“Thu Hoa, cửa hang của muội làm ăn thật là tốt.” Cách một bàn trà, ngồi là Đại tiểu thư Dung gia Xuân Hoa, cầm một bộ thêu phẩm trong tay nhìn không rời mắt: “Kim chỉ của tam thẩm nương, cũng thật là tốt, yên mặc và tùng nghiễn cũng bị nàng mang ra ngoài, thêu rất sống động.”
Cô bé được gọi là Thu Hoa ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen lúng liếng, vừa lớn vừa tròn, nàng khẽ mỉm cười: “Còn không phải đại thẩm nương quan tâm? Nếu không có các ngươi và một nhà Nhị thúc, ta và mẹ còn không biết sẽ luân lạc đến mức nào.”
Thu Hoa là tiểu thư Dung gia Giang Lăng, xếp hàng thứ tư, trên có ba người tỷ tỷ, đại tỷ Xuân Hoa là con vợ cả Dung đại phu nhân, nhị tỷ Hạ Hoa là Dung Nhị phu nhân sinh, tam tỷ Thục Hoa, là hài tử Dung gia Tam gia và Cổ di nương, cùng cha khác mẹ với Thu Hoa, ra đời cùng một ngày với Thu Hoa, chẳng qua là sớm một giờ.
Tổ huấn Dung gia nam tử tròn bốn mươi tuổi không con mới có thể cưới vợ bé, nhưng Cổ di nương này là cháu gái Dung lão phu nhân, nàng trong tối câu kết với Dung Tam gia, có bầu, ép Dung gia không có cách nào, chỉ có thể lấy lý do vợ Dung Tam gia Quý Thư Nương thành thân hai năm cũng không con, cho Cổ di nương vào Phủ.
Thật không nghĩ đến Cổ di nương mới vào phủ, bên này Quý Thư Nương lại tra ra mang bầu, qua hơn nửa năm Dung Tam gia một thê một Thiếp, mỗi người cũng sinh cho hắn một đứa con gái. Dung Tam gia háo sắc, con ngươi chỉ nhìn chằm chằm tiền, thấy Cổ di nương mang không ít vàng bạc tới, nổi tính phong lưu, không khỏi treo trái tim trên người nàng, mẹ con Thu Hoa sống ở Vân Uyển, không đánh thì mắng, xảy ra không ít chuyện, đã có ba bốn năm chưa từng đặt chân tới Vân Uyển, lại xem Bích Hoa Viên của Cổ di nương thành phòng chính.
Quý Thư Nương càng ngày càng gầy gò, còn bị Cổ di nương kia sỉ vả, mắt thấy người từ từ không được, Dung đại phu nhân và Dung Nhị phu nhân thương tiếc nàng, hai người một lòng giúp nàng, nâng đỡ nàng mở một gian Trân Lung phường ở Nghiễm Lăng, chuyên bán thêu phẩm và bản vẽ của Quý Thư Nương.
Theo xuất thân của Quý Thư Nương, vốn không gả vào Dung gia Giang Lăng, chỉ là nàng có tài danh, danh mãn Đại Chu, Dung lão thái gia thấy Tam nhi nhà mình vô sỉ không chịu nổi, muốn tìm một con dâu ôn nhu hiền thục tới khuyên can hắn, lại muốn mượn thông minh của con dâu, để cho Dung gia có nhiều nhân tài hơn, vì vậy chọn tới chọn lui, mới chọn trúng Quý Thư Nương.
Con dâu mà Dung lão thái gia coi trọng, Dung Tam gia cũng không quý trọng, hắn muốn không phải ôn nhu hiền thục, mà là sắc đẹp, thích nhất là nữ tử phóng đãng, chỉ cần người đàn bà nào ném tới ánh mắt quyến rũ, xương trên người hắn ngứa ngáy, toàn thân cũng mềm nhũn cả ra. Ngoại trừ Cổ di nương, sau đó hắn còn lấy Lý di nương, bên ngoài nuôi tình nhân, thiếu chút nữa làm Dung lão thái gia tức chết.
Quý Thư Nương là truyền nhân thêu kỹ Quý Thị, sau khi không vui với phu quân, nàng vùi đầu vào chuyện thêu thùa, lúc rảnh rỗi dạy con gái và mấy cháu gái học một ít bản vẽ. Ban đầu là Dung đại phu nhân thay nàng mở Trân Lung phường, không lâu sau thì Thu Hoa vừa mới sáu tuổi xử lý cửa hàng. Không nghĩ tới Thu Hoa là một người thông minh, Dung đại phu nhân mới gật một cái, nàng đã biết rõ cân nhắc bên trong, mới qua một năm, Trân Lung phường đã làm ăn phong sinh thủy khởi, kiếm không ít bạc.
Đảo mắt đã qua một năm, Thu Hoa cũng lớn hơn một tuổi, Trân Lung phường này làm ăn càng ngày càng tốt, xuân năm nay, thương nghị với Dung đại phu nhân đến Nghiễm Lăng mở chi nhánh, Dung Nhị phu nhân bên này chỉ cười: “Con mở trước, đến lúc đó con muối đi Hoa Dương mở cửa hàng, Nhị thẩm nương cho con tiền vốn, đến lúc đó chia nhiều tiền hoa hồng chút cho ta là được.”
