Nghe tin Phó Tri Duyên đã chết khiến ông cụ gần như là suy sụp, hơn một năm nay, ông cụ lúc nào cũng uống thuốc, già yếu nhanh chóng, mặc dù xưa nay ông cụ không tỏ ra bộ dạng có chút khó chịu nào, thậm chí là ông còn thường nói với người ngoài rằng cháu trai tôi là một anh hùng liệt sĩ, hy sinh vì đất nước.
Ông tự hào về đứa cháu trai của mình, nhưng những người trong nhà đều biết nỗi buồn của ông, đau thương của ông chưa bao giờ vơi đi chút nào.
Một ngày sau, ông Phó được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường, ông cụ vẫn hôn mê chưa tỉnh, nhưng người nhà đã có thể vào chăm sóc, theo lời bác sĩ nói, chính là số mệnh đã tận, ông cụ đã sống rất trường thọ rồi, khuyên bọn họ nên nghĩ thông suốt.
Hai vợ chồng và Diệp Gia thay phiên nhau chăm sóc ông Phó, hai đứa nhỏ cũng đều ở lại bệnh viện, Phó Thời chân chính đảm đương vai trò anh cả, chăm sóc cho Bánh Bao - người cái gì cũng không hiểu, cậu không để cho Diệp Gia nhọc lòng chút nào.
Chạng vạng tối, Diệp Gia vừa mới lau mặt cho ông nội xong, đút cho ông ăn ít miếng cháo mà cô đã nấu trong bếp nhỏ của bệnh viện, quay đầu lại liền có một cuộc gọi từ số lạ gọi đến.
“Là tôi.” Giọng nói trong điện thoại khiến tim cô chợt đập nhanh hơn, giọng nói kia!
“Anh...anh Tri Duyên?” Cô run run hỏi.
“Tôi là Tần Cận.”
Đúng lúc này, trong phòng bệnh đột ngột vang lên tiếng “tít”, Diệp Gia chú ý đến thiết bị điện tâm đồ trên người ông Phó xuất hiện sự dao động.
“Em đi rồi à?” Hắn hỏi.
“Trong nhà xảy ra chút việc.” Diệp Gia hơi thất vọng, giải thích với hắn: “Ông nội tôi nhập viện.”
“Nghiêm trọng không?” Thanh âm của hắn trong điện thoại có chút lo lắng, hắn cực lực đè nén sự sốt sắng xuống.
“Ừm, có chút nghiêm trọng, bác sĩ nói là xuất huyết não, không có cách nào hồi phục lại như lúc đầu được, bây giờ đang dựa vào thuốc men để khống chế, còn có thể sống bao lâu...thì...” Trong lòng Diệp Gia chua xót, che miệng lại, không nói tiếp được.
Lúc này, điện tâm đồ lại dao động.
Diệp Gia bỗng nói: “Cái đó, anh có thể...”
“Có gì thì em cứ nói đi.”
“Giọng của anh rất giống với chồng của tôi.” Diệp Gia đi ra khỏi phòng bệnh, đè thấp giọng nói với Tần Cận: “Ông ấy hẳn là có thể nghe được âm thanh, tôi nghĩ...”
“Em đưa điện thoại cho ông đi, để tôi nói vài câu với ông ấy.” Tần Cận đồng ý không một chút do dự.
“Cảm ơn anh.”
Diệp Gia đến bên giường bệnh của ông nội, ông đang thở bằng ống dưỡng khí, hai mắt nhắm chặt.
“Ông ơi, cháu đã tìm thấy anh Tri Duyên rồi, anh ấy chưa chết.” Diệp Gia hạ thấp giọng nói bên tai ông cụ: “Anh ấy có chuyện muốn nói với ông ạ.”
Cô nói rồi đặt điện thoại bên tai ông nội.
Đầu bên kia điện thoại, giọng của Tần Cận gần như đã nghẹn ngào, Diệp Gia không biết nhưng ông nội đều nghe được.
“Cháu xin lỗi ông...” Hắn quỳ trên mặt đất, khom người, cầm điện thoại, đè nén cảm xúc kịch liệt phập phồng, che miệng, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén bi thương mãnh liệt trong lòng: “Ông nội, cháu xin lỗi.’’
Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt ông cụ, lặng lẽ thấm ướt chiếc gối.
