Mục lục
THẬT ĐÁNG TIẾC, EM PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM VỀ ANH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tần Kiêu gặp tai nạn, đường dây này...liền bị đứt đoạn, bởi vì ngoại trừ cậu ta ra, thì không có dữ liệu hồ sơ nào có thể chứng minh thân phận của Ngọc Yết, vì vậy...”

Vì vậy cô ấy trở thành một đường dây bị bôi đen không có cách nào tẩy trắng.

Không có ai biết cô ấy là đặc công nằm vùng.

Đầu dây bên kia, cục Dương đột nhiên thở dài nặng nề một hơi: “Thật không ngờ cô ấy vẫn còn ẩn núp ở đó, anh còn tưởng cô ấy đã rời đi hoặc là...đã chết rồi.

Đúng là cô ấy vẫn luôn giữ vững chức vụ của mình, sau khi Tần Kiêu chết, cô ấy vẫn không liên lạc với bất kỳ ai, ẩn nấp ở băng nhóm kia, tìm kiếm cơ hội.

“Cô ấy đã nói gì với cậu?” Cục trưởng Dương hỏi.

“Tiệc tối nay lão Khôn sẽ xuất hiện, thời gian địa điểm rất chi tiết.”

“Cậu tính làm thế nào?”

“Em nghĩ...” Phó Tri Duyên dừng lại: “Nhân cơ hội này, đem bộ mặt thật của lão Khôn lột ra.”

"Anh sẽ cử người đến hỗ trợ cậu ngay lập tức."

Phó Tri Duyên nhìn giờ, hiện tại đã 8h rồi, từ thành phố lái xe đến nhanh nhất cũng mất hai tiếng đồng hồ: “Không kịp đâu, tối nay bọn chúng chỉ tổ chức tiệc thôi, sẽ không có hành động gì lớn, không cần rút dây động rừng, em chỉ muốn gặp xem lão Khôn này.”

“Tri Duyên, trong hành động lần trước bắt Long Tử Hạng, khuôn mặt của cậu đã bị lộ ra rồi.”

Phó Tri Duyên nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Bên này em...còn có người.”

Cả đêm chẳng thấy bóng dáng Phó Tri Duyên đâu cả, Diệp Gia một mình ngâm đến nỗi làn da đỏ bừng cả lên, cuối cùng thay quần áo rồi ủ rũ trở về phòng.

Sau khi quẹt thẻ vào phòng, trong phòng đèn ngủ vẫn còn sáng, Diệp Gia bước vào thì thấy Phó Tri Duyên đang ngồi trên ghế sô pha một mình với cuốn sách trên tay, ánh đèn vàng nhạt bao trùm lên sườn mặt anh, tĩnh lặng mà yên bình.

“Trở lại rồi? Em còn tưởng...”

“Tưởng cái gì?” Anh nhàn nhạt ngước mắt lên, nhìn cô một cái.

Diệp Gia không nói nên lời, vừa rồi tìm anh ở khu suối nước nóng lâu như vậy, cô còn tưởng rằng anh đã đi tìm người phụ nữ kia!

“Không...không có gì.” Diệp Gia vội vàng che giấu mà chui tọt vào nhà vệ sinh, chuẩn bị giặt áo quần tắm của mình.

Đúng rồi, cô thò đầu ra: “Anh Tri Duyên, em giúp anh giặt quần bơi nha.”

Da mặt của Phó Tri Duyên rất mỏng, rất dễ đỏ mặt.

Kỳ thật cô cũng là...

Diệp Gia mãn nguyện trong lòng, lấy cái quần bơi tứ giác đã ướt dầm dề của Phó Tri Duyên đặt cùng một chỗ với bộ bikini của cô, đổ bột giặt lên, vò rửa, sau đó giặt sạch lại mấy lần.

Vắt khô nước, Diệp Gia đem bikini và qυầи ɭóŧ đặt phẳng ra trong thau giặt đồ.

Ôi...qυầи ɭóŧ bó sát người của nam thần, cô liếc nhìn thêm một cái, cảm thấy siêu cấp mắc cỡ rồi.

Cô ngó nhìn ra cửa, sau đó nhặt quần lên, chúi mũi vào cái đũng quần rộng thùng thình rồi khẽ ngửi ngửi.