Trong lòng Thu Hoa rất cảm kích, đều nói trong hào môn phân tranh nhiều, nhưng Dung gia Giang Lăng ngược lại hoà hợp êm thấm, nếu không phải cha nàng, cuộc sống rất thích ý. Nhìn Xuân Hoa cầm bút tô thêu đối diện, nàng chợt nhớ tới một chuyện: “Mấy ngày trước Gia Mậu đại ca hỏi ta có đi Hoa Dương mở chi nhánh không đây.”
Xuân Hoa ngẩng đầu lên, có vài phần giật mình: “ Muội thật dự định đi Hoa Dương lại mở một chi nhánh? Không phải tiệm Nghiễm Lăng mới mở ba tháng sao?”
Thu Hoa cũng hơi do dự, nếu muốn đi Hoa Dương mở chi nhanh, vậy nàng phải hơn chiêu một nhóm thêu nương mới rồi, chỉ dựa vào mẫu thân và hơn mười nha hoàn trong Vân Uyển giúp thêu, dù thế nào cũng không được. Hơn một năm nay, nàng kiếm lời ước chừng hơn vạn lượng bạc, chi nhánh ở Nghiễm Lăng, nếu không phải có cửa hàng đại thẩm nương, lại nhờ nàng tìm quản sự trung hậu của Dương phủ giúp xử lý, mình còn không biết phải tốn tâm tư bao nhiêu.
Mấy tháng bên Trân Lung phường Nghiễm Lăng, mỗi tháng chỉ kiếm lời hơn một ngàn, nếu không phải mình quản, thì nàng cũng không biết cực khổ cỡ nào mới kiếm được hơn một ngàn lượng bạc, hơn nữa Dung đại phu nhân cũng hầu như đổ tinh thần sức lực vào thay nàng: “Vạn sự khởi đầu nan, muội làm lâu ở Nghiễm Lăng, làm ra danh tiếng, tự nhiên sẽ dễ dàng.”
Mấy ngày trước, Dung gia Đại thiếu gia Gia Mậu chạy tới hỏi nàng, có muốn đi Hoa Dương mở chi nhánh không, nàng đã thấy kỳ lạ, đi Hoa Dương không nên là Nhị thẩm nương nói với mình? Sao chuyện này lại bị Gia Mậu chiếm rồi ? Thấy Thu Hoa nghi ngờ, Gia Mậu cười nói: “Tứ muội muội, chỉ cần muội nói một tiếng muốn hay không, nếu muội gật đầu, ta giúp muội đi liên lạc quản sự cửa hàng, muội cũng chỉ cần chiêu thêu nương ở Giang Lăng là được.”
Thu Hoa đã suy tính mấy ngày, mở một cửa hàng không phải chuyện nhỏ, nhưng trong lòng nàng lại tràn đầy một loại hướng tới. Cha xem thường nàng và mẹ, hết lần này tới lần khác nàng phải làm ra một phen đại sự, giúp mẹ bỏ rơi cha, sống nửa đời sau thật tốt.
Nhà bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân, nha hoàn ngồi thêu thùa may vá trên hành lang kêu một tiếng: “Đại thiếu gia tới.”
Màn cửa đung đưa, Gia Mậu bước nhanh đến, thấy Xuân Hoa cũng ở đây, đi lên nhìn dáng vẻ nàng tô thêu: “Kỹ năng của muội, so với tam thẩm nương, kém xa quá.”
Xuân Hoa không hài lòng ngẩng đầu nhìn Gia Mậu: “Ca ca, huynh nói muoi65 vẽ không được khá!
Gia Mậu cười hắc hắc: “Không phải là không tốt, chẳng qua là không kịp Tam thẩm nương, cũng không kịp Thu Hoa!”
Xuân Hoa gác bút lông trên nghiên mực bên cạnh: “Hừ, ca ca nói vậy thì muội không vẽ nữa.”
Thu Hoa vội vàng tới kéo tay của Gia Mậu: “Đại ca ca, huynh làm gì mà nói Đại tỷ tỷ như vậy? Đại tỷ tỷ vẽ dễ nhìn hơn trước nhiều, mẫu thân của muội cũng khen nàng có tiến bộ đó.”
“Ta trêu chọc nàng thôi, không nghĩ nàng coi là thật!” Gia Mậu chắp tay với Xuân Hoa: “Muội muội, muội là muội muội ruột của ta, chẳng lẽ không cho ta trêu cợt một chút?”
Xuân Hoa không để ý hắn, dưới cửa sổ bên này đi tới một người, trong tay cầm một món y phục đi vào: “Xuân Hoa, con nhìn một chút, hoa mẫu đơn thêu trên y phục này thế nào?”