-
Hai ngày nay, rất nhiều người thân bạn bè cũng như đồng đội của ông Phó đến thăm bệnh, có điều chỉ có thể đứng bên cửa sổ phòng bệnh từ xa nhìn vào, lúc mọi người an ủi hai vợ chồng Phó gia thì không tránh khỏi nhắc đến Phó Tri Duyên, điều này càng làm tăng thêm nỗi đau trong lòng của hai vợ chồng họ.
Diệp Gia vừa ra khỏi phòng chờ, liền đi tìm Bánh Bao khắp nơi, cô đi tới cửa phòng bệnh thì vừa vặn thấy ông Từ đi ra khỏi phòng bệnh, Diệp Gia gặp ông cụ liền lập tức tiến tới chào hỏi: “Ông Từ ạ, ông cũng đến rồi ạ!”
Ông Từ tóc đã điểm bạc phơ, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn hơn, nhưng thân hình dường như vẫn còn khỏe mạnh.
“Ừ, máy bay vừa hạ cánh sáng nay, nên ông đến đây luôn.”
“Sức khỏe của ông vẫn tốt chứ ạ?” Gặp được ông Từ, Diệp Gia hiển nhiên rất là vui vẻ và thân thiết.
“Còn tốt.” Ông Từ nhìn thoáng vào phòng bệnh, thở dài một hơi: “Chỉ đáng tiếc là, ông bạn già của ta...” Thấy hai vợ chồng Phó gia đi tới, ông Từ liền không nói hết câu trên, nhưng vẫn hàn huyên nói chuyện một phen, Diệp Gia tiễn ông Từ xuống dưới lầu bệnh viện, lúc nãy ông Từ có hỏi: “Mấy tháng nay cháu đến Nam Thành à?”
Diệp Gia gật đầu, chuyện này cô giấu nhẹm với ba mẹ chồng, bất quá không qua mắt được ông Từ, nên thành thật nói với ông cụ: “Dạ.”
“Có tin tức gì về Phó Tri Duyên không?”
Diệp Gia chần chừ một chút, rồi vẫn là lắc đầu.
Vốn dĩ cô định nhắc đến Tần Cận kỳ lạ kia, nhưng chợt nghĩ lại, đó chỉ là một cảm giác hư vô mờ mịt, nhỡ nói ra rồi không phải thì chỉ càng thêm buồn bã hơn thôi, nên cô dứt khoát không nhắc tới.
Ông Từ thở dài: “Haiz, có một số chuyện vẫn không nên quá cố chấp, có thể buông bỏ thì hãy buông bỏ...”
Sau khi tiễn ông Từ đi, Diệp Gia trở lại phòng bệnh, Phó Thời từ hành lang đi đến, cô hỏi: “Con thấy em đâu không?”
“Không phải nó luôn ở trong phòng với ông cố sao ạ?” Phó Thời đáp.
Diệp Gia nhíu mày, đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Bánh Bao đang cố gắng bò ra khỏi gầm giường.
“Bánh Bao, con đang làm gì vậy?” Diệp Gia đi tới, ôm Bánh Bao ra khỏi gầm giường, phủi phủi áo quần cô bé: “Sao con lại chui xuống gầm giường?”
“Con...nhìn thấy có...có người xấu đi vào, nên...nên con đi trốn ạ.” Bánh Bao lắp bắp giải thích.
“Ông cụ vừa rồi là bạn tốt của ông cố, không phải người xấu.”
Tuy nhiên, Diệp Gia còn chưa nói hết câu, điện tâm đồ đột nhiên dao động bất thường, sau đó trên bảng hiển thị một đường thẳng.
Diệp Gia sững sờ, sau đó một số bác sĩ y tá chạy vào phòng bệnh, tiến hành cấp cứu, lúc Diệp Gia bị y tá đẩy ra khỏi phòng bệnh cả người cô đều ngây dại, toàn thân ớn lạnh từng cơn.
Hai vợ chồng Phó gia biết tin thì cũng vội chạy tới, tim như dâng lên tận cổ họng, đứng bên cửa sổ, căng thẳng chú ý đến động tĩnh trong phòng bệnh.
Không lâu sau, bác sĩ bước ra từ phòng bệnh, rồi lắc đầu với họ.
“Gia đình hãy chuẩn bị hậu sự.”