Hả?

Toàn là mùi hương của nước giặt quần áo.

Không có mùi gì, đánh giá 1 sao.

Phó Tri Duyên đứng bên cửa, nhìn động tác cực kỳ khiêu da^ʍ của cô, vẻ mặt phức tạp.

Diệp Gia cầm qυầи ɭóŧ, quay đầu lại, trong nháy mắt hóa đá.

"Em..." Phó Tri Duyên ho nhẹ, "Em ra đây, tôi có thứ muốn đưa cho em."

Anh nói xong rồi rời đi, cả khuôn mặt của Diệp Gia đã phồng lên thành một quả bóng bay! Dm! Anh ấy đến đây khi nào! Tại sao lại một chút âm thanh cũng không có!

Bị anh nhìn thấy cô đang ngửi qυầи ɭóŧ, diện tích bóng ma tâm lý của nam thần phải lớn đến mức nào!

Trời ơi, cô muốn mổ bụng tự sát.

Diệp Gia cúi đầu, đỏ mặt đi ra ngoài, đứng ngay ngắn trước mặt anh cúi đầu thật sâu: "Thực xin lỗi!"

Xin lỗi vì một sự việc kỳ lạ như vậy, Phó Tri Duyên bất lực đỡ trán, anh có thể nói gì đây?

“Không...không sao đâu?”

Ánh mắt của Diệp Gia rơi trên giường, trên giường trải ra một chiếc áo khoác lông xù màu trắng có cổ lông thỏ, túi áo hai bên được làm thành hình găng tay tròn màu xám cũng bằng lông thỏ, rất là kawaii(dễ thương)!

“Em mặc thử cái áo này đi.” Phó Tri Duyên cầm cái áo lên, mở khóa kéo áo.

Diệp Gia ngơ ngác đi tới: “Anh Tri Duyên tặng cho em?”

“Ừm, em xem xem kiểu dáng như thế nào?”

“Em...” Diệp Gia đỏ mặt, mặc áo khoác lông vũ vào: “Siêu cấp! Thích nó!”

Quả thực là thích đến muốn nổ tung rồi!

Phó Tri Duyên nhìn cô từ trên xuống dưới, thân hình nhanh nhẹn của cô được bao bọc trong một chiếc áo khoác lông vũ dày màu trắng, trông đặc biệt nhỏ nhắn và dễ thương.

“Đẹp không ạ?” Diệp Gia xoay một vòng trước mặt Phó Tri Duyên.

Rất đáng yêu.

Anh chưa bao giờ đến cửa hàng quần áo nữ, anh đã đi xem vài cửa hàng liên tiếp. Hiện tại, cửa hàng quần áo nữ đã thay đổi sản phẩm mới cho mùa xuân, nhưng Phó Tri Duyên nhìn một cái đã nhìn trúng ngay chiếc áo khoác lông vũ này. Dù sao thì, bình thường cô mặc khá ít, anh thấy cô đều lạnh, không bằng tặng cái gì đó dày dày, trùm cô lại.

Lần trước Diệp Gia chỉ thuận miệng nói giỡn muốn anh đáp lễ, không ngờ Phó tiên sinh thế mà lại xem là thật, thực sự tặng cho cô món quà đáp lễ, Diệp Gia rất kinh hỉ, cũng có chút ngại, cô chỉ là nói đùa thôi mà!

Cho dù thế nào đi nữa...thì cô thực sự quá thích cái áo này rồi, bất kể anh tặng cái gì cô đều sẽ thích nó, nhưng cái áo này thực sự là chạm đến tận đáy lòng của cô.

Gu của anh chưa bao giờ là thấp.

“Cảm ơn anh Tri Duyên.” Diệp Gia đỏ mặt cúi đầu: “Thích không thể thích hơn.”

Tâm tình của Phó Tri Duyên tăng vọt một cách khó hiểu.

Mặc dù rất không muốn nói lời nói phía sau, nhưng anh không thể không nói: “Thật ra có một việc muốn nhờ em giúp.”

