Trần Mục Sơn không có ép cô quá chặt, nhiều năm như vậy, ông ta hiểu rõ tính khí của cô, thà gãy chứ không chịu cong, ông ta cũng sợ, sợ hành vi quá kịch kiệt sẽ phá hủy mối quan hệ hơn 10 năm của hai người, vì vậy để cô dọn ra ngoài sống, dù sao thì bất kể cô đi đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.
“Đợi mấy năm nữa, kết thúc công việc xong, tôi sẽ đưa em ra nước ngoài, hai người chúng ta tìm một nơi không ai biết, rồi sống một cuộc sống tốt đẹp.” Trần Mục Sơn dùng dao cắt miếng bò bít tết, động tác thanh thoát và quý phái, không thể phủ nhận rằng ở độ tuổi 48 mà ông ta không hề già đi chút nào, ngoại hình dễ nhìn, văn nhã hào phóng, rất dễ khiến phụ nữ mê mẩn.
Đào Địch biết, công việc của Trần Mục Sơn đang làm không phải là việc gì đứng đắn, nếu như là kinh doanh đàng hoàng thì mắc gì cả ngày suốt đêm ông ta cứ suy nghĩ việc...bỏ chạy?
Đào Địch đặt dao nĩa trong tay xuống: “Tôi không đi.”
“Tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của em.”
“Tôi ăn xong rồi, đi đây, chúc ba sinh nhật vui vẻ.” Đào Địch lấy khăn ăn lau miệng, sau đó đứng dậy rời đi.
Dưới ánh nến mờ ảo và lúng túng, Trần Mục Sơn cầm dao cắm chặt xuống miếng thịt bò bít tết còn máu trên dĩa, cố kìm lại, trầm giọng nói: “Em vẫn còn nhớ thằng nhóc họ Lâm kia hồi học đại học chứ.”
Bóng hình của Đào Địch hơi khựng lại, móng tay thon dài ghìm bấu sâu vào lòng bàn tay mềm mại.
Đó là mối tình đầu chết từ trong trứng của cô, là lần đầu tiên cô yêu phải một bạn nam, hai người trộm nắm tay nhau chỉ một lần trong khu vườn nhỏ, liền bị Trần Mục Sơn biết chuyện này, ông ta nổi trận lôi đình.
Sau đó, chàng trai kia...liền mất tích.
-
Phó Tri Duyên đã đi được ba ngày, Diệp Gia như cây cỏ héo úa trong mùa đông, không thể vực dậy tinh thần. Đã ba ngày liên tục đều ăn mì Danzai, mà thức ăn vẫn vô vị, luôn cảm thấy chưa đủ đã mà nhớ đến buổi tối hôm đó, cảnh tượng ăn mì thơm phức, Phó Tri Duyên gắp sợi mì lên, thổi nhẹ cho bớt nóng, rồi sụp soạt sụp soạt. Suy nghĩ của cô không kìm được mà trôi về nơi xa, rất xa, nhiều năm về sau, vào buổi tối anh tan làm về nhà, cô nấu một tô mì nóng hổi, ngồi bên bàn, ôm má nhìn bộ dạng ăn mì của anh, nghĩ đến thời điểm ấm áp nhất trên đời này, không có gì hơn như thế này.
Phó Tri Duyên trở về thủ đô, ngày nào cũng gửi tin nhắn cho cô, có khi một ngày một tin nhắn, có khi thì hai ba tin liên tiếp, nội dung không nhiều, chủ yếu là cảm xúc và tâm trạng.
Lúc Diệp Gia rảnh rỗi không có gì làm thì sẽ lấy điện thoại ra, xem tin nhắn mà anh đã gửi cho cô.
“Tuyết ở thủ đô đến nhanh hơn ở Lộc Châu, bay tấp tới, nếu như có cơ hội, em đến đây, anh sẽ dẫn em đi xem tuyết rơi ở Tử Cấm Thành.”
“Tuyết ngừng rơi rồi, rất yên tĩnh, anh đang ở trong thư phòng cùng với một ngọn đèn, anh không ngủ được.”
“Mấy ông bạn rủ nhau đi phượt, muốn đi Thập Sát Hải* để ăn thử món thịt hấp lá sen và đá bào thập cẩm.”