Phụ nhân tiến vào chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tay đang cầm y phục run lên, nhu quang sáng long lanh vạch ra một đường lưu quang trong suốt trên đất. Kia là một kiện thu thường kết yêu đỏ tươi, đóng eo cao, chính giữa một đường hông phấn trắng, dưới váy thêu một vòng mẫu đơn, giọt sương màu ngọc bạch trên cánh hoa cũng có thể thấy rất rõ ràng, một vòng viên viên trân châu thêu trên hoa màu vàng lợt, giống như nhụy hoa không ngừng đung đưa, trông rất sống động.
“Tam thẩm nương thêu thật là đẹp mắt.” Xuân Hoa kinh ngạc vui mừng cầm được y phục, xách làn váy kia lên: “Nếu mặc vào y phục này, giống như con đi giữa hoa mẫu đơn vậy!”
Quý Thư Nương cười vui vẻ, trên gương mặt gầy gò bỗng nhiên nhiễm ánh sáng, thấy Gia Mậu cũng trong phòng, nàng ngượng ngùng cười một tiếng: “Gia Mậu, ta làm thu thường cho Xuân Hoa trước, của con qua hai ngày nữa ta lại bắt đầu làm.”
Gia Mậu vội vàng khoát tay: “Tam thẩm nương đừng quá phí tâm, ta có y phục rồi, năm nay ngày xuân làm những thứ kia, mùa thu cũng có thể mặc! Mỗi ngày ngài vất vả như vậy, tự mình nên nghỉ ngơi nhiều hơn!”
Trong mắt Quý Thư Nương có lệ quang yêu kiều: “Phòng lớn và vợ lẽ hỗ trợ như vậy, trong nội tâm của ta cảm kích, chỉ hận mình không năng lực gì, cũng chỉ có thể có chút tâm ý thôi.”
Thấy Quý Thư Nương đau khổ trong lòng, Gia Mậu và Xuân Hoa vội vàng an ủi nàng một phen: “Tam thẩm nương, thẩm đừng lo lắng, có chúng con ở đây, Tam thúc khi dễ cũng không đến phiên thẩm.”
Thu Hoa khoác cánh tay Quý Thư Nương, đè nàng ngồi xuống: “Mẹ, luôn có một ngày con sẽ cho mẹ được sống cuộc sống tốt, không bị hắn làm tức giận.” Bởi vì thống hận cha, ngay cả hai chữ “phụ thân” Thu Hoa cũng không muốn kêu, chỉ dùng hắn để thay thế.
“Thu Hoa, nếu muốn không bị Tam thúc làm giận, vậy tự muội phải trù tính thật tốt, kiếm nhiều bạc chút, đến lúc đó cũng cho Tam thẩm nương có tiền vốn cạnh người.” Gia Mậu biết tâm tư Thu Hoa, cũng rất tán thành Tam thẩm nương và Tam thúc hòa ly —— Tam thúc tùy ý ngược đãi Tam thẩm nương như vậy, hắn một làm cháu cũng nhìn không nổi, còn không bằng để cho Tam thẩm nương tự mình sống thời gian tiêu dao.
Thu Hoa gật đầu một cái: “Gia Mậu đại ca, huynh nói đúng.”
“Vậy chuyện huynh nói với muội, muội nghĩ xong chưa?” Gia Mậu không ngừng theo sát: “Muội có dám mở chi nhánh thứ hai phân không?”
Thu Hoa thẳng tắp nói: “Dám, có cái gì không dám? Chỉ cần có thể kiếm bạc, thì muội dám!”
Gia Mậu nở nụ cười: “Vậy mới đúng chứ, ta đây thay muội đi Hoa Dương tìm cách.”
“Huynh?” Xuân Hoa lấy làm kinh hãi: “Đại ca, Thu Hoa đi Hoa Dương mở chi nhánh, không phải là Nhị thẩm nương giúp nàng đi tìm cách?”
“Nhà mẹ nhị thẩm nương lại không thể so với nhà Ngoại Tổ chúng ta, Tiền gia Hoa Dương gả con gái ra ngoài thì là gả ra ngoài, còn giống ông ngoại bà ngoại chúng ta tiếp tục chú ý hay sao? Ngươi không thấy Nhị thẩm nương cũng chỉ hết năm mới về một lần, ngay cả Đoan Dương trung thu cũng chỉ phái quản sự về đưa chút quà tặng lễ thôi.” Gia Mậu mặt không biến sắc tim không đập nhanh, liều mạng kéo ra khỏi đủ loại lí do: “Nếu Nhị thẩm nương giúp Thu Hoa tìm cách cũng được, chẳng qua là đến lúc đó nàng chọn quản sự có thể tin cậy được không? Nếu là những kẻ qua mặt chủ, có tư tâm, từ trong kiếm bạc, đây là tiền mồ hôi nước mắt của tam thẩm nương đó!”
“Đại ca, chẳng lẽ huynh đã có chủ ý ?” Xuân Hoa nhìn thần sắc bình tĩnh của Gia Mậu, có chút kinh nghi: “Huynh ở Hoa Dương người nào quen thuộc dựa vào được hả?”
Gia Mậu gật đầu một cái: “Xuân Hoa, người này muội cũng biết, chúng ta là thân thích đó.”