“Ể”
“Không phân biệt được đâu là thực tế và đâu là diễn xuất?”
“......”
“Não không có bệnh tật gì chứ?”
Người đàn ông này, không chỉ tuyệt tình, mà miệng còn độc đến mức không có bạn bè!
Lúc anh định xoay người rời đi, Diệp Gia đột nhiên hét lên: “Phó tiên sinh!”
Phó Tri Duyên phớt lờ cô và đi thẳng về phía xe của mình.
“Phó tiên sinh!” Diệp Gia đuổi theo: “Trời, em chỉ nói đùa thôi!”
Phó Tri Duyên đã bấm nút trên chìa khóa xe, đèn xe bật sáng, mở cửa xe lập tức ngồi vào, không thèm để ý đến cô, nổ máy rồi phóng xe ra ngoài.
“Phó tiên sinh...nhà em cách đây rất xa đó....”
“Haiz!”
Trong làn khói xe hơi, một mình Diệp Gia bị bỏ rơi vẫn còn chút ngổn ngang, ngẩng đầu nhìn đèn đường bên cạnh, thật cô đơn.
Phó Tri Duyên đặt chân lên chân ga, ánh mắt rơi vào gương chiếu hậu, trong gương, cô lại ngoan ngoãn lui về phía bên đường, lông mày nhăn lại, cụp mắt xuống, ánh mắt bất động, không có tinh thần, đôi môi mím lại.
Trong phút chốc anh có thể đọc được sự mất mát của cô, chân từ chân ga chuyển qua phanh xe, lại chuyển về chân ga, dùng sức giẫm giẫm, xe chạy được một đoạn dài, rốt cuộc vẫn giẫm phanh xe lại.
Mợ nó...
Diệp Gia đang suy nghĩ lung tung thì nhìn thấy chiếc ô tô màu đen dừng lại trên đường cách đó hơn mười mét.
Trong lòng Diệp Gia mừng như điên, chạy tới như gió, mở cửa xe, nhìn thấy vẻ mặt rất u ám của Phó Tri Duyên, cô ngoan ngoãn gật đầu với anh, cẩn thận ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn xong, tựa hồ là liền mạch lưu loát, như là sợ rằng anh sẽ đổi ý.
Phó Tri Duyên lần nữa khởi động xe và chạy đi.
Đèn đường hai bên vụt qua, tầm mắt của Phó Tri Duyên nhìn thẳng phía trước, một tay đặt trên vô lăng, tay kia đặt trên cửa sổ xe, không nói gì.
Diệp Gia ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám, tay nắm chặt túi xách đeo chéo, mắt trộm nhìn anh, ánh mắt Phó Tri Duyên không chút gợn sóng.
Bầu không khí ngưng trệ và cứng ngắc, Diệp Gia đưa tay lên trước nút bấm của bảng điều khiển xe, muốn nói mở tí âm nhạc để xoa dịu bầu không khí, kết quả lại mở ra kênh radio.
Diệp Gia liếc trộm Phó Tri Duyên, thấy anh không phản ứng gì, chắc là không phản đối, Diệp Gia dứt khoát bắt đầu điều chỉnh tần số của kênh âm nhạc.
Ngay sau đó, khi âm nhạc kết thúc, giọng nói mang chút khàn khàn và từ tính của người dẫn chương trình bắt đầu cất lên, với một âm điệu radio độc đáo, lẩm bẩm nói: “Bây giờ, đã là 1 giờ 25 phút đêm, vào lúc này, bạn có đang nhớ một người nào đó không, trằn trọc và khó ngủ? Mùi vị yêu thầm một người là như thế nào? Có lẽ, khi bạn ở bên anh ấy thì ngay cả những yếu tố trong không khí cũng sẽ bành trướng và nóng lên, mỗi ánh mắt bạn trộm nhìn anh ấy đều mang theo sự rung động độc nhất, bạn khao khát sự đáp lại của anh ấy, đồng thời, bạn cũng sợ sự đáp lại của anh ấy, bạn sợ anh ấy từ chối người ở cách xa hàng nghìn dặm, bạn cũng sợ bản thân chưa đủ tốt, không thể làm cho ánh mắt anh ấy dừng lại trên người bạn, dù chỉ là một giây...Tiếp theo đây, chúng tôi xin giới thiệu《 yêu thầm 》của Đào Triết, đồng hành cùng bạn đi qua một đêm yên tĩnh và tuyệt vời này.