(*Shichahai (Thập Sát Hải, 什刹海) là một danh lam thắng cảnh, điểm du lịch và bảo tồn văn hóa lịch sử ở Bắc Kinh Điểm tham quan này nằm ở quận Tây Thành, tiếp giáp với trục trung tâm của thành phố Bắc Kinh.)
Diệp Gia không biết rằng, tâm tư của Phó Tri Duyên có thể tinh tế đến vậy, có đôi khi hơi văn chương, dưới vẻ ngoài lạnh lùng cứng cỏi, thật ra bên trong là một thi sĩ giàu tình cảm, anh sẽ nói nhớ đến cái tuyết bay ở Lộc Châu, nhớ gió mùa hè, nhớ nhung món mì Danzai của cô...dù sao thì anh cũng sẽ không trực tiếp nói rằng anh nhớ cô, thậm chí khi bị Diệp Gia nói những lời ghẹo trắng trợn đến mức bốc hỏa, thì anh cũng chỉ nói rằng tối nay lại mất ngủ rồi, anh sẽ không nói: muốn làm điều đó với em.
Yêu đương với Phó Tri Duyên, Diệp Gia cảm thấy bản thân như trở về khuôn viên trường của nhiều năm trước, nam sinh nữ sinh, lén lút gửi đi và nhận lại bức thư tình, trên bức thư có sông có núi, có thơ có họa...
-
27 tết, Diệp Gia nhận được cuộc gọi của Đào Địch, ở đầu dây bên kia, giọng cô ấy có vẻ rất vội vàng: “Tiểu Gia, không phải em luôn nói muốn đi du lịch sao? Bây giờ sắp xếp đồ đi, chị dẫn em đi chơi.”
“Hả?” Diệp Gia ngủ đến mơ mơ hồ hồ: “...Bây giờ á?”
“Ừ, bây giờ, chị đặt vé máy bay rồi, 10h, hai người, đến thủ đô tham quan Tử Cấm Thành, Thập Tam Lăng, Di Hòa Viên gì gì đó, nhanh lên, đừng lề mề.”
Diệp Gia lăn từ trên giường ngồi dậy: “Cái gì? Làm sao chị biết được em đang nằm mơ đi Tử Cẩm Thành hay vậy?”
“Đừng nói nhảm nữa, mày suốt ngày nhớ nhớ nhung nhung cái gì chị còn không biết à! Mau rời giường rồi đến sân bay ngay đi, chị ở đây chờ em.”
“Không phải...chị Đào Địch à.” Diệp Gia dịu dịu mắt, vẫn còn chút ngơ ngác: “Sắp 30 tết rồi, lúc này mà còn đi du lịch cái gì nữa?”
“30 thì làm sao, chẳng lẽ em còn phải trở về ăn tết với cái bà mợ mặt như lá bài poker kia à? Dù sao cũng cô quạnh lạnh lẽo một mình, không bằng ra ngoài đi chơi với chị.”
“Vậy chú Trần bên kia...” Diệp Gia nhớ tới cô ấy còn một người cha nuôi, bình thường đối xử rất tốt với cô ấy: “Có phải chị cãi nhau với chú Trần rồi không?”
Đào Địch dường như không muốn nói về chủ đề này, qua loa mà “ừm” một tiếng, nói: “Đến lúc đó Trần Mục Sơn có gọi điện qua thì em cứ bắt máy, nói là đang đi chơi với chị.”
Hiểu rồi, là bắt cô làm tấm lá chắn.
“Chị Đào Địch, nếu có chuyện gì thì chị hãy nói chuyện đàng hoàng với chú Trần, chị bao nhiêu tuổi rồi, đừng có hở tí một lời không hợp là bỏ nhà đi bụi.”
Đào Địch đứng bên ngoài sảnh sân bay, đeo kính râm và khẩu trang, nhìn trái ngó phải, chỉ sợ Trần Mục Sơn đột nhiên xuất hiện trói cô trở về, chuyện như này cô không thể nói với Diệp Gia, thế nên Diệp Gia không biết rằng Trần Mục Sơn có tâm tư vượt rào với cô.
“Bớt nói nhảm, đến hay không? Không đến thì chị tự đi một mình...”
Trong lòng Diệp Gia lắc lư, cắn răng nói: “Đợi ở đó!”