ta phẫu thuật cắt mí rồi, thật sự rất đáng sợ, em không muốn anh Tri Duyên phải chịu sự đau đớn đó đâu.”
“Sẽ được chích thuốc gây tê mà.”
“Chích thuốc cũng đau a! Huống chi...huống chi, lỡ như thuốc tê hết tác dụng thì trời nạ! Em nhất định sẽ không cho anh đi đâu!”
Diệp Gia rất đau lòng cho anh, nhìn khuôn mặt anh, cô càng đau lòng hơn, những vết sẹo đó, đau biết bao nhiêu a! Cô nhất định không để anh phải chịu thêm bất kỳ vết thương nào nữa, dù chỉ là một vết kim chích.
“Diệp Tử, mẹ có thể đừng khoa trương như vậy nữa được không?” Phó Thời, người đang ngồi trên ghế sofa chơi xếp hình, nhìn không nổi nữa nói: “Đều đã 30 tuổi già đầu rồi, mẹ có thể ra dáng người lớn một chút trước mặt con nít bọn con được không.”
Ra giọng ra điệu, rất có tư thế của một cậu bé trưởng thành, so sánh một chút thì Diệp Gia giống như một cô gái nhỏ.
“Thằng nhóc thối!” Phó Tri Duyên bước tới vỗ một cái vào đầu cậu con trai, dạy dỗ nói: “Đó là cô gái của ba, vị thành niên tuổi 30, làm sao, con có ý kiến?”
“Hừ! Ba chỉ biết nuông chiều mẹ thôi.” Phó Thời dẩu cái miệng nhỏ lên: “Một hồi rồi Diệp Tử sẽ biến thành như một người khác, trưởng thành ngược không còn giống mẹ của con nữa rồi, dự đoán chưa được hai ngày nữa trình độ IQ sẽ bị trở về ngang ngửa IQ của Bánh Bao.”
“Con còn già mồm phải không!” Phó Tri Duyên nghiêm mặt giáo huấn: “Ba nuông chiều vợ của ba thì làm chướng mắt con à! Còn nữa, đừng có lấy Bánh Bao ra nói, nó là em gái của con, con không bảo vệ nó đã đành ngược lại còn lấy con bé ra nói, có ai làm anh như con không?”
“Đáng ghét!” Phó Thời bực bội hất tung bàn xếp hình lên, bắn tung tóe khắp sàn nhà: “Con ghét ba chết đi được.”
Thấy cậu bé cáu kỉnh, Phó Tri Duyên cũng bốc hỏa lên: “Con nhặt lên cho ba!”
“Không nhặt!”
“Còn vô pháp vô thiên phải không! Tưởng ba không dám đánh con chứ gì!”
“Con ghét ba! Con ghét ba!” Phó Thời đỏ mắt chạy lên lầu.
Cậu nhóc luôn đối đầu với Phó Tri Duyên, giống như là oan gia, ngày nào không ầm ĩ một hai trận thì giống như là xương cốt không thoải mái vậy, Phó Tri Duyên thường nói là Diệp Gia đã sinh cho anh một kẻ thù không đội trời chung.
Phó Tri Duyên đỡ trán: “Nuông chiều thành cái dạng gì đây rồi.”
Diệp Gia đi tới ôm eo anh từ đằng sau, cười ha hả nói: “Anh có thể ra dáng một người cha trước được không, vừa mới trở về cứ cách hai ba hôm lại ầm ĩ với con trai của em, anh đây được gọi là gì? Làm ảnh hưởng hòa khí nội bộ gia đình, gia đình không hòa thuận thì xã hội làm sao mà ổn định được đây?”
“Em nha, còn lí lẽ với anh nữa!”
Nữa, “em nha em nha”, thổ ngữ Bắc Kinh lòi ra rồi đấy, làm côn đồ lưu manh lâu quá rồi đây mà, Diệp Gia thật là hoài niệm giáo sư Phó ôn nhuận như ngọc của quá khứ a!
Phó Tri Duyên thấy rằng thằng nhóc này cần phải được trị, phải dạy dỗ nghiêm khắc hơn, nếu không với cái tính khí chó má này của Phó Thời thì tương lai sau này chắc coi trời bằng vung.
“Phó Thời nó kiêu ngạo, không muốn bỏ thể diện xuống nước trước, miệng mồm cứng rắn thôi chứ thực ra, nó là đang ghen tị.”
Bằng không sao có thể nói ‘không ai hiểu rõ con cái hơn mẹ’ đây? Diệp Gia liếc mắt là nhìn thấu cái tâm tư của Phó Thời rồi.
Phó Tri Duyên xoay người lại, ôm ngược lấy cô, hôn một cái mãnh liệt: “Ghen tị anh vì anh đã cướp em đi?”
Diệp Gia mỉm cười tránh môi anh, đưa tay nâng mặt anh lên, trịnh trọng nói: “Nó ghen tị vì anh đối xử với Bánh Bao tốt hơn với nó.”
“......”
-
Diệp Gia vẫn không thể áp đảo được Phó Tri Duyên, thấp thỏm không yên mà bồi anh trải qua quá trình phẫu thuật phục hồi, anh liệt kê ra một loạt lý do, thí dụ như bộ dạng của anh bây giờ không giống cảnh sát mà giống với một kẻ côn đồ hơn, sẽ dọa sợ đến quần chúng nhân dân, hoặc là nói sau này mỗi lần đi họp phụ huynh, nếu anh đến trường với khuôn mặt như vậy thì bọn trẻ sẽ rất xấu hổ... những điều này đều bị Diệp Gia bác bỏ từng câu một, và một lý do cuối cùng khiến Diệp Gia không thể chối cãi, anh nói, Diệp Gia, anh là Phó Tri Duyên, không phải là Tần Cận.
Anh là Phó Tri Duyên, một Phó Tri Duyên kiêu ngạo, tự tin, khí phách hăng hái, là một phong cảnh đi đến đâu là đẹp đến đó.
Anh là Phó Tri Duyên, người gây sốt cho hàng nghìn thiếu nữ ở khuôn viên trường đại học S.