Trái tim của Diệp Gia đập “thình thịch thình thịch” rất nhanh, cô đều bị dọa đến sợ hãi rồi.
Như thể tâm sự của bản thân bị vạch trần ra, cô lập tức tắt radio.
“Thật là ồn.” Anh nói.
“Hả?” Cô đã tắt radio rồi mà, ồn chỗ nào nữa?
“Nhịp tim của cô, ồn.” Anh nói.
Diệp Gia lập tức che ngực trái và nín thở.
Phó Tri Duyên liếc xéo cô một cái, thật là ngu ngốc hết thuốc chữa, tay anh vươn ra vặn nút ở bên kia của FM, sau đó tiếng đàn violin nhẹ nhàng vang lên, dần dần xoa dịu đi tâm trạng hoảng loạn của Diệp Gia.
"Cái đó..." Diệp Gia quyết định phá vỡ sự im lặng: “Hôm nay cái đó, là nụ hôn....” Cô cắn cắn môi: “Là nụ hôn đầu của anh ạ?”
Phó Tri Duyên căn bản không muốn trả lời một chủ đề nhàm chán như vậy.
“Phó đội, nếu anh không nói gì thì em coi như là anh ngầm thừa nhận rồi đấy nhé!” Cô lại thấp giọng nói: “Thật ra...đấy cũng là nụ hôn đầu của em đó.”
Càng nhìn cô thì càng cảm thấy cô thật ngu ngốc.
“Là nụ hôn đầu mà làm được đến trình độ này thì siêu giỏi luôn!” Cô ngốc nghếch mà nịnh nọt anh.
Da mặt thật không thể dày hơn!
Điều đáng xấu hổ nhất là anh căn bản không thèm để ý đến cô, tám ngọn gió thổi cũng không lay động, vững như Thái Sơn.
Diệp Gia đỏ cả mặt, chỉ muốn lập tức mở cửa xe rồi thả bay bản thân như diều gặp gió thôi.
Tán tỉnh một người đàn ông hoàn toàn không chút phản ứng nào với bạn thì có cảm giác như thế nào?
Hồ Thiên tháng tám, đóng băng ba thước.
Cuối cùng thì, sau một hồi im lặng ngượng ngùng, chiếc xe dừng lại ổn định ở bên đường, anh nói: “Đến rồi.”
Giọng nói thật là, so với dao còn muốn cứa vào mặt hơn.
Diệp Gia ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy phía trước đèn pha của xe là tòa nhà tàn tạ cũ kĩ nơi mà cô thuê phòng trọ nhỏ.
“À, làm phiền Phó tiên sinh rồi, Diệp Gia mắc cỡ đỏ mặt, đẩy cửa đang muốn đi ra ngoài, lại nghe thấy âm cuối của anh vang lên:” Không phải ở tiểu khu Nam Hạ?”
Diệp Gia một chân bước ra khỏi cửa xe, thân hình đột nhiên cứng đờ, toàn thân lạnh toát.
Sao lại quên rồi! Lần trước lúc anh chở cô về, cô đã báo địa chỉ là tiểu khu Nam Hạ ở trung tâm.
Diệp Gia chỉ muốn đào cái hố rồi chôn cái não của mình xuống, không chết thì cũng vứt đi thôi.
“Chuyển...chuyển nhà rồi, chuyển vào tuần trước, cái đó...vừa chuyển không lâu...cho nên...”
Hơi nâng cằm lên để che giấu sự xấu hổ, ánh mắt bất giác ngó sang bên phải, máy móc lặp lại những gì đã nói.
Một loạt những lời nói dối.
Cửa xe đã đóng lại, mặt Phó Tri Duyên không chút biểu cảm, lái xe rời đi.
Nhìn bóng xe khuất dần, Diệp Gia trầm ngâm suy nghĩ, sau đó cô mới nhớ ra địa chỉ nhà của mình đã ghi rõ trong hồ sơ, những việc này, căn bản không thể giấu giếm được!
Anh sẽ nghĩ về cô như thế nào?
Diệp Gia mất ngủ cả đêm...