- -

Diệp Gia lén lút chuồn ra khỏi phòng nhân viên của khu nghỉ mát, lúc này cô đã thay đồng phục nhân viên bình thường, trên hành lang không có người, Diệp Gia dựa vào tường nhìn trái ngó phải, sau đó mò thấy phòng trà.

Phó Tri Duyên đã ở nơi đó chờ cô.

Trong khay, anh đã chuẩn bị một ấm trà lài, một ấm đun nước và một bộ ấm trà.

Đồng thời lấy từ trong áo ra một vật nhỏ màu đen, dính vào dưới khay.

“Đây là cái gì?” Diệp Gia nghe thấy giọng mình đang phát run.

“Máy nghe trộm.” Sau khi Phó Tri Duyên làm xong, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Em có sợ không?”

Còn cần hỏi à! Sợ muốn chết đây rồi được chưa!

Diệp Gia liên tục lắc đầu, nở nụ cười miễn cưỡng: "Không sao, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên làm, anh Tri Duyên yên tâm, em sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong quang vinh!"

Nghe được giọng nói run rẩy không kiềm chế được của cô, trong lòng Phó Tri Duyên cảm thấy mâu thuẫn, nhưng hiện tại tình thế cấp bách, căn bản là anh không điều động được người, cơ hội lần này rõ ràng là do anh vô tình đυ.ng trúng, nếu như bỏ qua thì quá đáng tiếc. Đường dây này của Lão Khôn, là anh đã được tiếp quản kể từ khi Tần Kiêu qua đời. Con cáo già này âm hiểm xảo quyệt dị thường, có nhiều thân phận giả dạng. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, hoặc có thể là có, nhưng đã bị che đậy bởi những thân phận khác của hắn, chỉ là anh không biết mà thôi.

Diệp Gia thử bưng khay lên, nhưng tay cô run quá mạnh khiến những chiếc cốc trong khay đều bị rung.

Cô lại vội vàng đặt khay xuống và không ngừng hít thở sâu.

Không thể lộ ra sơ hở, đây là lần đầu tiên anh mở miệng nhờ cô làm, cô nhất định phải làm thật tốt!

Phó Tri Duyên nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, trong lòng anh ẩn ẩn có chút đau nhói.

Thôi, nghĩ cách khác.

Diệp Gia không phải nội gián chuyên nghiệp, quá nguy hiểm rồi!

“Anh Tri Duyên, em có thể làm được.” Diệp Gia nhìn ra được vướng bận và do dự trong lòng anh, cuối cùng lại bưng khay lên, lần này tay cô không còn run nữa: “Anh nhìn đi!” Cô gượng ra một nụ cười với anh.

Phó Tri Duyên nhìn ra được nụ cười rất miễn cưỡng của cô.

“Đem đồ lên xong liền lập tức rời đi, không được ở lại quá lâu.” Phó Tri Duyên dặn dò: “Những gì không được xem thì không nên xem, nhớ rõ thân phận hiện tại của em, là một nhân viên phục vụ, bọn họ chỉ là những người khách bình thường, em không cần sợ, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.”

Anh đặt nhẹ hai tay lên bả vai cô, khom người xuống, kiên nhẫn mà tiến hành khai thông tinh thần của cô: “Tôi sẽ ở gần đó nhìn chăm chú, sẽ không để em gặp bất cứ nguy hiểm nào.”

Diệp Gia khẽ cắn cánh môi dưới tái nhợt, cuối cùng cũng gật đầu, vừa định rời đi cô đột nhiên quay người lại, nhìn Phó Tri Duyên: “Cái đó...suýt nữa thì quên.”

“Hửm?”

Cô chỉ vào đôi má ửng hồng của mình: “Hay là anh, hôn em một cái? Vậy thì em có chết cũng không hối tiếc...”

Nói vớ vẩn gì vậy.

“Tôi sẽ bảo vệ em.” Anh nói như đinh đóng cột.

Haiz...

Cô chỉ muốn cọ một cái hôn thôi, Phó đội dường như không hiểu a!

Thôi, đợi vượt qua kiếp nạn này đã, cô cần phải làm tốt nhiệm vụ trước mắt.

Bầu trời đêm đầy sao sáng, côn trùng kêu vang vắng vẻ trong khu nghỉ mát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK